CÓ CHỒNG LÀ THẦN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Sở Quốc Thiên đưa Bảo Nhi đến trường mẫu giáo, anh đến thẳng chi nhánh ngân hàng toàn cầu Hoan Châu.

“Hoan nghênh ghé thăm, anh có cần tiến hành nghiệp vụ gì không?” Sở Quốc Thiên vừa bước vào ngân hàng, một nữ nhân viên trẻ tuổi tươi cười chào hỏi.

Ngân hàng toàn cầu là một ngân hàng đẳng cấp thế giới, những người có thể đến đây đều là những người giàu có hoặc quyền quý.

Nhân viên theo thói quen mỉm cười chào hỏi Sở Quốc Thiên, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền trêи người anh, cũng không có vệ sĩ hay trợ lý bên cạnh, cô ta lập tức cúi gằm mặt xuống.

“Xin lỗi anh, anh có phải là tới nhầm chỗ không?” Nhân viên cau mày.

Thời gian cô ta làm việc ở đây cũng không phải là ngắn, trong khoảng thời gian đó, cũng đã gặp một vài vị khách đến nhầm ngân hàng, theo những gì cô ta thấy, Sở Quốc Thiên thuộc về loại người này.

Sở Quốc Thiên bắt gặp sự khinh thường sâu trong mắt nhân viên, anh cũng không quan tâm mà nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, người phụ trách ở đây tên là Khổng Bách Nhiên, đúng không?"

"Yô, còn quen biết quản lý của chúng tôi cơ đấy, xem ta vẫn là có sự chuẩn bị trước rồi mới tới. Nhân viên đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười thành tiếng, "Nhưng rất xin lỗi, tổng giám đốc Khổng của chúng tôi chỉ tiếp những khách hàng quan trọng, những khách hàng VIP bình thường căn bản không nằm trong phạm vi phục vụ của anh ấy. "

“Tôi biết, cô chỉ cần giúp tôi truyền đạt một tiếng, nói là Sở Quốc Thiên tới tìm anh ta là được.” Sở Quốc Thiên bất lực nói.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lúc này vẫn đang giả bộ, nhân viên đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta tức giận nói: "Tôi khi nãy nói anh nghe không hiểu sao? Tổng giám đốc Khổng của chúng tôi sẽ không tiếp đãi anh đâu, anh nếu như không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."

Giọng nói của nhân viên không hề nhỏ, trong nháy mắt đã thu hút vô số người, một nhân viên khác thấy vậy vội vàng nghiêng người nói: "Hay là để tôi đi thông báo đi? Dù sao cũng không làm mất nhiều thời gian đâu."

Trong khi nhân viên kia vừa nói, vừa hướng về phía văn phòng tổng giám đốc, không bao lâu sau anh thấy một người đàn ông có năng lực đeo kính chạy tới với vẻ phấn khích dưới sự chỉ dẫn của nhân viên.

Người nhân vẫn trước đó khi nhìn thấy chuyện này, lập tức chế nhạo: "Anh muốn gặp người phụ trách của chúng tôi đúng không? Vừa hay anh ấy tới rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tổng giám đốc Khổng của chúng tôi không dễ nói chuyện như vậy đâu, nếu như biết được anh chơi anh ấy, anh sẽ bị đưa vào danh sách đen của ngân hàng của chúng tôi! "

Ngay khi nhân viên đang nói chuyện, người đàn ông nhanh nhẹn cũng chạy tới chỗ Sở Quốc Thiên, chỉ thấy anh ấy giang hai tay ra, cao hứng nói: "Anh Sở, nhiều năm không gặp, được gặp lại, Khổng Bách Nhiên tôi thật vinh hạnh!"

Chà!

Ngay sau khi Khổng Bách Nhiên vừa nói xong, nhân viên kia lập tức đều kinh hãi.

Cô ta không tin, nói: "Tổng.…..... tổng giám đốc Khổng, anh....anh quen người này sao?"

Khổng Bách Nhiên cau mày trừng mắt nhìn nhân viên nói: "Chú ý thái độ của cô! Anh Sở là khách hàng tôn quý nhất của ngân hàng chúng ta. Ngay cả người đứng ở tổng bộ cũng phải dùng thái độ hòa nhã với anh ấy!"

Khách hàng tôn quý nhất.

Nhân viên trong lòng liền run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Cô ta không ngờ rằng, một người tầm cỡ như vậy lại có thể ăn mặc đơn điệu như thế này, đây là Hoan Châu, không phải Nhạc Châu, về phần...

Sở Quốc Thiên xua tay, cười nói: “Được rồi, đừng có nâng cao tôi như vậy, một con quỷ nghèo kiết xác như tôi được gặp tổng giám đốc như anh đã rất là vinh dự rồi."

Khổng Bách Nhiên cả người chấn động, sau đó nói một cách tức giận với nhân viên: "Cô đã bị sa thải!"

"Không! Tổng giám đốc Khổng, cầu xin anh..."

"Có cần tôi phải gọi nhân viên bảo vệ không?” Khổng Bách Nhiên nhíu mày.

Cô nhân viên vẻ mặt chua xót, cô ta biết mình thật sự không còn cơ hội, nhất thời, trong lòng cô ta vô cùng hối hận, tại sao bản thân lại dùng cái nhìn phiến diện như vậy để nhìn người khác.

Nếu có thể kiên nhẫn và tôn trọng khách hàng hơn một chút, bản thân đã không bị sa thải rồi!

Sau khi nhân viên rời đi, Khổng Bách Nhiên mời Sở Quốc Thiên vào văn phòng của mình.

“Anh Sở, sao anh lại đến Hoan Châu vậy?” Sau khi Sở Quốc Thiên ngồi xuống, Khổng Bách Nhiên lập tức đưa cho Sở Quốc Thiên một chén trà Đại Hồng Bào, loại trà mà anh ta rất trân quý vẫn để dành bấy lâu nay.

Sở Quốc Thiên nhấp một hớp trà, chậm rãi nói: "Bách Nhiên, tôi đến là muốn hỏi anh về chuyện hai năm trước anh nói giúp tôi quản lý tài chính. Vậy thì trong tấm thẻ đó của tôi hiện tại còn tiền không?"

Khổng Bách Nhiên mắt sáng lên, tự tin trả lời: "Anh Sở lo lắng nhiều rồi, tấm thẻ đó của anh vẫn do tôi đích thân quản lý, cho dù có muốn mất tiền cũng là chuyện khó!"

Hai năm trước, Khổng Bách Nhiên một lần trêи đường đi công tác, gặp phải một đám người liều mạng vô cùng cuồng bạo, anh bị nhóm người đó bắt cóc và có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Đúng lúc anh ta đang tuyệt vọng, Sở Quốc Thiên như một vị thần, dẫn đầu một đoàn binh sĩ đến giải cứu anh ta khỏi nhóm người liều mạng đó một cách an toàn.

Sau đó, Khổng Bách Nhiên biểu lộ thân phận của mình, còn thề rằng sẽ làm cho Sở Quốc Thiên một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng nhất định sẽ giúp anh quản lý thật tốt, hi vọng sau này có thể bảo đáp ơn cứu mạng của anh.

Sở Quốc Thiên vốn dĩ không muốn, nhưng không thể chịu nổi trước sự năn nỉ hết lời của Khổng Bách Nhiên, nên đành miễn cưỡng đồng ý, giao vô số tài sản và vật vô cùng có giá trị mà anh đã thu được từ các trận chiến trong những năm đó cho Khổng Bách Nhiên, để anh ta dùng cách của mình để xử lý hết tất cả.

Sau đó, Khổng Bách Nhiên đem những vật có giá trị cao tiến hành đầu tư đảm bảo và tăng giá trị tài sản, trong khi một phần nhỏ những vật này được chuyển thành tiền mặt, cùng gửi vào thẻ ngân hàng không có han ngach.

Trong hai năm qua, Khổng Bách Nhiên dùng hết sức mình để quản lý những tài sản mà Sở Quốc Thiên giao cho anh ta, chỉ sợ rằng tài sản của bản thân anh ta cũng không hề được để tâm như vậy, cũng bởi vì như vậy, tài sản mà Sở Quốc Thiên trước kia đưa cho anh ra cũng đã tăng trưởng hơn rất nhiều lần.

“Anh Sở, vui lòng đợi một lát, tôi đi lấy thẻ cho anh.” Khổng Bách Nhiên nói rồi rời khỏi văn phòng.

Khoảng một phút sau, anh ta quay lại với một hộp công nghệ cao màu vàng trêи tay, rồi đặt nó trước mặt Sở Quốc Thiên.

Sau một vài thao tác rườm rà, cuối cùng Khổng Bách Nhiên cũng mở được hộp, lấy từ trong đó ra một chiếc thẻ màu vàng tím vô cùng đẹp mắt, đưa cho Sở Quốc Thiên bằng cả hai tay, nói: "Anh Sở, đây là thẻ ngân hàng tôi mà tôi đã giúp anh thăng cấp, là thẻ hoàng đế Rồng Tím có giá trị cao nhất của ngân hàng toàn cầu chúng tôi, cho dù là có phóng tầm mắt ra toàn cầu, cũng chỉ có thể xuất hiện năm tấm thẻ này, còn của anh là một trong số đó. "

Sở Quốc Thiên thản nhiên cầm lấy, cân nhắc xong mới cười nói: "Đừng nói mấy cái này nữa, tôi hỏi anh, trong đó có bao nhiêu tiền?"

Tuy nhiên, Khổng Bách Nhiên không nói ngay cho Sở Quốc Thiên câu trả lời, vẻ mặt bí hiểm nói: "Anh Sở, anh có thể tự mình kiểm tra. Tôi sẽ chỉ nói cho anh biết một chút. Hạn ngạch ở trong so với lúc đầu anh giao cho tôi, đã nhiều hơn không chỉ một trăm lần! "

Sở Quốc Thiên nghe vậy vô cùng sửng sốt, tuy là anh đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, cũng bị lời nói này của Khổng Bách Nhiên làm cho kinh sợ.

So với lúc đầu bản thân đưa cho anh ta còn nhiều hơn không chỉ một trăm lần, vậy chẳng phải ở bên trong có...

Nhìn thấy người không bao giờ thể hiện vui buồn lên mặt như Sở Quốc Thiên, lúc này sững sờ, trêи mặt Khổng Bách Nhiên tràn đầy vẻ tự hào.

Không biết phải mất bao lâu thì Sở Quốc Thiên mới hoàn hồn lại, liền cảm ơn Khổng Bách Nhiên, "Cảm ơn."

Mặc dù chỉ là hai từ đơn giản, tuy rằng Sở Quốc Thiên nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng khi nghe xong, Khổng Bách Nhiên không khỏi toàn thân run rẩy.

“Anh Sở, anh quá khách khí, đây chỉ là làm theo chuyên môn của tôi, cũng không coi là cái gì lớn lao cả, đại ơn đại đức của anh, Bách Niên cho dù có tận tụy dùng hết sức mình, cũng không đủ để bảo đáp!”

Bình luận

Truyện đang đọc