CÔ DÂU THỨ MƯỜI CỦA QUỶ VƯƠNG

Vân Phi Tuyết đem một bản tấu chương giao cho hắn nói: “Để cho ba người bọn họ xem thứ này, sau đó viết ý kiến cùng với giải thích của bản thân ở phía sau, xem ai có thể nghĩ biện pháp hữu dụng, người đó chính là Trạng Nguyên, có đôi khi đầy bụng tài hoa cũng là không đủ, làm quan là xem năng lực làm việc, không phải là bề ngoài chỉn chu.”

Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Nam Hiên nheo lại, mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm, không thể phủ nhận biện pháp này của nàng là nhất cử lưỡng tiện, vì triều đình là tuyển nhân tài có thực tài, có năng lực giải quyết vấn đề thực tế này, nàng quả nhiên đủ thông minh, chính là nàng càng thông minh, sẽ làm cho hắn càng hoài nghi.

“Tốt lắm, ta đã thay ngươi giải quyết rồi, ta đi đây.” Vân Phi Tuyết đứng dậy muốn rời đi, ai ngờ tay lập tức bị hắn giữ chặt, thân mình duyên dáng xoay tròn một vòng, té vào trong lòng hắn.

“Vương phi thay bổn vương dễ dàng giải quyết vấn đề khó như vậy, bổn vương có phải hay không nên thưởng cho ngươi?” Tiêu Nam Hiên đem nàng giam cầm trong ngực, ái muội hỏi bên tai nàng.

Hơi thở ấm nóng ở bên tai nàng chậm rãi thở ra, nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm trong nháy mắt chảy qua thân thể, nàng không để tâm hoảng ý loạn, mà là trong nháy mắt trở nên cảnh giác, hắn khác thường quá, theo dõi hắn một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi thật sự muốn thưởng cho ta?” Vậy nàng có thể yêu cầu hắn thả Mạnh Đình Dĩnh được không.

“Chẳng phải trong lời nói bổn vương đã nói qua sẽ không tính toán gì hết sao?” Tiêu Nam Hiên khóe môi mang nụ cười nhìn nàng, nàng sẽ muốn cầu cái gì? Hồi Vân gia, hắn nhất định sẽ thỏa mãn cho nàng.

“Có phải cái gì cũng có thể hay không?” Vân Phi Tuyết cẩn thận hỏi, nàng muốn là cái chắc chắn, đừng để đến lúc đó hắn đột nhiên đổi ý.

“Phải, cái gì cũng có thể” Tiêu Nam Hiên trong lòng cười lạnh.

“Tuyệt không đổi ý.” Nàng lại một lần nữa muốn hắn gật đầu hứa hẹn.

“Đại trượng phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, huống chi là bổn vương, ngươi yên tâm, tuyệt không đổi ý.” Tiêu Nam Hiên một lần nữa nhìn nàng chằm chằm, cam đoan nói. [Aiz: chuẩn bị té ghế đi anh ]

“Tốt lắm, ta muốn người, ngươi có cấp cho không?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn, nàng muốn phải vạn phần cẩn thận.

“Người? Người nào?” Tiêu Nam Hiên kinh ngạc, hắn ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới sẽ muốn người, nàng muốn làm gì? Vì sao mỗi một lần đều nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Yên tâm, không phải người trọng yếu nào đâu, đối với ngươi chính là râu ria mà thôi.” Vân Phi Tuyết khóe môi hơi hơi giương lên, sau đó nói từng chữ một:“Ta muốn Vương phi điên của ngươi.”

Cái gì? Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Nam Hiên liền khiếp sợ nhìn nàng, nàng đến tột cùng muốn làm gì? Một nữ nhân bị điên ở trong Vương phủ hai năm, một nữ nhân hắn đã quên mất không có chút ấn tượng, làm sao nàng lại đột nhiên muốn một nữ nhân bị điên? Rất đáng hoài nghi.

“Ngươi muốn một kẻ điên làm cái gì?”

“Cái này ngươi không cần xen vào, ngươi đem người cho ta là được.”

“Đem người cho ngươi, ngươi muốn đối phó một người điên rồi như thế nào?”

“Ta không cần đối phó nàng, ta sẽ thả nàng đi.” Vân Phi Tuyết nói, đây mới là mục đích của nàng, huống chi Dĩnh nhi căn bản không có bị điên.

“Vân Phi Tuyết, chẳng lẽ ngươi đã quên trong lời nói bổn vương đã từng nói qua sao? Chỉ có người chết mới có thể rời khỏi Vương phủ của bổn vương.” Thanh âm của Tiêu Nam Hiên đột nhiên trở nên lãnh khốc tàn nhẫn. Nguyên lai là nàng có mục đích này.

“Tiêu Nam Hiên, ngươi đã quên vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Nói chuyện không giữ lời sao?” Vân Phi Tuyết cũng lạnh lùng phản pháo hắn, đổi ý nhanh như vậy sao?

“Bổn vương đổi ý rồi sao? Bổn vương đáp ứng cấp người cho ngươi, cũng không có nói thả nàng đi, ngươi muốn nàng, có thể, nếu thả nàng đi cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải thành thi thể lạnh như khối băng, nếu không, cả đời nàng cũng không có khả năng rời khỏi Vương phủ.” Trong mắt Tiêu Nam Hiên tản ra hàn khí, khóe môi tươi cười là vậy mà đầy tàn nhẫn.

Vân Phi Tuyết tức giận nhìn hắn, thật sự là cẩn thận mấy tất cũng có sơ hở, muốn người cùng thả người chỉ kém nhau có một chữ, sao lại khác xa nhau đến như thế? Chỉ có thể tự trách mình không lo lắng chu toàn, bất quá nếu hắn đem nàng ta cấp cho nàng, ít nhất có thể làm cho nàng ta không phải chịu khổ, nghĩ như vậy thấy còn thoải mái một chút.

“Hảo, vậy ngươi liền cấp người cho ta đi.” Hiện tại chỉ có thể như vậy, đi từng bước tính từng bước, sau đó để nàng ta rời đi.

“Vân Phi Tuyết, bổn vương rất ngạc nhiên, ngươi muốn một kẻ điên để làm chi?” Vẫn là phương diện này căn bản là có vấn đề, bất quá hắn có thể điều tra ra rất nhanh.

“Ta sẽ giúp nàng chữa khỏi bệnh điên.” Vân Phi Tuyết cười thần bí, vừa lúc cho Dĩnh nhi một cái lý do không cần giả điên nữa, lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn, nói: “Ta đi lĩnh người.”

“Chờ một chút.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên gọi nàng lại.

Vân Phi Tuyết ngừng cước bộ, tâm đột nhiên thu lại, xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:“Như thế nào? Ngươi lại đổi ý rồi sao?”

“Cầm cái này đưa ama xem, nếu không có mệnh lệnh của bổn vương, ngươi cho là mama sẽ thả người sao?” Tiêu Nam Hiên thuận tay vứt ra một cái lệnh bài

Vân Phi Tuyết tay liền chụp được, chỉ nhìn thấy mặt trên viết một chữ Vương, mặt trái viết một chữ Hiên,“Cảm ơn.” Nói xong, nghênh ngang mà đi.

Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm thân ảnh của nàng, con ngươi đen vừa lạnh như băng mà vừa nghi hoặc, nếu nàng thật sự có mục đích gì thì sao? Vì sao xin xỏ cho nàng ta? Hay là nàng cố ý dương đông kích tây, che dấu chân tướng? Bất quá, mặc kệ thế nào, nàng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Vân Phi Tuyết cầm lệnh bài trong tay, tuy rằng không cứu được nàng ta ra khỏi Vương phủ, nhưng có thể làm cho nàng không cần phải chịu khổ giả điên nữa, cuối cùng cũng xem như là an ủi đi.

“Vương phi, còn có chuyện gì sao?” Mama nhìn nàng đi vào, sửng sốt, nàng không phải mới vừa đi sao? Như thế nào đã trở lại?

“Mama, đây là lệnh bài của Vương gia, Vương gia cho phép ta mang nàng đi.” Vân Phi Tuyết đưa lệnh bài trong tay giao cho bà ta, chỉ vào Dĩnh nhi nói.

Mama thấy lệnh bài vừa mới tiếp nhận, nghiêm nghị cung kính nói: “Nếu là mệnh lệnh của Vương gia, vậy mời Vương phi, nô tỳ mở cửa cho người.”

Mạnh Đình Dĩnh ở trong phòng nghe được nàng muốn dẫn nàng ta đi, trong mắt vừa mừng vừa sợ, nhanh như vậy sao? Nhưng cũng không dám biểu lộ ra, muốn hỏi, nhưng có mama lại không dám mở miệng, kích động giật giật quần áo, che dấu tâm tình khẩn trương của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc