CỐ CHẤP - MỘNG TIÊU NHỊ

Căn phòng Mẫn Hy ngủ là phòng ngủ phụ, phong cách trang trí trong phòng ngủ chính không hợp gu thẩm mỹ của cô, trước khi ly hôn, mỗi lần cô đi công tác đều ở trong phòng ngủ phụ.

Có lẽ Phó Ngôn Châu sẽ vào phòng ngủ chính, anh thích phong cách ấy. 

Trong căn phòng tối đen như mực, chiếc đèn đặt đầu giường đột nhiên sáng lên khiến Mẫn Hy giật mình. 

Chắc là lúc Phó Ngôn Châu bật đèn, bật một nút là tất cả đèn đều sáng lên, trong lòng cô nghĩ như vậy. 

Vui mừng cùng rung động đan xen khiến cô nhất thời không biết nên nói gì với anh mới thích hợp, cân nhắc đợi lát nữa sẽ xuất hiện như thế nào mới không làm anh giật mình. 

Trong điện thoại đột nhiên yên lặng, Phó Ngôn Châu đã quen với việc này, mỗi lần cô thoa kem dưỡng da đều như vậy, âm thanh từ điện thoại lúc lớn lúc nhỏ. 

Phó Ngôn Châu kéo tủ giày ra, lấy dép để thay. 

Hầu hết giày của Mẫn Hy đều được đặt trong phòng thay đồ, có cả một tủ giày âm tường để cô cất giày, cũng thuận tiện để chọn phối với quần áo, trong tủ giày ở cửa ra vào cũng sẽ đặt một vài đôi, sắp xếp gọn gàng trên bốn tầng, các loại dép lê chiếm hai tầng, cho nên cho dù thiếu mất một đôi dép, anh cũng không chú ý tới. 

Huống hồ những đôi dép này trong mắt anh không có khác biệt gì nhiều, nhìn qua đều cảm thấy chúng giống nhau. 

Không giống anh, ở nhà chỉ có hai đôi dép lê, thiếu một đôi là biết ngay. 

“Hy Hy?” 

Thấy cô đã không lên tiếng một lúc lâu, Phó Ngôn Châu gọi cô. 

Mẫn Hy: “Em đang nghe đây.” 

Cô hỏi rõ ràng: “Anh về nhà rồi à?” 

“Ừm, anh vừa về tới.” 

Mẫn Hy từ trong chăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, “Để em đoán xem bây giờ anh đang làm gì nhé.” 

Phó Ngôn Châu cười nhẹ: “Nói một chút xem.”

Anh treo áo khoác và đi về phía phòng ngủ phụ. 

Mẫn Hy: “Đang treo quần áo.” 

Phó Ngôn Châu phối hợp với cô chơi trò trẻ con này: “Ừm. Sau đó thì sao?” 

Sau đó hẳn là anh đã đi vào phòng ngủ, chắc chắn anh sẽ không qua phòng bếp, bởi vì nếu vào bếp anh sẽ nhìn thấy trên kệ bếp có một chiếc ly thủy tinh, trong ly còn có nửa ly nước cô chưa uống hết, nếu anh thấy là có thể đoán ra ngay được cô đang ở nhà. 

“Anh định vào phòng ngủ chính thay quần áo?” 

Anh nói, “Đoán sai rồi.” 

Trái tim Mẫn Hy đập mạnh, vội vàng hỏi: “Mấy ngày trước em có học một trò ảo thuật của  Mẫn Đình, anh có muốn xem không?” 

Phó Ngôn Châu chỉ cách cửa phòng ngủ phụ vài bước chân, hỏi: “Ảo thuật gì vậy? Là lá bài sao?”

“Biến ngay thành người.” 

Phó Ngôn Châu: “Biến thành Mẫn Đình?” 

“……” Mẫn Hy cười nói: “Để em biến thành em cho anh xem.” 

Trong lúc nói chuyện, Phó Ngôn Châu đã đi tới cửa, tay cầm tay nắm cửa. 

Cô nói: “Bây giờ em bắt đầu biến đây, ba, hai…” Cuối cùng tiếng ‘một’ vang lên cùng âm thanh cánh cửa được đẩy mở, trong điện thoại trùng với hiện thực.

