CÔ ẤY VÀ VỊ TRÍ ĐỨNG ĐẦU TÔI ĐỀU MUỐN

Thật ra lần này Tư Dật đi tham gia Đông Lệnh Doanh, mọi người chỉ nghĩ để cậu đi mở mang tầm mắt, còn chuyện vào đội tuyển quốc gia thì không ai ôm hy vọng quá lớn.

Dù sao thì cậu mới học lớp 11, cho dù thông minh thì cũng không thể so sánh với toàn bộ học sinh lớp 12 xuất sắc nhất cả nước tập trung lại đây, huống chi cậu còn có một năm lớp 12, còn có rất nhiều thời gian chuẩn bị.

Thẳng đến tận tháng 3 từ Bắc Kinh truyền về tin tức, thành tích của Tư Dật ở CMO cực kỳ xuất sắc, thông qua tầng tầng tuyển chọn, cùng mấy chục học sinh được chọn vào đội tuyển tập huấn quốc gia, lại tiếp tục từ đội tập huấn quốc gia tuyển chọn, lọt vào đội tuyển quốc gia, đại biểu cho Trung Quốc tham gia IMO năm nay.

(CMO cuộc thi Olympic Toán Trung Quốc, IMO cuộc thi Olympic toán quốc tế)

Biểu ngữ viết tên Tư Dật được treo chính giữa cổng chính, mỗi ngày nhận sự sùng bài ngưỡng mộ của các bạn học.

Tư Dật là học sinh đầu tiên từ lúc Tứ Trung thành lập tới nay, mới học lớp 11 đã đạt được tư cách tuyển thẳng vào đại học.

Trước mắt cũng chưa quyết định sẽ theo học tại trường nào, phòng tuyển sinh của Thanh – Bắc đã gọi điện tới, các thầy cô giáo cười không khép được miệng, cả ngày bận rộn thảo luận xem nên chọn Thanh Hoa hay là Bắc Đại.

Vô số học sinh khi còn nhỏ đã có một giấc mộng, tương lai học đại học rốt cuộc là nên chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại, và giấc mộng này cứ như vậy đã được Tư Dật thực hiện.

Hơn nữa còn là tuyển thẳng.

Hai học sinh lớp 12 đã về thành phố Thanh Hà trước cũng được tuyển vào đại học Phục Đán và đại học Nam Khai, lúc về trường cũng là chiêng trống vang trời, pháo nổ rộn rã, hồng kỳ phấp phới, biển người tấp nập.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được, đến lúc Tư Dật về trường sẽ là quang cảnh thế nào.

Hình tượng Tư Dật ở Tứ Trung đã được thần thánh hóa.

Một nam sinh vừa có diện mạo lại cực kỳ thông minh đương nhiên sẽ được các cô gái ưu ái, trên bảng thông báo dán thành tích thi tháng của khối lớp 11 lần cuối trước khi Tư Dật đi, vị trí đứng đầu ban tự nhiên dán ảnh Tư Dật đã bị dính rất nhiều dấu tay.

Ảnh chụp vẫn là từ hồi Tư Dật mới tốt nghiệp cấp hai, trên mặt còn mang theo sự non nớt, mặt mày thanh tuấn, nở nụ cười nhàn nhạt với ống kính.

Nếu không phải có một lớp kính chống đỡ, thì có lẽ tấm ảnh này sớm đã bị người ta cướp đoạt.

Mười mấy topic trên trang đầu của Tieba, gần như có một nửa trong đó có liên quan đến Tư Dật, cái hot nhất có lượt bình luận đã nhảy đến vài trang.

【 Làm thế nào mới có thể theo đuổi được Tư Dật? 】

【 Nằm mơ 】

【 Mua cái gối êm một tý 】

【 Tỉnh đi, dậy làm Ngũ Tam đi 】

(Ngũ Tam: bộ sách ôn thi đại học)

【 Tôn Yểu theo đuổi từ cấp hai đến cấp 3 còn chưa được là có thể hiểu Tư Dật đóa hoa lạnh lùng này khó hái thế nào, chủ thớt tắm rửa đi ngủ đi 】

【 Ơ không phải, thế nào nhỉ? Fan CP Trạng Nguyên không chèo thuyền nữa rồi à? Chuyển thành bạn gái Tư Dật hết rồi à? 】

【 Lầu trên, fan CP tự thẩm với nhau, hy vọng mọi người biết 】

【 Nếu Tư Dật lại có thêm cái thân phận phú nhị đại nữa thì quả thật là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình】

【 Mỗi lần Tư Dật chơi bóng rổ, Air Jordan trên chân cậu ấy cũng chưa thấy lặp lại bao giờ cho nên nhất định điều kiện nhà cậu ấy cũng không kém đâu 】

【 Nhất định là phú nhị đại, cặp sách của cậu ấy còn là hàng collab limited, giá đã bị xào gấp mười mấy lần bản thường rồi, một học sinh cấp ba có thể lấy ra dùng như cặp sách hàng ngày thì chỉ có thể nói nhà cậu ấy có mỏ quặng.】

【 Hồi lớp 10 có bảng điều tra tình huống gia đình, tôi chỉ nhìn thấy mẹ cậu ấy là lão tổng một công ty kiến trúc, còn ba cậu ấy chỉ có một chữ bảo mật nên nhất định không chỉ đơn giản là phú nhị đại đâu. 】

【 Úi giời, chẳng lẽ lại là quan nhị đại? Hay là hồng nhị đại? 】

【 Ba cậu ta là ai còn quan trọng sao? Riêng nghề nghiệp của mẹ cậu ta thôi cũng đủ thấy có tiền rồi! 】

【 A a a a a các vị tôi té trước đi học đây, tranh thủ thi ở Bắc Kinh để đuổi theo Tư Dật 】

【 Không liên quan, nhưng mà hỏi lầu 218, bảng điều tra tình huống gia đình ngoại trừ Tư Dật thím còn nhìn thấy ai nữa? Có nhìn thấy Cố Dật Nhĩ không? Nói thật tôi rất tò mò tình huống gia đình cô ấy 】

【 Trả lời lầu 325, tôi cố ý nhìn hết mấy người tương đối nổi danh trong khối rồi, mẹ Cố Dật Nhĩ thì không biết nhưng mà ba ba cô ấy cũng là chủ một doanh nghiệp, vậy nên thím hiểu rồi đấy, những người này đều được sinh ra tại vạch xuất phát.】

【 Cảm ơn đã rep, quả nhiên giữa người với người là có chênh lệch QwQ】

【 Mẹ nó, nhà hai người kia quả thật là quá tuyệt, chúng ta vẫn nên đi học đi thôi 】

Nhà ăn ríu rít, giọng nói của thím phục vụ xuyên thấu qua đại sảnh, gọi lại học sinh vừa mới thu dọn xong chén đũa đã rời đi luôn quay lại mang chén đũa đến máy rửa bát.

Nhị Canh cầm di động chuyên chú lướt Tieba.

Hôm nay Lục Gia xin nghỉ, cậu đành mặt dày tìm Phó Thanh Từ cùng nhau ăn cơm, kết quả nửa đường lại gặp Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt, bốn người thành một bàn cùng nhau ăn.

“Dật tỷ, mọi người đang khen chị với Dật ca là thần tiên đấy.”

Cố Dật Nhĩ chiến đấu với miếng sườn heo cuối cùng, nghe vậy liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cái gì?”

Nhị Canh nhìn cô, nghĩ thầm đây là một tiên nữ thích ăn sườn heo chua ngọt.

“Dật tỷ, mẹ chị làm nghề gì?”

Cố Dật Nhĩ khẽ nhíu mày: “Hỏi cái này làm gì?”

Nhị Canh đưa điện thoại cho cô: “Tieba hỏi.”

Cố Dật Nhĩ trầm mặc một lúc lâu, Nhị Canh cho rằng cô sẽ không trả lời nên cũng không hề truy vấn, vừa mới gắp một miếng thịt lên thì lại nghe thấy cô chậm rãi trả lời: “Bà chủ gia đình.”

Ngoài ý muốn nhưng cũng trong phạm vi dự đoán.

Dù sao thì kiểu gia đình như vậy là rất thường thấy.

Mẹ Nhị Canh cũng là bà chủ gia đình, mỗi ngày trên cơ bản chỉ ở bệnh viện chăm sóc chị cậu, thời điểm bệnh của chị cậu còn chưa có nặng như bây giờ thì gần như chỉ là chơi mạt chược, đi dạo phố rồi lại ngủ trưa, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Cậu thuận miệng lên tiếng: “Mẹ em cũng là bà chủ gia đình, cuộc sống thật sự quá dễ chịu.”

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Bà ấy dường như cũng không phải rất thích như vậy, muốn quay trở lại làm việc.”

“Hửm? Trước kia bác là?”

“Giáo viên.”

Chủ doanh nghiệp với giáo viên, cũng không biết làm thế nào mà quen nhau được, Nhị Canh không tiện hỏi nhiều, hi hi ha ha rồi đi hỏi Lâm Vĩ Nguyệt.

“Lâm Vĩ Nguyệt, mẹ cậu làm gì? Ai ui!”

Cú đạp này của Cố Dật Nhĩ hơi chậm, Nhị Canh hỏi xong kêu lên một tiếng đau đớn, Lâm Vĩ Nguyệt nghe được từ đầu đến cuối.

Chiếc đũa trong tay hơi ngừng lại một chút, Lâm Vĩ Nguyệt mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Mẹ tớ mất lâu rồi.”

Khóe miệng Nhị Canh trùng xuống thành một nụ cười gượng gạo xấu hổ.

Trong lòng biết chính mình nói sai rồi, cậu hít sâu một hơi, thu hồi nụ cười nói lời xin lỗi với cô ấy: “Xin lỗi cậu, là do tớ hỏi nhiều.”

“Không sao, dù sao tớ vẫn còn có ba, ngày tháng trôi qua rất vui vẻ.” Lâm Vĩ Nguyệt không để ý vẫy vẫy tay với cậu.

Ngày thường Nhị Canh luôn là người đảm đương khuấy động bầu không khí, lúc nói chuyện hăng hái thì khá thẳng tính, sẽ không cẩn thận chọc đến chỗ đau của người khác, cũng may tính cậu ta rất tốt, một khi chọc phải sẽ ngay lập tức nói lời xin lỗi, lời nói vô tình nói ra rất nhanh sẽ được xua đi.

Bữa cơm này cứ vậy mà qua đi trong tiếng nói chuyện líu ríu.

Nhị Canh và Cố Dật Nhĩ đi song song với nhau: “Dật tỷ, chờ Dật ca trở lại chúng ta tổ chức tiệc tẩy trần cho anh ấy, thế nào?”

“Tìm tiệm net bao đêm.”

“Được được, chơi game hả?”

“Xem AV xuyên đêm cho cậu ta bồi bổ lại.”

“???”

“Seri phim của Suzuhara Emiri.”

“???”

Nội dung nói chuyện của hai người phía trước quá kỳ quái, hai người đi sau không thể nói chen vào được, may mà không tham gia.

Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ đến đề tài mà bọn họ vừa thảo luận, trong lòng không tránh khỏi một trận chua xót.

Lúc bi bô tập nói buột miệng thốt ra một từ đơn giản, cô đã không nhớ rõ đã bao năm không gọi nên lời.

Tuy rằng cũng không phải ngày đêm nghĩ đến, nhưng mỗi khi chiếc hộp ký ức bị mở ra thì cô cũng không khống chế được mà nhớ đến mẹ.

“Cậu còn nhớ rõ mẹ cậu trông thế nào không?” Phó Thanh Từ đi bên cạnh cô đột nhiên cất lời.

Lâm Vĩ Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu lên, theo bản năng trả lời: “Nhớ rõ.”

“Tớ không nhớ rõ.” Ngữ khí cậu nhẹ nhàng chậm chạp, “Tớ thậm chí không biết, mẹ ruột tớ vứt bỏ tớ khi nào.”

Cậu là con nuôi, cha mẹ thân sinh sớm đã không biết tung tích.

Lâm Vĩ Nguyệt há miệng thở dốc, cổ họng có chút nghẹn lại, cô không biết mở miệng an ủi cậu như thế nào.

Phó Thanh Từ rũ mắt nhìn cô: “Cậu đã rất hạnh phúc rồi.”

Cậu là đang an ủi cô sao?

Lâm Vĩ Nguyệt phảng phất xuyên qua nam sinh đang giấu dịu dàng trong đáy mắt giờ phút này đứng trước mặt cô mà nhìn thấy trước kia, Phó Thanh Từ mà cậu từng nhắc đến.

Là nam sinh lạc quan, lúc nào nụ cười cũng treo bên miệng.

Một người cho dù là thay đổi như thế nào, thì nội tâm cậu vĩnh viễn không thể nào thay đổi.

Thiện lương và ôn nhu, là cho dù bề ngoài cậu lạnh lùng thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được.

“Cảm ơn cậu.”

Lúc này, Nhị Canh bỗng nhiên xoay người lại: “Chờ Dật ca trở về, chúng ta cùng tới Hoan Lạc cốc chơi đi?”

Cố Dật Nhĩ cười hì hì bổ sung: “Nghỉ hè năm nay chúng ta đi tàu lượn siêu tốc, cũng gọi cả Lục Gia với Vương Tư Miểu nữa.”

Lâm Vĩ Nguyệt cắn cắn môi, có chút cẩn thận hỏi: “Tớ muốn hỏi một chút, cái kia, tiền vé…”

Cô hỏi thực hèn mọn, nhưng lại không thể không hỏi.

Biết rõ như vậy sẽ phá hỏng không khí, nhưng mấy tháng trước, bọn họ ở cổng sau trường ăn bữa khuya, Dật Nhĩ đã giúp cô thanh toán, hơn nữa còn nhất định không cho cô trả lại.

Cô biết Dật Nhĩ có ý tốt, nhưng mà cô thật sự không có mặt mũi nào.

Không giống với những bạn học có điều kiện gia đình ưu việt, cô không có bản lĩnh để tiêu xài như mọi người.

Nhị Canh cười hắc hắc: “Có phải sinh nhật cậu là cuối tháng 7 không?”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu.

“Vậy đi vào ngày sinh nhật cậu đi, vé vào cửa coi như là quà sinh nhật bọn tớ tặng cậu, mỗi người chia ra cũng chỉ mấy chục đồng thôi, cậu không được từ chối nhé!”

Cô kinh ngạc nhìn về phía Cố Dật Nhĩ, người sau quay đầu đi: “Ngoại trừ lời cự tuyệt thì tớ nghe hết.”

Không có cách nào, cô chỉ có thể lại nhìn về phía Phó Thanh Từ.

Phó Thanh Từ cũng chỉ gật đầu: “Tớ đồng ý.”

Không xong rồi, muốn khóc quá.

Cô cắn cắn môi: “Cảm ơn các cậu.”

Trước mặt bọn họ không thể khóc, nhưng sau lưng, Lâm Vĩ Nguyệt vẫn không nhịn được lặng lẽ lau nước mắt.

Giờ nghỉ trưa, một mình cô rời phòng học chạy tới bãi đất trống dưới khu dạy học, cô ngồi trên thảm cỏ xanh mềm mại nhìn bầu trời phát ngốc.

Cô nghe Dật Nhĩ nói, Tư Dật thích trong giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học dựa lan can nhìn bầu trời.

Lý do rất đơn giản, ở trong phòng phải nhìn nhiều thứ, để cho đôi mắt thả lỏng thì nhìn bầu trời là phương pháp nhẹ nhàng đơn giản nhất.

Hơn nữa, bất kể là trời mưa hay trời nắng thì bầu trời luôn là mênh mông bát ngát, khiến người ta quên đi ưu sầu.

“Em không ở trong phòng học nghỉ trưa, ngồi ở đây làm gì?”

Một giọng nói ôn hòa vang lên, cô quay đầu, là thầy Mộ.

Cô vội vàng muốn đứng lên lại nghe thấy thầy nhẹ nhàng ngăn lại, sau đó, thầy ngồi xuống bên cạnh cô.

“Không sợ bị trừ điểm chuyên cần à?”

Lâm Vĩ Nguyệt chép miệng: “Em xin nghỉ rồi ạ.”

“Lúc nãy sao em lại khóc?”

“Dạ?” Cô quay đầu nhìn thầy.

Thầy Mộ nhẹ nhàng cười: “Thầy ở trên bục giảng, học sinh ở dưới làm gì có thể thấy rõ ràng, bao gồm cả đôi mắt đỏ hoe của em.”

Cô theo bản năng xoa xoa đôi mắt: “Không có gì ạ.”

Thầy Mộ chỉ than một tiếng: “Cái đuôi nhỏ, không ai nói cho em, em thật sự không biết nói dối à?”

Cô biết không giấu được, nên nói ra lý do khiến cô đỏ mắt.

Thầy Mộ thở dài: “Còn tưởng rằng em bị bắt nạt.”

Cô cũng không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy chính mình đang làm ra vẻ.

“Tình cảm bạn bè chân thành tha thiết tốt đẹp như vậy, sau này lớn lên rất khó gặp được.” Thầy Mộ nghiêng đầu nhìn cô, “Em hãy cẩn thận quý trọng, sau này sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp cả đời khó quên.”

Cô cúi đầu: “Dạ.”

“Vậy thì vui lên, đừng để mấy đứa Cố Dật Nhĩ lo lắng.”

Cô kéo ra một nụ cười, trong đôi mắt hạnh có ánh nước loang loáng.

Cô gái nhỏ mẫn cảm yếu ớt này dùng hết sự lạc quan, không để người thân lo lắng, không cho bạn bè lo lắng, cũng không cho anh lo lắng.

Càng ngoan ngoãn như vậy lại càng khiến người ta đau lòng.

“Thầy về văn phòng đây, để người khác phát hiện chúng ta ngồi đây thì không tốt.” Anh đứng dậy xoa xoa đầu cô, “Em cũng nhanh về ngủ trưa đi, không thì buổi chiều lại ngủ gà ngủ gật đấy.”

Thầy Mộ dặn dò xong những lời này thì rời đi.

Cô nhìn theo bóng dáng thầy cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Khoảng cách gần nhất của bọn họ cũng chỉ là khoảng cách trong bức ảnh mà cô vẫn luôn trân trọng kẹp trong vở, chỉ là nhẹ nhàng ôm vai một cái.

Nếu trước khi biết tâm ý, đây là khoảng cách gần nhất, thì sau khi tâm ý được biểu lộ, bọn họ ngược lại không có hành động nào vượt quá giới hạn.

Bởi vì biết phần tình cảm này là sai lầm, là trái với luân thường đạo lý cho nên tận lực khắc chế, cố gắng đè lại.

Thầy ấy thật sự đang đợi cô lớn lên.

Sau khi trở lại phòng học, Lâm Vĩ Nguyệt lại trộm lấy ra bức ảnh kia, ngón tay vuốt ve gương mặt thầy trong ảnh hồi lâu rồi mới coi như trân bảo mà cất giấu.

Mãi cho đến hết tiết tự học buổi tối, cô mang theo quyển sách kia về nhà.

Dưới ánh đèn bàn, ảnh chụp đặt bên cạnh, cô chăm chú làm bài tập.

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Vĩ Nguyệt đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội vàng cất tấm ảnh, quay đầu lộ ra một nụ cười: “Ba, sao hôm nay ba lại về nhà sớm như vậy?”

Cửa phòng, ba Lâm mặc đồng phục công nhân xách theo một túi nilon, bên trong là cơm hộp.

“Hôm nay tan tầm sớm, ba uống chút rượu rồi về, con ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

“Vậy con ăn cái này đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt bước qua nhận lấy, hỏi: “Trong nhà còn đậu nhự không ạ? Con muốn ăn cùng.”

“Có, ở phòng bếp, ba đi lấy cho con nhé?”

“Để con tự lấy.”

Cô rời phòng, ba Lâm nhìn bàn học.

Vừa nãy Tiểu Nguyệt giấu cái gì?

Ông đi qua, Tiểu Nguyệt đang làm bài tập, chữ viết ríu rít, ba Lâm nhìn không hiểu, nhưng giấy rất mỏng, đèn bàn chiếu rọi xuống, phía dưới mơ hồ lót thứ gì đó.

Ông nhẹ nhàng lật tờ giấy, thấy được thứ bên dưới.

Ba Lâm nhíu mày, nếp nhăn nơi khóe mắt phảng phất lại sâu hơn vừa rồi.

Khóe môi ông rủ xuống, ông nhìn hai người tươi cười trong bức ảnh trầm mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc