CỐ CHẤP SỦNG ÁI

Anh không biết Thẩm Diệc Hoan làm cái trò quỷ gì, một tiếng lại một tiếng anh trai, gọi đến giòn giã.

Trước kia cô ấy cũng từng gọi anh như vậy, nhưng những lần đó đều là mang theo ý vị khác, cô gọi một tiếng, toàn bộ da đầu Lục Chu đều tê dại.

"Anh Đào......" Hà Mẫn lẩm bẩm cái tên Wechat vừa rồi, bỗng nhận ra, "Lục Đội, hình xăm trên người anh, là cô ấy phải không?"

Lục Chu nhìn anh ta một cái.

"Ừ."

***

Thẩm Diệc Hoan có 3 ngày chuẩn bị cho chuyến công tác ở Tân Cương, cô trở lại studio, thu thập tất cả thiết bị quan trọng cho chuyến đi lần này.

"Chị Thẩm, cái này cho chị ạ."

Là nhân viên mới vốn bị sắp xếp đi Tân Cương đây mà, trong tay cầm một hộp chocolate.

"Sao vậy?" Thẩm Diệc Hoan cười nhẹ.

"Cảm ơn chị đã nhường công việc lần này cho em......" Cô gái nói nhỏ.

"Chỉ là đổi công việc thôi mà." Thẩm Diệc Hoan cầm hai viên chocolate, "Cảm ơn nhé, còn lại em ăn đi, dạo này chị đang bị đau răng."

Thu xếp đồ đạc xong, tới chỗ đội quay phim của đoàn phim, cùng ra sân bay.

Thẩm Diệc Hoan bắt tay chào hỏi mọi người, họ đều lớn tuổi hơn cô nhiều, trên đường đi cũng rất chiếu cố cô.

Thời điểm máy bay cất cánh, không hề cảm nhận một chút tác dụng của trọng lực, Thẩm Diệc Hoan tự nhiên có một loại cảm giác rốt cuộc đã được giải thoát rồi.

"Dùng không?" Tần Tranh ngồi bên cạnh đưa qua một lọ kem chống nắng.

Thẩm Diệc Hoan: "Không cần, cảm ơn."

"Thoa chút đi, nơi đó ánh mặt trời mạnh, nhiều cô gái không muốn đi cũng là vì sợ bị phơi đến đen."

Vì thế Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, cảm ơn chị ấy.

Một bên nghĩ, Lục Chu ở chỗ này lâu như vậy, hình như một chút cũng không bị đen đi, thật ra từ thời đi học anh đã trắng như vậy rồi, đến khi học xong đại học một chút cũng không bị đen, cánh tay Thẩm Diệc Hoan lộ ra ngoài đã mờ mờ hai màu đen trắng, nhưng nửa tháng thôi sẽ đều màu lại.

Cô mặc một chiếc quần ống rộng bằng tơ lụa, trên vai khoác một chiếc khăn lớn, chỉ thoa một lớp kem chống nắng trên vùng da bị lộ thôi.

Một lúc sau, máy bay hạ cánh

Kéo vali ra khỏi sân bay, ập vào mặt là ánh nắng khô nóng đặc trưng của vùng Tây Bắc, không ảm đạm, cực kì náo nhiệt, nhưng cũng không hoàn toàn khó chịu, mà lại có một cảm giác thẳng thắn và sảng khoái kì lạ.

Cô đặt chân đến nơi mà Lục Chu sống đã nhiều năm liền.

Thẩm Diệc Hoan híp mắt ngẩng mặt lên, cảm thụ gió ở nơi đây.

"Tiểu Thẩm à, cô đưa vali cho tôi, chúng ta xuất phát." Lái xe phụ trách chuyến đi lần này là một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xàm, gầy mà tinh tráng, da màu lúa mì, tên Lâm Hổ.

Vali to nhỏ đều nhét hết vào chiếc xe SUV, các thiết bị quay chụp cũng đều được đặt cẩn thận gần nhau, những người khác ngồi trên xe SUV đã đi trước, hai xe cùng tiến về phía trước.

Tần Tranh là tổng đạo diễn lần này, đang ngồi ở ghế phó lái giới thiệu lịch trình đã được an bài, từ bắc chí nam đều tiến hành quay chụp, không chỉ có yêu cầu quay chuoj về mỹ thực, còn có phong cảnh cùng văn hóa.

Đài truyền hình cùng hướng dẫn viên địa phương đã có thỏa thuận, sẽ đáp ứng nhu cầu của bọn cô, cũng yêu cầu bọn cô gia tăng tuyên truyền quảng bá phát triển khách du lịch.

Cho nên chuyên đề mỹ thực lần này, họ là phần quan trọng nhất của tác phẩm.

Thẩm Diệc Hoan không phải bên đài truyền hình, chỉ là  phụ trợ đi cùng, nhàn nhã nghe, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Trời đất vô tận, thảo nguyên mênh mông không thấy điểm dừng, trên trời là màu xanh trong suốt, hai chiếc xe trên quốc lộ thẳng tắp chạy nhanh, hai bên là thảo nguyên, còn có thể nhìn thấy lạc đà.

Thật sự vô cùng đẹp.

Tân Cương rất lớn, Bắc Cương cùng Nam Cương lại có phong cảnh hoàn toàn trái ngược.

Cô còn chưa biết Lục Chu ở đâu, cũng chưa nghĩ ra nói cho anh biết cô đã Tân Cương như thế nào đây.

Cô cúi đầu mở điện thoại, mở ra tin nhắn với Cố Minh Huy và Khâu Như Như, lại click mở Lục Chu, tin nhắc cuối cùng vẫn là cô hỏi Lục Chu anh đã đến Tân Cương chưa, Lục Chu không trả lời.

Anh được lắm.

......

Không biết xe đã đi bao lâu, đột nhiên tắt máy, thân xe chấn động, mọi người theo quán tính lao hết về phía trước.

Thẩm Diệc Hoan đầu va vào chỗ tựa lưng đằng trước, xoa đầu ngồi dậy, quan sát xung quanh.

Những người khác cũng bực bội oán giận: "Sao lại thế này, đột nhiên bị tắt máy là thế nào?"

Tài xế cau mày: "Không rõ lắm, để tôi xuống xe xem sao."

Ông ấy vừa mở cửa xe, từng luồng khí nóng từ bên ngoài ập vào thân xe vốn được làm mát nhờ điều hòa, cả người vừa lạnh vừa nóng.

Thẩm Diệc Hoan lấy kính râm ra, một tay đeo lên, đem khăn trên lưng choàng qua đỉnh đầu, thắt lại ở cằm.

Có mấy sợi tóc muốn bung ra, rũ ở hai bên sườn mặt, đuôi được uốn cong nhẹ, vừa vặn ôm lấy cằm.

Một lúc sau, tài xế dò đầu bước vào, thần sắc không tốt lắm: "Bình ắc-quy hết điện."

"Lấy pin của xe phía sau tiếp điện được không?" Có người hỏi.

Tài xế nhíu mày nói như khóc: "Không mang cáp."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Trên đường đi ở đây tôi chưa thấy một chiếc xe nào cả!"

"Sao không kiểm cẩn thận trước đi, lần này thì thôi rồi, không biết sẽ phải ở lại bao lâu nữa!"

......

Bình luận

Truyện đang đọc