CÔ DÂU BỊ ĐÁNH TRÁO CỦA TỔNG TÀI



Mới sáng sớm, Ruộng dưa – kênh zalo của tập đoàn NC – đã xôm tụ.

“Sếp hôm nay vô cùng nghiêm khắc.”

Phòng thư kí nhanh chóng phát ra lệnh truy nã: “Ai là thủ phạm thì mau nhận tội đi.

Đừng làm hại anh em!”

Tin nhắn tung ra một lúc, phòng hậu cần rảnh rỗi ngồi uống miếng nước, ăn miếng bánh xong mới bắt đầu ném đá xuống mặt hồ yên ả: “Ngày kia là tổ chức họp báo về lễ kí kết dự án xây dựng trung tâm thương mại mới. Phải chăng chưa có kế hoạch chỉ tiết nên sếp quạu?”

Bị điểm danh thẳng mặt, phòng kế hoạch lập tức thả một loạt icon phẫn nộ: “Nói bừa! Kế hoạch đã được sếp duyệt từ hôm qua rồi. Chắc chẵn là do cuối tháng kiểm kê chỉ tiêu có vấn đề nên sếp mới cáu thôi”

Một nhân viên nhanh nhảu của phòng kế hoạch đá bóng sang chân phòng kế toán, lập tức phó phòng kế toán tru tréo: *Có muốn tháng này chậm lương không hả mấy kẻ ăn nói hồ đồ kia! Còn chưa đến ngày kiểm kê đâu! Nhưng vì các cậu có lòng nhắc nhở chúng tôi phải tiết kiệm nên ngân sách chi cho buổi dã ngoại team building của phòng các cậu cần phải xem xét lại nhé!

Chọc ai không chọc, lại chọc đúng hầu bao của cả công ty. Toàn bộ phòng kế hoạch lập tức xúm vào tổng sỉ vả cái đứa dại mồm dại miệng nào lại dám gây thù chuốc oán với mấy bà chị kế toán xinh tươi như hoa như ngọc. Đúng là “không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò”!

Cả đám cứ vòng vo đổ lỗi loạn xị, mãi đến khi phòng thường trực lên tiếng trấn an dư luận mới chịu ngừng: “Sếp cau có từ trước cả khi bước chân qua cổng. Chắc giàn thiên lý nhà sếp vừa đổ”


Ruộng dưa tức khắc yên tĩnh mất mấy giây. Nếu sếp giận một phòng ban nào đó thì kêu bọn họ đến chịu tội là được. Chứ sếp cãi nhau với vợ thì sẽ trút giận lên đồng đều tất cả anh em. Bọn họ lại chẳng tìm được ai để mắng vốn nên ức chế lại hoàn ức chế.

Tống Thành dỗi vợ, nhất định ở lì công ty tăng ca liền tù tì hai ngày. Trong phòng làm việc của hắn có một phòng nhỏ dùng làm nơi ngả lưng, hắn liền ở luôn trong đó, không thèm về nhà nữa. Nghĩ lại chuyện hôm trước, hắn vẫn còn tức giận.

An Nhiên đã không chịu xuống ăn cơm cùng hắn thì thôi, lại còn bỏ của chạy lấy người, trốn biệt trong cái phòng cũ, nhất định không chịu vào phòng ngủ của hẳn. Mới thành công đổi phòng cho cô chưa được bao lâu, Tống Thành lại quay về cảnh chăn đơn gối chiếc.

Hắn còn định ở lại công ty vài ngày nữa, chờ đến khi cơn giận nguôi ngoai mới thèm trở về. Nhưng mới đến ngày thứ ba, Ân Lãm đã vội vàng chạy đến báo cáo: “Tống tổng, vợ anh đang tuyệt thực”

Tống Thành nghĩ một chút, sau đó vẫn tiếp tục đọc bản báo cáo, không buồn nâng một mí mắt: “Cứ để xem cô ấy nhịn được bao lâu.”

Ân Lãm lại nói: “Đến hôm nay là ba ngày tồi Ba ngày? Tức là từ bữa tối hôm đớ?

Được, muốn gây áp lực với hắn? Hắn cũng mặc kệ cô.

Ân Lãm thấy Tống tổng không nói gì, anh cũng biết điều lui ra ngoài tiếp tục làm việc.

Còn lại một mình Tống Thành ngồi trong phòng, hẳn nhìn những con chữ đang nhảy nhót loạn xạ trên tờ giấy trắng mãi không chịu dừng thì bực bội, ném bản báo cáo đi.

Còn đang bồn chồn nghĩ ngợi thì cánh cửa lại mở ra. Tống Thành theo phản xạ nhặt lại bản báo cáo, chống cằm ngồi đọc.

Lý Hà – thư kí thứ hai của phòng giám đốc uyển chuyển bước vào, trên tay cầm.

theo một tờ trình, nhỏ nhẹ nói: “Sếp, anh kí giúp em cái này để chuẩn bị cho cuộc họp tuần sau.”

Tống Thành đặt bản báo cáo xuống, cầm tờ trình lên xem xét, sau đó đặt bút kí roẹt roẹt. Xong xuôi, hẳn lại cầm báo cáo lên đọc, ra vẻ bận rộn để đuổi người. Lý Hà vô cùng ngưỡng mộ nói: “Anh cầm ngược thế mà cũng đọc được ạ?”

Tống Thành ngẩn ra, phát hiện đúng là mình đang cầm ngược báo cáo thật. Hẳn đĩnh đạc đàng hoàng đáp: “Ngồi máy tính lâu nên phải luyện mắt, tránh bị cận thị”

Lý Hà lại uyển chuyển bước ra sau lưng hẳn, hai tay dịu dàng đặt lên bờ vai căng cứng, nhẹ nhàng nắn bóp: “Sếp tăng ca ba ngày rồi. Để em giúp anh thư giãn một chút nha”

Mười đầu ngón tay có lực liên tục ấn xuống, cảm nhận rõ cơ bắp của Tống Thành cứng lại. Hắn nhắm mắt, cảm thấy hai bàn tay trên vai không an phận, cứ liên tục sờ soạng khiến hắn khó chịu.

Tống Thành chuyển động vai, hất đôi tay đang xoa bóp ra, trầm giọng: “Đi làm việc đi”

Lý Hà vẫn nhỏ nhẹ kiên trì: “Cũng không có việc gì quan trọng. Để em giúp anh thêm chút nữa, sẽ thoải mái nhanh thôi.”


Vừa nói, cô vừa lướt tay ra sau gáy, thể hiện một bài xoa bóp bấm huyệt rất chuyên nghiệp. Tống Thành cảm nhận mười đầu ngón tay lạnh ngắt trên cổ và gáy mình thì nhớ đến cảm giác trước kia hắn từng bóp cổ An Nhiên.

Lúc đó hắn và cô còn chưa từng thân mật. Vốn dĩ Tống Thành nghĩ cô cũng như tất cả những ả đàn bà khác, chỉ chăm chăm tìm cách trèo lên giường của hắn, nhảy vào nhà của hắn, nhòm ngó đến khối tài sản và địa vị phu nhân tập đoàn NC danh giá Không ngờ cô lại năm lần bảy lượt từ chối hắn, nếu không phải vì hẳn đang giữ Cá Chép, chắc chắn cô đã tháo chạy từ lâu.

Đột nhiên, một dự cảm xấu xen vào suy nghĩ của Tống Thành, hẳn đẩy bàn tay thiếu thành thực của Lý Hà, lạnh lùng nói: *Tôi tuyển thư kí để sắp xếp lịch trình và liên hệ các đầu mối công việc chứ không phải để đấm bóp”

Lý Hà là người thông minh, biết lùi biết tiến, nhanh chóng nói vâng dạ rồi cầm tờ trình bỏ đi, tuyệt không dám ngoái đầu lại.

Tống Thành lập tức gọi Ân Lãm chuẩn bị xe.

Chỉ năm phút sau, chiếc Audi chở Tống Thành đã phóng vun vút trên đường.

“Anh Thành” Ân Lãm vừa lái xe vừa liếc nhìn hắn qua tấm kính dài. “Mấy cuộc gặp chiều nay đều chuyển lịch hết phải không?”

“Ừ” Tống Thành vẫn trầm ngâm. Một lúc lâu sau, hẳn nói: “Chuyển Lý Hà sang bộ phận khác đi.”

Ân Lãm ngạc nhiên vô cùng: “Sao vậy?

Cô ấy mắc lỗi gì ư?”

Người ta không những xinh đẹp mà còn là cựu sinh viên của trường đại học danh giá nhất cả nước, làm việc rất chuyên nghiệp, hiệu quả. Trước đây, chính tay sếp từng viết giấy khen mà sao bây giờ lại muốn đuổi đi?

Tống Thành chỉ đáp ngắn gọn: “Không chuyên tâm làm việc.”

Thế là quá đủ để Ân Lãm hiểu vấn đề.

Sếp trẻ tuổi, tài giỏi lại còn đẹp trai đúng là vất vả. Vừa phải làm việc mệt nhọc, vừa phải lo tuyển dụng nhân viên có thần kinh thép, không bị mê hoặc bởi hào quang của mình.

Còn độc thân thì không sao, kết hôn một cái là lập tức thủ thân như ngọc.

Thật tội cho sếp nhà mình! Anh thở dài nghĩ bụng.

Tống Thành vừa về đến nhà, bà Hai đã tất tả chạy ra: “Cậu chủ, cô An Nhiên đã bỏ ăn ba ngày nay rồi. Cậu xem thế nào..”

Không để bà nói hết lời, Tống Thành đã đi xuống bếp. Hẳn lưu loát cởi bỏ áo khoác ngoài, xắn cao tay áo sơ-mi rồi đi lấy gạo nếp đem vo sạch.


“Cô ấy đâu?” Vừa làm, Tống Thành vừa hỏi bà Hai một chút việc nhà.

Bà Hai đem chuyện trong nhà suốt ba ngày qua kể ra. Từ việc Vũ Như về nhà mẹ đẻ ngay đêm mưa hôm trước cho đến việc An Nhiên nhất quyết không chịu xuống ăn cơm.

“Ban đầu, tôi với ông Nhĩ còn tưởng cô ấy giận dỗi gì cậu, nhưng mấy hôm cậu vắng nhà, cô ấy cũng không chịu xuống. Tôi mang đồ ăn lên, gọi cửa mãi, cô ấy cũng chẳng ra lấy, chỉ bảo tôi cứ đi đi thôi. Không biết là có chuyện gì nữa, hay là do Hồng Ngọc gây sự gì Tống Thành cảm thấy có chút kì lạ. An Nhiên tuy hay suy nghĩ cực đoan nhưng không phải kiểu người ngu ngốc, tự hủy hoại bản thân một cách vô ích. Nếu cô nhất định không chịu gặp ai, chắc chẳn không chỉ là do giận hản đã đánh cô.

“Được rồi, để tôi lên xem sao” Hắn dặn bà Hai trông coi nồi cháo cẩn thận, sau đó đi lên trên gác. Dù sao cũng là lỗi của hản trong lúc tức giận không kiểm soát được tay mình, đánh cô một cái đau quá mức.

Tống Thành còn đang tự nhủ nên nói gì với cô cho phải thì đã đụng ngay An Nhiên vừa ra khỏi phòng. Thấy hắn, cô vội vàng quay lại, chạy vào trong trốn.

Tống Thành lập tức đuổi theo, thò tay chặn cửa. An Nhiên cố khép cánh cửa lại, thành ra cửa gỗ chẹt vào tay hắn đau điếng.

Nhưng hăn vẫn cắn răng chịu.

“Mở cửa” Hắn rít qua kẽ răng, cố nén cơn đau.

An Nhiên quấn một cái khăn lụa to bản trùm lên đầu, vạt khăn che ngang mặt. Cô ra sức đóng cửa, hắn cũng ra sức đẩy, cuối cùng, phần thăng thuộc về kẻ mạnh hơn.

Tống Thành xông thẳng vào, thấy cô lúng túng quay đi thì hết sức ngạc nhiên.

Hắn vội thò tay tóm lấy vạt khăn kéo mạnh. Chiếc khăn lụa trơn bóng tuột xuống khỏi tóc, An Nhiên vội đưa tay giữ lại nhưng không kịp.

Chiếc khăn vừa được tháo xuống hoàn toàn, Tống Thành đã kinh ngạc nhìn khuôn mặt cô “Thế này… là sao?” Hắn nghe được giọng mình ngỡ ngàng hơn bao giờ hết.






Bình luận

Truyện đang đọc