CÓ CÂU TRUYỆN TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG NÀO KHÔNG?

6.

Đúng vậy. Tôi thích Lâm Viễn, từ nhỏ đã thích anh. Khi còn bé chúng tôi không hề bất hòa như vậy, anh là anh trai hàng xóm mà tôi thích nhất, mà tôi là cái đuôi mà anh ghét bỏ. Mặc dù trong miệng nói ghét bỏ, nhưng vẫn luôn dung túng cho tôi. Mãi sau này, anh đi du học, sau đó tôi bước chân vào giới giải trí. Tại sao chúng tôi lại trở nên như thế này? Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi mẹ tôi tái hôn và công ty của cha dượng tôi sắp phá sản. Khi đó, người cha dượng kia thỉnh thoảng sẽ mời Lâm Viễn đến nhà làm khách, vẫn luôn a dua nịnh nọt. Một lần cũng đã giúp, hai lần cũng đã giúp. Còn ba, bốn hay năm lần thì sao? Không ai có thể giúp được. Chính là bắt đầu từ khi đó, Lâm Viễn đã nhận đình rằng nhà chúng tôi có ý đồ xấu.

7.

Tôi biết rằng tôi có lẽ không thể đợi được Lâm Viễn quay lại, vì vậy đã lên giường nằm đó. Không lâu sau, cửa mở ra. Lâm Viễn có chút say, lông mày đã nhăn thành chữ xuyên. 

“Cô vậy mà rất hưởng thụ nhỉ.” 

Nghe được anh hừ lạnh, tôi không khỏi xấu hổ, ngồi dậy muốn đưa tay giúp anh.

“Đừng chạm vào tôi, bẩn.”

Bàn tay đang giơ lên ​​không trung dừng lại, sau đó hạ xuống. Tôi thu mình trong góc, không biết phải làm thế nào. Lâm Viễn đột nhiên nằm xuống, tay chân giang ra, nằm không có chút hình tượng nào.

8.

Một lúc sau, hơi thở của Lâm Viễn trở nên đều đặn, tôi vừa buông lỏng chuẩn bị nằm xuống. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

“Alo, Tâm Tâm, đừng khóc.” 

Lâm Viễn ngồi dậy, anh liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt dần dần trở nên thanh tỉnh. 

“Anh sẽ tới ngay.” Ngữ khí ôn nhu, cùng với người ở trước mặt tôi, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi nằm xuống, nhưng trong đầu bị người phụ nữ tên Tâm Tâm này quấy rối đến không thể ngủ được.

9.

Mãi đến ngày thứ ba lại mặt, Lâm Viễn cũng không trở lại. Tôi về nhà một mình, có mấy người đang đứng ở cửa đợi. Mẹ tôi, cha dượng, và đứa con trai phản nghịch của cha dượng. 

“Tại sao con lại về một mình?” Hai người đồng thời hỏi, nhưng ánh mắt mẹ là sự quan tâm, trong khi ánh mắt của cha dượng là sự tính toán.

“Không phải mới ngày thứ ba đã bị đuổi ra khỏi nhà đó chứ?” Người nói là em trai không cùng huyết thống của tôi, Tống Hạo. Kể từ khi mẹ tôi gả vào cửa, tôi và nó đã không hợp nhau.

“Ai cần mày quản?”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mấy khi An Nhiên mới về nhà.”

“Ăn cơm trước đi.” Mẹ tôi lệ rơi đầy mặt, lộ rõ vẻ xúc động.

“Được rồi, hỗn tiểu tử này đừng có chọc An Nhiên.”  “An Nhiên, đợi ăn cơm xong ta có chuyện muốn nói với con.” Một bàn cơm nhưng có đến tám trăm mục đích.

10.

Tôi bất mãn với sự tính toán của cha dượng, nhưng ông ta đối xử với mẹ tôi đúng là không tệ. Sau bữa tối, tôi đến gõ cửa thư phòng của ông ta. Ông ta cười như một vị trưởng bối hiền lành:

“An Nhiên, ta gọi con tới cũng không phải có việc gì khác, ta chỉ mong con có thể nhờ Lâm Viễn giúp ta, công ty ta có mấy trăm miệng ăn…….” 

Tôi biết ngay lại là chuyện này, Tống Khải Phong đánh chủ ý vào Lâm Viễn cũng không phải là ngày một ngày hai, đây cũng chỉ là nhắc lại chuyện cũ mà thôi. 

Tôi ngắt lời ông ta. “Chú à, quả thật tôi không có cách nào để giúp chú, chú có thể trực tiếp tuyên bố phá sản.” Sự hờ hững của tôi khiến sắc mặt Tống Khải Phong cứng đờ, nhưng ông ta lập tức thay đổi vẻ mặt, tỏ vẻ nịnh nọt.

“Trước kia cô không có biện pháp cũng thôi đi, hiện tại cô không phải vợ của nó sao?”

“Công ty là tâm huyết nhiều năm của chú….” Tôi giật giật khóe miệng, cười nhạo ông ta nói chuyện hoang đường. Vợ, chỉ là một cái danh hiệu không đáng tiền mà thôi. “Nếu anh ta coi tôi là vợ, thì tại sao lại để tôi trở về lại mặt một mình?”

Tống Khải Phong không đồng tình. ” Cô chỉ cần thổi gió bên gối là được, đàn ông nào mà không ăn bộ dáng này?” “Đã có lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba sẽ dễ dang hơn nhiều. ” Giọng điệu hướng dẫn từng bước, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Lần đó là ông bỏ đồ vào nước phải không?” Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, sau khi nhận nước từ tay ông ta, cả người choáng váng, như rơi vào mây. Sau khi sự việc xảy ra, tôi đã nhờ Lâm Viễn điều tra, sau đó ánh mắt của anh nhìn tôi luôn tràn đầy vẻ chán ghét, lạnh lùng và trào phúng.

“An Nhiên, cô không có tư cách trách tôi, cô đã đạt được điều mình muốn, không phải sao? “Không phải cô vẫn luôn muốn lấy anh ta à?” Tôi không thể phản bác, đúng vậy, tôi muốn gả cho Lâm Viễn. Nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn này. “Tóm lại tôi không thể giúp ông.”

Tống Khải Phong vẫn tiếp tục tức giận mắng mỏ.

“An Nhiên, đồ sói mắt trắng.” “Tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, đây là cách cô trả ơn tôi à?”

Tôi biết Tống Khải Phong bắt đầu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì công ty mà bỏ ra rất nhiều, thế nhưng, ông ta không nên đánh chủ ý này lên người Lâm Viễn. 

Bình luận

Truyện đang đọc