Phó Ngôn Châu nhìn thấy người trên giường, giật mình. 

Anh đã đợi được cô về nhà rồi. 

Mẫn Hy ném điện thoại sang một bên, cô không mang dép lê, đi chân trần xuống giường, giẫm lên thảm, cô mới nhón chân đi được hai bước, Phó Ngôn Châu đã nhanh chân sải bước tới đỡ lấy. 

“Anh đi thay quần áo đã.” Anh đặt cô lên giường. 

Mẫn Hy ngửi thấy mùi rượu rất nhạt trên người anh, “Buổi trưa anh có uống rượu sao?” 

“Ừm, có uống mấy ly” Ở trên máy bay ngủ một giấc, men say mới dần tan, cho nên vừa mới trở về anh đã định sẽ tắm rửa thay quần áo sạch sẽ để đi gặp cô. 

Phó Ngôn Châu đi vào phòng tắm tắm rửa, Mẫn Hy nằm trên giường vài giây, vừa rồi khi anh ôm cô, cô cảm giác được lồng ngực anh không ngừng rung lên, trái tim cô cũng đang đập thình thịch. 

Cảm giác này, là lần đầu tiên họ cùng có. 

Nhân lúc Phó Ngôn Châu đang tắm, Mẫn Hy đi vào phòng thay đồ lựa quần áo cho ngày mai, cũng phối một bộ cho anh. 

Vừa tắt đèn phòng thay đồ, còn chưa bước ra đã bị anh chặn ở cửa. 

Hai đôi môi chạm vào nhau, trời đất tối sầm lại. 

Nụ hôn này dài đến mức Mẫn Hy không ngừng hô hấp nhưng vẫn cảm thấy khó thở, sau khi hôn xong, cô nắm lấy cánh tay Phó Ngôn Châu, rất lâu vẫn chưa bình phục lại được hô hấp.

Đèn tường chiếu lên, dưới mắt Mẫn Hy phản chiếu bóng của đôi mi dày. 

Cô áp lên ngực Phó Ngôn Châu, anh ở phía trên nhìn cô, vừa rồi đầu óc thiếu oxy, cô đã quên mất họ đã hôn từ cửa phòng thay đồ đến trên giường bằng cách nào. 

Hô hấp của cô vất vả lắm mới ổn định trở lại, Phó Ngôn Châu lại cúi đầu hôn tiếp. 

Môi anh dừng lại trên cổ cô vài giây, hương thơm nhẹ nhàng bay vào mũi anh, “Em đổi kem dưỡng da rồi à?” Không còn là mùi hương anh quen thuộc trước đây nữa. 

Mẫn Hy: “Vâng, bộ dưỡng da hoa hồng trắng của Bội Thanh Ngữ, em là người đầu tiên dùng.” 

Môi Phó Ngôn Châu lại rơi lên khóe môi cô, “Đó là quà Tết cho em. Hôm nay em đến phòng thí nghiệm của Bội Thanh Ngữ à?” 

“Ừm.” Mẫn Hy hôn lại anh, ngậm môi trên của anh, “Em thấy trong phòng thí nghiệm nên mang về trước.” Đồ cô lấy về là một bộ hộp quà, ngoài kem dưỡng ẩm còn có sữa tắm và tinh dầu hoa hồng trắng. Tinh dầu hoa hồng để tắm bồn không được bán ra bên ngoài, chỉ dành riêng cho cô. 

“Tinh dầu em cũng dùng rồi, tối nay lúc tắm có nhỏ mấy giọt.” 

Phó Ngôn Châu hỏi: “Cảm thấy thế nào?” 

Mẫn Hy: “Tốt như anh vậy.” 

Phó Ngôn Châu cười, “Em so sánh thế nào thế? 

Mẫn Hy không nói lời nào, dùng nụ hôn để đáp lại anh. 

Phó Ngôn Châu để cô tùy ý hôn mình, thỉnh thoảng đáp lại cô một chút, cô có một tật xấu là khi cô muốn hôn anh sẽ không cho phép anh chuyển từ bị động sang chủ động để hôn sâu hơn. 

Ma sát thế này là muốn mạng anh nhất, nhưng chính cô lại không cảm nhận được. 

Tay phải Phó Ngôn Châu đặt bên hông cô, ngón cái khẽ vuốt ve thắt lưng. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, thỉnh thoảng Mẫn Hy muốn nhấc eo lên, nhưng lúc nâng lên trên cơ thể lại dán lên cơ bụng rắn chắc của anh. 

Trái không được, phải cũng không được. 

Phó Ngôn Châu nâng tay kia lên, chạm vào công tắc đầu giường, tắt một bên đèn tường đi. 

Căn phòng tối hơn rất nhiều. 

Khuôn mặt của anh nửa sáng nửa tối. 

Mẫn Hy đột nhiên nghĩ đến chiếc đèn bàn bằng gỗ trong nhà, vòng tay quanh cổ anh, “Em muốn có thêm mấy chiếc đèn bàn anh làm, những chỗ chúng ta hay ở đều đặt một cái.” 

“Được. Nhưng có lẽ phải mất nửa năm để làm xong.”

“Có phải rất phức tạp hay không?” 

“Có một chút. Các bức tranh trên lồng đèn rất tốn thời gian. ” 

Phó Ngôn Châu thừa dịp cô đang không hôn anh, đặt tay cô từ trên cổ anh xuống, anh cúi người hôn cô. 

Cả người cô đã xức kem dưỡng da hoa hồng trắng, anh hôn hết lần này đến lần khác. 

Mẫn Hy không nhìn thấy anh, chỉ có thể nhìn chiếc đèn tường ở đầu giường, mơ hồ nghe được âm thanh bị anh nuốt vào. Trán cô đổ đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng vậy. 

Nhưng bên ngoài bây giờ là âm sáu độ, nhiệt độ trong phòng cũng không cao lắm. 

Cổ họng Mẫn Hy như sắp bốc khói. Cũng may ngày mai không phải là ngày mùng mười, không cần phải họp, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, giọng nói của cô nhất định sẽ khàn đi. 

“Ngày kia em còn phải mở……” họp. 

Chữ cuối cùng kia bị nghẹn vào cổ họng, trước mắt đột nhiên nhìn không rõ, đầu óc có mấy giây trống rỗng. 

Phó Ngôn Châu ngẩng đầu, đôi môi rời đi.

Một giây sau, anh lại cúi đầu hôn xuống.

Mẫn Hy giơ chân muốn đạp anh, là phản ứng theo bản năng, bản thân cô cũng không ý thức được mình đang làm gì.

Phó Ngôn Châu dùng một tay ôm cô vào lòng, cuối cùng Mẫn Hy cũng có thể nhìn thấy mặt anh, ánh mắt hai người giao nhau. Anh nhìn đôi mắt ươn ướt của cô, áp môi lên đó, còn ôn nhu hơn cả nụ hôn vừa rồi.

Mẫn Hy không chống đỡ nổi, vừa khóc vừa cười: “Ngày kia em…còn…phải họp.”

Thật không dễ gì mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Phó Ngôn Châu tiếp tục hôn xuống, không cho cô cơ hội nói chuyện.

Cách một năm, cảm giác ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Mỗi một lần đi vào đều chạm đến thẳng trái tim cô.

Mẫn Hy đã tới rồi, còn Phó Ngôn Châu vẫn chưa.

Thời gian chậm rãi đủ để thưởng thức xong hai ly rượu vang, hai người cùng chạm tới điểm hạnh phúc.

Mẫn Hy ở trong lòng Phó Ngôn Châu hơn mười phút nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Cô tưởng rằng đã có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng lại chỉ mới là bắt đầu.

Trong nhà chỉ còn một hộp, là trước khi ly hôn mua vẫn chưa dùng hết. Cô cảm thấy may mắn thay vì chỉ còn có một hộp mà thôi.

Đã là hơn nửa đêm.

Mẫn Hy chống eo đứng dậy, lấy điện thoại tắt báo thức ngày mai đi.

Phó Ngôn Châu dùng áo tắm của mình khoác lên lưng cô, anh đứng dậy đi tắm.

Tất cả vỏ chăn gối đều đã được thay, khi Mẫn Hy đi từ phòng tắm ra, Phó Ngôn Châu đã làm xong hết rồi. Đã lâu không gối đầu lên cánh tay anh ngủ, Mẫn Hy lên giường dựa vào lòng anh rồi nằm xuống.

Phó Ngôn Châu để chân cô gác lên người anh, mát xa cho cô thoải mái, “Để tránh ngày mai em không đi lại được lại đổ tội cho anh.”

Mẫn Hy ôm cổ anh: “…Em không đổ tội cho anh thì đổ tội cho ai?”

Sau đó vừa cắn vừa gặm môi anh.

Yết hầu Phó Ngôn Châu cuộn lên, cố gắng nhịn lại: “Hy Hy, đừng động lung tung.”

Mẫn Hy không sợ: “Trong nhà không còn nữa. Cái cuối cùng cũng bị anh dùng rồi.”

Phó Ngôn Châu nói: “Cũng không phải nhất định phải có dụng cụ mới có thể.”

Anh bắt lấy tay cô.

Mẫn Hy muốn hối hận cũng muộn rồi, anh ghé xuống bên tai cô: “Trước kia không phải anh đã dạy em là làm thế nào rồi sao?”



Về đến Bắc Kinh, Mẫn Hy ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, cổ họng không thoải mái, chân đau, ngay cả cổ tay cũng nhức mỏi, cả người không có chỗ nào là lành lặn cả,

Cô mặc một chiếc áo khoác lông dày, ngồi ở ban công tầng hai uống cà phê.

Dì trong nhà đang quét lá rụng, giục cô mau vào nhà, “Ở bên ngoài lạnh lắm.”

Mẫn Hy cười cười: “Con đang suy nghĩ về phương án cho hạng mục, ấm áp không có linh cảm.”

Cô không lạnh chút nào, nghĩ đến chuyện tối qua ở Thượng Hải, cả người nóng bừng lên.

Mấy ngày gần đây cô không muốn gặp anh lắm, nhưng cuộc họp mười giờ sáng mai, cô lại không thể không đến tập đoàn Lăng Vũ được.

Sáng ngày mùng mười, Mẫn Hy có mặt tại phòng họp tầng ba mươi mốt của Lăng Vũ đúng giờ, có vài vị trong ban lãnh đạo của Bội Thanh Ngữ đã đến.

Tiểu Thưởng trông ngóng cuộc họp ngày hôm nay đã lâu nên đến từ sớm.

Hôm nay Mẫn Hy không có phương án trình chiếu nên không kết nối máy tính, cô đang nhìn sổ ghi chép của mình.

Còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu, Phó Ngôn Châu bước vào.

Những người khác lần lượt chào hỏi anh, Mẫn Hy ngẩng đầu nhìn qua, hôm nay anh đeo cà vạt sọc đỏ sẫm, anh từng đeo nó một lần tại tiệc rượu ở Giang Thành.

Phó Ngôn Châu đón lấy ánh mắt của Mẫn Hy, mấy dấu dâu tây cô trồng trên cổ anh, không đeo cà vạt thì không che được. Mấy vết cào trên lưng và eo anh cũng lại xuất hiện.

Mẫn Hy không quên đây là cuộc họp, lịch sự nở nụ cười.

Lúc này anh ăn mặc nghiêm túc, lạnh lùng lại xa cách, thế nào cũng không thể liên tưởng đến bộ dáng anh mất khống chế trong buổi tối ngày hôm qua.

Phó Ngôn Châu mở họp luôn đi thẳng vào vấn đề: “Phong Nhã không có dấu hiệu muốn dừng cuộc chiến giá cả lại, Mẫn tổng nói chút suy nghĩ của mình đi.”

Mẫn Hy: “Bọn họ cứ đánh vào giá cả của họ, chúng ta làm sản phẩm của chúng ta, không ảnh hưởng. Chúng ta phải hiểu được một chuyện rằng, khách hàng tiềm năng của Bội Thanh Ngữ đều có nỗi khổ của mình, sản phẩm bình thường không thể làm tan đi nỗi khổ ấy, kể cả Phong Nhã.”

“Thực ra Chúc Du Trác cũng biết được điểm này, anh ta đánh vào giá cả là để khiến chúng ta lo sợ, làm mất đi phương hướng ban đầu của chúng ta, một khi chúng ta mắc bẫy, cùng chơi cuộc chiến giá cả này, chắc chắn chúng ta sẽ thua cuộc.”

Mẫn Hy nhìn Phó Ngôn Châu: “Đánh vào giá cả có nghĩa là sẽ thu hẹp không gian lợi nhuận lại, chi phí đầu tư vào nghiên cứu cũng như nguyên liệu cũng sẽ giảm đi, tôi tin rằng điều những người tiêu dùng có chất tóc dầu để ý nhất không phải là một chai dầu gội đắt hay rẻ hơn mười mấy đồng, mà quan tâm nó có thực sự kiềm dầu được hay không, nếu như có thể khiến đầu tóc sạch sẽ liên tục trong hai, ba ngày, còn có thể ngăn được gàu và rụng tóc, không ai sẽ vì nó đắt hơn mười mấy đồng mà chọn Phong Nhã cả.”

Tiểu Thường tiếp lời: “Điều đau đầu bây giờ chính là danh tiếng của chúng ta tạm thời không thể so sánh được với Phong Nhã, một chai dầu gội của Phong Nhã đã rẻ hơn của chúng ta mười mấy đồng rồi. Người tiêu dùng dự trữ nhiều chai, khoảng thời gian dài tiếp theo sẽ không mua dầu gội nữa, điều này ảnh hưởng rất lớn đến lượng tiêu thụ của chúng ta.”

Mẫn Hy: “Yên tâm, không ảnh hưởng nhiều. Anh không hiểu lỗi phiền lòng của người có chất tóc dầu, nếu như phát hiện một loại dầu gội có hiệu quả kiềm dầu hơn, trước đó có dự trữ bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến việc họ mua thêm loại có hiệu quả hơn. Chúc Du Trác đã dự đoán được dự đoán của anh, đánh thẳng đòn vào tâm lý, khiến anh loạn mất phương hướng.”

Phó Ngôn Châu yên lặng nghe họ thảo luận, không chen lời.

Mẫn Hy nói tiếp với Tiểu Thường: “Chúng ta không chơi cuộc chiến giá cả với Phong Nhã, mà đánh vào tâm lý họ, chỉ cần chúng ta không tiếp trận, cuối cùng người hoảng loạn sẽ là anh ta.”

Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Ước nguyện ban đầu của Bội Thanh Ngữ là có thể làm ra một loại dầu gội khiến tóc sạch sẽ trong vài ngày liên tục, tuyệt đối không thể vì giành vị thế trên thị trường mà đi theo bước chân của họ. Sếp của tôi từng nói với tôi rằng, chỉ cần chúng ta dụng tâm làm sản phẩm của mình thì sớm muộn cũng có một ngày mọi người cảm nhận được tấm lòng của chúng ta. Đằng sau tất cả những hiện tượng nổi đình đám, tuyệt đối không phải chỉ nhờ một lần vô tình gặp may.”

Trước cuộc họp ngày hôm nay nỗi lo của Tiểu Thường đã vơi đi một nửa, câu nói Mẫn Hy nói với anh ở dưới toà nhà nghiên cứu của Bội Thanh Ngữ đã khiến anh tìm được mình của trước kia.

Nhưng dù sao Bội Thanh Ngữ cũng không phải chỉ của riêng mình anh, anh nhìn về phía Phó Ngôn Châu: “Phó tổng, không biết anh có suy nghĩ gì?”

Phó Ngôn Châu: “Không đánh vào giá cả. Tập trung chuẩn bị cho ngày mười bốn tháng hai ra mắt sản phẩm mới.”

Chúc Du Trác cho rằng anh sẽ vì Mẫn Hy mà dùng tiền giành lấy thị trường, nhưng Chúc Du Trác lại không hề hiểu Mẫn Hy, cũng không hiểu anh. Mẫn Hy muốn nghiêm túc làm ra một sản phẩm, khiến cho thương hiệu và chất lượng chiếm được trái tim khách hàng, anh và cô đều giống nhau.

Cuộc thảo luận tiếp tục thêm hai tiếng đồng hồ, mười hai giờ ba phút mới kết thúc.

Phó Ngôn Châu không vội rời đi, cầm văn kiện bên tay lên xem, ban lãnh đạo của Bội Thanh Ngữ cũng khá có mắt nhìn, mấy người họ gần như đi ra ngay khỏi phòng họp, để lại không gian cho hai người.

Mẫn Hy đặt bút lên sổ ghi chép, cô ngẩng đầu lên, Phó Ngôn Châu đang nhìn cô.

Cô nói: “Em tưởng rằng anh sẽ đánh vào giá cả.”

Phó Ngôn Châu: “Trước đây anh sẽ làm vậy, nhưng bây giờ khác rồi.”

Trước đây anh sẽ trực tiếp dùng tiền đi giải quyết những vấn đề và mối nguy cô phải đối mặt, bây giờ anh muốn dùng cô đối diện từng chuyện xảy ra một cách lý trí.

Mẫn Hy hỏi anh: “Tối nay anh có tiệc rượu không?”

Phó Ngôn Châu không cả nghĩ: “Anh không.”

“Vậy qua nhà bà ngoại em ăn cơm nhé.”

“Được, anh đã sớm chuẩn bị quà xong rồi.”

“…”

Anh lại coi như không có chuyện gì hỏi cô: “Mẫn Đình có đi không em?”

“…Có.”

Mẫn Hy cho anh xem tên nhóm chat, nghiêm cấm so đo!

Mẫn Đình bận đến mức quên mấy hôm nay sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm, phải để bố gọi nhắc nhanh, bảo qua sớm một chút.

Mẫn Cương Nguyên vì bữa cơm hôm nay mà lấy chiếc áo vest và áo khoác vợ mua cho mình ra mặc, may là thân hình không phát tướng, mặc lên rất vừa vặn.

Ông ngại qua đó đầu tiên, giục con trai gọi cho Phó Ngôn Châu.

Gần đây tần suất Phó Ngôn Châu nhận được điện thoại của bố vợ còn nhiều hơn bố đẻ của mình.

“Alo, bố ạ.”

“Con bận xong chưa?”

Phó Ngôn Châu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới bốn rưỡi, trên bàn còn một đống tài liệu cần xem. Làm con rể của Mẫn Cương Nguyên, phản ứng đủ nhanh nhạy, anh trả lời bố vợ: “Bận xong rồi ạ, con đang chuẩn bị đến nhà bà ngoại, khoảng năm rưỡi sẽ tới.”

Anh tính cả thời gian kẹt xe vào.

Mẫn Cương Nguyên: “Chắc tầm đó bố cũng tới.”

Phó Ngôn Châu không kịp đi đón Mẫn Hy, anh uyển chuyển kể lại câu chuyện cho cô, lại dặn dò: [Em nhớ lái chậm một chút.”

Mẫn Hy: […Bố em gấp vậy sao?]

[Ừm.]

[Mọi người đến rồi giúp bà ngoại một chút, em còn có cuộc họp, chắc phải năm rưỡi mới kết thúc.]

Năm giờ hai mươi, Phó Ngôn Châu là người đầu tiên đến nhà bà ngoại, năm phút sau xe của Mẫn Đình cũng lái vào trong sân, cuối cùng là xe của Mẫn Cương Nguyên.

Ông ngoại đang ở trong nhà kính chăm cây cỏ, bà ngoại trong bếp cùng dì chuẩn bị nấu cơm, hôm nay con gái và cháu ngoại đều về, bà vô cùng hào hứng.

Mẫn Cương Nguyên cởi áo khoác vào trong bếp giúp đỡ, Phó Ngôn Châu và Mẫn Đình cũng vào bếp theo, căn bếp nhỏ chưa từng náo nhiệt như vậy qua.

Lúc nói chuyện nói đến Giang Thành, thực ra là Mẫn Cương Nguyên cố tình hướng chủ đề trò chuyện qua.

Phó Ngôn Châu: “Đúng rồi, bố, Hy Hy vẫn luôn đến homestay ở Giang Thành nghỉ dưỡng, khi nào bố với mẹ có thời gian vậy? Cả nhà chúng ta qua đó chơi vài hôm.”

Đúng với ý của Mẫn Cương Nguyên: “Đầu tháng sáu, đúng lúc bố có thời gian.” Ông quay sang nói với con trai: “Lúc đó con cũng đi đi, sắp xếp công việc trước.”

Mẫn Đình nói: “Con không đi đâu, con đi làm gì?”

Phó Ngôn Châu: “Chụp ảnh cho mọi người.”

Mẫn Đình: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc