CÓ CÔNG NGÂY THƠ CÓ NGÀY LÊN HƯƠNG

Giản Du Du cười một cái, vậy mà lại thoải mái trò chuyện phiếm với Vu Minh Trung, "Anh ấy không đáng yêu sao? Mặc dù phản ứng đầu óc chậm chạp, nhưng mà lòng dạ thì tốt hơn mấy vị phú nhị đại rất nhiều."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

"EQ bằng không, nhưng mà đơn thuần, tất nhiên tôi thích chứ, anh không thích à?" Giản Du Du nói, "Anh ấy cũng được xem là tổng giám đốc thương hải di châu (*) trong truyện tổng tài rồi còn gì."

(*)“Xuống biển mò ngọc lại bỏ sót viên ngọc quý”: Nghĩa bóng dùng chỉ những ai không biết sử dụng người tài hay là người tài mà không có nơi dụng võ (sieutonghop.com)

Giản Du Du thật ra cũng xem như có thích Vu Hạ Khôn, nếu không cô cũng đã chẳng bị anh thu hút, chỉ là loại yêu thích này cơ bản là không đạt đến mức độ gì mà thôi.

Vu Minh Trung lại nói châm chọc: "Cô thích nó, lại chán ghét nó, miệng lúc nào cũng tình yêu đích thực, nhưng lại vì tiền mà chia tay, cực kỳ dối trá!"

Giản Du Du nói: "Anh xem lời anh nói kìa, ngược lại tôi muốn cùng anh ấy thiên trường địa cửu, anh có chịu không?"

"Cô xứng sao?" So với sự bình tĩnh của Giản Du Du, trái lại Vu Minh Trung cứ giống như con mèo bị cháy lông. Lần đầu tiên Giản Du Du gặp Vu Minh Trung, vốn cô cảm thấy anh ta là người có thể đè được cả hổ, càng tiếp xúc càng cảm thấy,  hai anh em này thật sự giống nhau, chọc tới thì đều nổi giận.

Chẳng qua Vu Hạ Khôn nổi giận đáng yêu hơn nhiều.

Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, bên chỗ Vu Hạ Khôn vừa họp xong đã vội vã quay trở về.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Giản Du Du ở gần cổng bệnh viện, chọn một khách sạn khá cao cấp, ít nhất là nhìn bằng mắt thường cũng thấy gọn gàng sạch sẽ rồi đi vào, sau đó gửi định vị cho Vu Hạ Khôn, kèm cả số phòng.

Trước khi Vu Hạ Khôn đến, Giản Du Du đã trao đổi với cuốn sách một hồi, xác nhận tới hiện tại cốt truyện vẫn chưa sập. Giản Du Du tỏ rõ ý muốn bỏ qua tình tiết tranh giành, hỏi sách là có hỏng cốt truyện hay không, có được tính là hoàn thành cốt truyện hay không, cuốn sách chỉ nói -- Cô có thể thử xem sao.

Thử thì thử, Giản Du Du tắm rửa xong đang chơi điện thoại, tám giờ rưỡi tối, chuông cửa phòng vang lên, Giản Du Du nhìn từ mắt mèo, Vu Hạ Khôn đã đến rồi.

Cô hít sâu một hơi, cúi đầu ấp ủ cảm xúc, mở cửa ra...

Cửa vừa mở ra, Vu Hạ Khôn với gương mặt ngập tràn ý cười, vội bước vào cửa, giữ eo Giản Du Du nhỏ giọng hỏi: "Em có nhớ anh không..."

Giản Du Du không làm mặt lạnh thành công, bị Vu Hạ Khôn nửa ôm nửa kéo đi vào trong, Vu Hạ Khôn ngồi trên sofa, cơ bản là không cho Giản Du Du thời gian nói chuyện, cởi một nút áo phía dưới áo vest, ôm Giản Du Du đặt lên đùi, khóe môi nhiều lần mơn trơ "n bên cần cổ của cô.

"Thơm quá." Vu Hạ Khôn nói, "Em cố tình tắm rửa chờ anh sao?"

Giản Du Du muốn trả lời không phải, nhưng môi bị chặn lại, cả người nhanh chóng bị đè vào trong sofa.

Vu Hạ Khôn cởi cà vạt, cởi cúc áo phía trên cùng của áo sơ mi rồi nói: "Trước khi anh quay lại đây cũng đã tắm qua rồi..."

"Du Du, em có đói không?" Động tác của Vu Hạ Khôn dừng lại, chống người lên, hai tay chống trên ghế sofa, chân dài khụy trên sofa, bộ vest căng chặt bao bọc quanh cơ thể đẹp đẽ của anh, tay Giản Du Du vẫn đặt trên eo anh, đang ý loạn tình mê nằm trên ghế sofa, nghe vậy thì "hửm?" một tiếng, liếm liếm môi nói: "À, em ăn rồi, giờ em đang có chút chuyện muốn nói với anh..."

Cô nói xong thì chống cánh tay, chuẩn bị làm chuyện chính sự, trang trọng chia tay, nhưng vừa hơi ngồi dậy đã bị Vu Hạ Khôn ấn xuống trở lại, anh cười một tiếng, rất thấp, có chút khàn khàn: "Vậy anh đói rồi."

"Thế thì đi ăn, ăn xong chúng ta nói chuyện."Giản Du Du nói.

Vu Hạ Khôn cười càng thêm sâu: "Đây là do em nói."

Sau đó anh thật sự bắt đầu ăn, Giản Du Du bị gặm hai cái mới coi như hiểu ra, anh nói tới ăn, là ăn cô...

Lần này không biết có phải Vu Hạ Khôn đã có chuẩn bị hay không, nói chung thì tự mình kiểm nghiệm đúng là cũng không tệ, Giản Du Du có muốn dối lương tâm nói anh không được thì không thể mở miệng được nữa, vừa dịu dàng vừa vững vàng, chuyện này trước đây cô chưa từng làm cùng người khác, nhưng Biện Hạ từng chia sẻ kinh nghiệm với cô, nên cô cũng hiểu được khá nhiều.

Nói theo lẽ thường thì những lần đầu, thật sự phụ nữ chẳng cảm thấy sung sướng gì, dù gì thì đàn ông cũng ít khi nhẫn nại và có năng lực thật sự chờ đợi người phụ nữ có cảm giác, thậm chí là ở bên nhau rất lâu thì người cảm giác sung sướng của phụ nữ cơ bản đều là giả dối.  

Nhưng mà Giản Du Du cho rằng Vu Hạ Khôn là người có tài năng bẩm sinh chỉ bởi vì anh là nam chính.

Đợi đến hơn mười hai giờ khuya, cả hai người toàn thân mềm nhũn nằm trên giường, đầu Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn ôm đặt lên đầu gối vuốt ve nhẹ nhàng, bầu không khí quả thật quá tốt, áo choàng tắm của Vu Hạ Khôn mở rộng, phía dưới là cơ ngực săn chắc, không quá lớn nhưng cảm giác thật sự quá đàn hồi. Vả lại bây giờ cũng đã quá muộn, Giản Du Du chẳng còn sức lực chia tay, dứt khoát nuốt lời bên miệng trở về, chuẩn bị để mai mới nói.

Suy cho cùng thì cũng vừa mới thân mật giao hòa với nhau, bây giờ thậm chí còn nhớ cả nhiệt độ và mùi hương của đối phương, lúc này mà há miệng nói chia tay thì cũng quá khốn kiếp.

Giản Du Du vẫn đơn phương hy vọng, hai người có thể hợp tan vui vẻ.

Vì vậy hai người thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng lại không bàn về chuyện chia tay, Vu Hạ Khôn vẫn đang mải nói chuyện, có thể nhìn ra anh đang rất hào hứng, rất mãn nguyện, kể về công việc của anh ở trời nam biển bắc, kể về gia đình anh, thậm chí còn nói tình cảm đối với Hoắc Kiểu Nguyệt phần lớn là thầm mến dựa vào suy nghĩ chủ quan.

"Em đừng để ý, bây giờ anh chẳng có gì với cô ta." Vu Hạ Khôn nằm nghiêng, vươn tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng: "Anh biết rõ, anh không thích cô ấy, với em mới đúng là thích."

Câu này không tính là dỗ ngon dỗ ngọt, Vu Hạ Khôn lại nói rất trang trọng, rất chân thành.

Giản Du Du nghiêng đầu nói: "Cô ấy tốt như vậy, anh có thích cũng rất bình thường, anh không cần phải nói những lời này, không sao đâu mà."

Dù gì hai người cũng phải ở bên cạnh nhau.

Vu Hạ Khôn mỉm cười: "Tự tin vậy luôn?"

Anh áp sát người Giản Du Du, môi dán lên trán cô, giọng nói vẫn mang theo ý cười như cũ: "Hay là em tin anh?"

"Em tin anh." Giản Du Du nói.

Bị người ta hôn trán, cảm giác rất lạ. Giản Du Du thấy có chút không quen cho lắm, nghiêng đầu tránh né, Vu Hạ Khôn lại nghiêng người hôn lên mặt cô rồi đến mũi, mắt, cằm, lại về đến khóe môi, trân trọng đặt lên đó lần lượt từng nụ hôn. 

Sau cùng anh dừng trên môi cô, nhắm mắt lại rồi lên tiếng: "Anh đã nghĩ rồi, Du Du à, chúng ta đính hôn nhé."

Giản Du Du mở to mắt, lần này bị dọa không nhẹ, Vu Hạ Khôn nói ra câu này xong cũng mở mắt ra, đôi mắt ngập tràn tình cảm nồng nàn: "Chờ đến cuối năm có lẽ ba mẹ anh sẽ quay về đây một lần, lúc đó vừa vặn chúng ta tổ chức hôn lễ, đính hôn trước rồi đi đăng ký kết hôn, có được không?"

"Đến lúc đó, toàn bộ hôn lễ của chúng ta đều dựa theo ý của em, anh nhất định sẽ làm cho em hài lòng..." Vu Hạ Khôn tựa đầu mình lên đầu Giản Du Du, mặc sức suy nghĩ chuyện tương lai vô cùng đẹp đẽ.

Như gia đình của anh, đa số sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối, hoặc là thông gia có quan hệ kinh doanh, nhưng Vu Hạ Khôn không lo lắng về điều này, anh không chấp nhận sự khống chế của gia đình, chuyện mà anh đã xác định, người mà anh muốn, không cần đến sự đồng ý của bất kỳ người nào, anh cũng có năng lực chịu trách nhiệm hậu quả cho sự lựa chọn của mình.

Nhưng mà đôi mắt của Giản Du Du lại trừng to như bóng đèn, thật sự cô không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển như thế này, cô mới ngủ có hai lần à, chỉ mới hai lần thôi! Chẳng phải là cô không kiềm chế được sao, sao lại kéo đến cả chuyện kết hôn luôn rồi!

Vu Hạ Trung giống như một cậu nhóc ngây ngô, vừa mới nắm được tay người mình thích thì đã suy nghĩ muốn cùng trời cuối đất với người ta.

Nhưng lại không biết, người mà anh muốn cùng trời cuối đất bây giờ chỉ muốn chia tay với anh.

"Nhanh quá anh!" Giản Du Du nói ngay: "Em còn chưa chuẩn bị tâm lý, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Vu Hạ Khôn chỉ cho rằng Giản DU Du xấu hổ, lập tức ôm cô nằm xuống, dù gì thì cũng phải chuẩn bị rất nhiều cho chuyện đính hôn, anh chỉ tưởng tượng sơ bộ trước một chút, thời gian cũng cần chọn lúc thích hợp. Còn nhẫn đính hôn, dưới danh nghĩa của anh vừa hay cũng có một thương hiệu trang sức...

Hai người cùng ôm nhau nằm xuống, nhưng luồng suy nghĩ lại hoàn toàn trái ngược nhau, Giản Du Du bị giày vò cũng khiến cơ thể hơi mềm nhũn, sau khi hất văng tư tưởng đáng sợ kia của Vu Hạ Khôn ra khỏi đầu xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giản Du Du đã ngồi trên bồn vệ sinh của khách sạn, gọi điện thoại cho Vu Minh Trung báo cáo tình hình.

"Quản lý em trai anh đi chứ, anh ấy muốn đính hôn với tôi, còn muốn kết hôn với tôi." Giản Du Du nói: "Anh ấy còn chưa tỉnh nè..."

Không biết Vu Minh Trung ở bên kia đã nói gì, Giản Du Du nén nhỏ giọng rồi hét lên: "Tất nhiên tôi muốn làm giống như đã nói ngày hôm qua rồi, nhưng mà anh ấy dụ dỗ tôi!"

"Hứ." Giản Du Du nói: "Nếu anh đã nói vậy, chả còn gì để nói nữa, đợi đó đi."

Giản Du Du nói xong thì bực bội cúp máy, rửa mặt xong bước ra ngoài.Vu Hạ Khôn cũng nhanh chóng tỉnh dậy. Chờ khi cả hai người đều rửa mặt xong xuôi, lúc xuống khách sạn ăn sáng ở nhà hàng, Giản Du Du bưng ly sữa lên uống cạn một hơi, đối diện Vu Hạ Khôn đang ngồi bắt bẻ món cháo: "Anh trai anh bảo sẽ đưa tiền cho em, bảo chúng ta chia tay nhau."

Tay Vu Hạ Khôn khựng lại, nhíu mày nói: "Em đừng quan tâm anh ấy, anh ấy sắp đi, Du Du, chúng ta..."

"Em đã đồng ý rồi." Khi Giản Du Du nói ra câu này, khóe miệng vẫn còn dính sữa, nét mặt hết sức bình tĩnh, như thể đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.

Vu Hạ Khôn dừng lại, một lát sau mỉm cười, liếc nhìn Giản Du Du với vẻ oán trách rồi nói: "Quậy cái gì vậy."

Anh tưởng Giản Du Du đang nói đùa,

Giản Du Du lại tiếp tục, sắc mặt không mang theo chút ý cười nào: "Em đã suy nghĩ rồi, quả thật em và anh không phù hợp với nhau, anh là người được giáo dục đẳng cấp cao, gia cảnh ưu việt, năng lực bản thân siêu mạnh, em chẳng có văn hóa gì, bối cảnh gia đình không tốt, sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, rất dễ không tìm thấy chủ đề chung để nói chuyện, chỉ có tiền tài mới đủ khả năng lưu truyền vĩnh viễn."

Xung quanh có không ít người ăn sáng, kiểu ồn ào này, với đôi mắt luôn để ý chuyện vệ sinh của bản thân anh thì có thể thấy nơi này không đạt tiêu chuẩn, lẽ ra Vu Hạ Khôn sẽ tuyệt đối không đến đây.

Nhưng bây giờ anh đang khắc phục sự khó chịu trong tư tưởng của mình, ngồi ở nơi này, còn nhét vào miệng món cháo có mùi vị kì lạ, chỉ để không thể hiện quá rõ, dù sao anh cũng đã kiểm tra qua rất nhiều tài liệu, trên đó nói, ở cùng với người mình thích thì phải cố gắng thích ứng với thói quen của họ.

Anh nghe thấy lời nói của Giản Du Du, nhưng lại có chút không rõ cô đang nói thật hay giả.

"Anh trai anh đưa ra con số không nhỏ, sau khi em chấp nhận thì có thể sống một cuộc sống rất tốt." Giản Du Du nói: "Em có thể tìm cho mình một người đàn ông tương tự như em, anh cũng vậy, kiểu con gái ưu tú như chị Kiểu Nguyệt mới xứng với anh."

Đoán chừng đã đủ ba phút, anh mới nhìn kỷ Giản Du Du, muốn tìm chút dấu vết của sự đùa giỡn trên khuôn mặt cô.

Nhưng rất tiếc là tìm không thấy.

Vu Hạ Khôn lên tiếng, giọng nói khô khốc nhưng vẫn muốn hỏi: "Em nói... gì vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc