Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy giọng nói ở sâu trong ký ức kia rất êm tai, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó tan biến ở trong đầu không còn dấu tích.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, trái tim run rẩy một cách khó hiểu.
Ký ức của cô không rõ ràng lắm, chợt lóe lên rồi lại biến mất, chỉ biết là trong ký ức của mình đã từng tồn tại cảnh tượng chân thực đó.
"Kiều Kiều, cậu sao vậy? Sao sắc mặt bỗng kém đến vậy."
"Không có gì."
"Chín trăm ngàn, chín trăm ngàn đấy An An, cậu nói xem, có công việc gì có thể kiếm được chín trăm ngàn trong vòng 24 giờ không?"
"Kiều Kiều, cậu đừng có nằm mơ! Hoặc là cậu dùng sợi dây chuyền của mình, hoặc là dùng tiền của Nhất Hàng! Cân nhắc thiệt hơn, coi như là cậu đổi chủ nợ thôi."
Đổi chủ nợ khác…
“Chúng ta không trêu chọc nổi Cung Cảnh Hào, có thể cách xa anh ta thì cách xa ra."
"Nhưng mà Nhất Hàng…" Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống: “Mình không muốn gây thêm bất cứ phiền phức gì cho Nhất Hàng, lỡ như bị Bạch Lạc Băng biết…"
An Tử Dụ nắm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều: “Bạch Lạc Băng sẽ không biết đau!"
"Giống như làm kẻ trộm vậy, mình thấy không thoải mái." Vũ Tiểu Kiều vẫn còn do dự.
"Kiều Kiều, cậu phải nghĩ cho kỹ, còn một năm nữa là cậu tốt nghiệp rồi, không có chuyện gì quan trọng hơn lấy được bằng tốt nghiệp!" An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, từ từ nắm chặt quả đấm.
Tịch Thần Hãn ngồi ở trong văn phòng của viện trưởng, phía sau là cửa sổ sát đất lớn, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu thẳng vào, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai được bao phủ ở trong bóng tối, nhìn âm lãnh đến kinh người.
Viện trưởng Tôn và mấy vị lãnh đạo cao cấp của bệnh viện, đều sợ hãi cúi đầu, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau mồ hôi lạnh. Bọn họ đang lo lắng bất an vì chuyện bất ngờ xảy ra hồi ban ngày, có một người phụ nữ ngất xỉu ở trong vòng tay của Tịch Thần Hãn.
Đông Thanh đứng ở bên ncạnhgười Tịch Thần Hãn, đại diện cho Tịch Thần Hãn lên tiếng.
"Rốt cuộc vấn đề an ninh của bệnh viện các ông thế nào đấy! Liên tục va vào người bình thường không có nhiệm vụ! May là hôm nay không làm lão phu nhân bị tổn thương, nếu xảy ra chuyện gì, ai thể gánh vác nổi trách nhiệm này!" Đông Thanh quát lên.
"Phải phải, Thần thiếu, đều là do an ninh của bệnh viện chúng tôi không tốt, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha!" viện trưởng Tôn liên tục xin lỗi.
"Viện trưởng Tôn đang trốn tránh trách nhiệm à?" Đông Thanh lại quát lên.
Viện trưởng Tôn sợ hãi đổ mồ hôi như mưa: “Thần thiếu, tôi… tôi… tôi không đùn đẩy trách nhiệm."
Một lãnh đạo cấp cao khác cũng nhỏ giọng nói: “Đó là người thân của bệnh nhân bệnh viện chúng tôi, đoán chắc cô ấy thật sự có việc gấp, mới lao vào khu vực được phong tỏa."
"Là người thân của bệnh nhân cũng không thể được! Bệnh viện là nơi nào? Đặc biệt là bệnh viện tư nhân cao cấp như của các ông càng không thể để xảy ra chuyện thế này!" Đông Thanh nghiêm nghị nói.
"Phải phải, tôi sẽ lập tức thông báo cho bệnh nhân này, lập tức rời khỏi bệnh viện chúng tôi." Viện trưởng Tôn cúi người.
Sau đó, viện trưởng Tôn lại nịnh hót nói: “Thần thiếu cứ yên tâm, cơ sở vật chất và môi trường của bệnh viện chúng tôi là nơi tốt nhất trong cả nước, thậm chí là ở trên thế giới! Nơi này chắn chắn phù hợp để lão phu nhân tĩnh tâm điều dưỡng."
Tịch Thần Hãn hơi nhướn mày, như không nghe thấy viện trưởng Tôn nói cái gì, ngược lại đột ngột hỏi một câu.
"Ai trong gia đình của cô ấy nằm viện?"
"Ai ai?!" viện trưởng Tôn bị hỏi đến bối rối.
"Bệnh gì?" Tịch Thần Hãn lại hỏi.
Viện trưởng Tôn hoàn toàn bị câu hỏi của anh làm á khẩu, vội vàng quay đầu hỏi mấy vị lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện, nhưng bọn họ cũng không biết, đồng loạt cúi đầu không nói câu gì.
Tịch Thần Hãn vỗ mạnh lên bàn, dọa tất cả mọi người sợ hãi.
"Bệnh viện các ông không biết gì về bệnh nhân!"
"Thần thiếu, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ lập tức tìm hiểu!" Viện trưởng Tôn đau khổ nói, không ngừng lau mồ hôi.
Ông ta là viện trưởng, không phải là bác sĩ phụ trách điều trị, sao có thể biết được tình hình của tất cả bệnh nhân trong bệnh viện được.
Phó viện trưởng đúng lúc lên tiếng: “Thần thiếu, cô gái vừa mới ngất xỉu kia chính là con gái của bệnh nhân Cao Thúy Cầm nằm ở tầng bảy, tên là Vũ Tiểu Kiều. Cao Thúy Cầm bị hạ đường huyết nghiêm trọng, nhập viện trong tình trạng hôn mê, bây giờ tình hình của bệnh nhân đã có biến chuyển."
Phó viện trưởng là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, nhìn vẻ ngoài đẹp trai nho nhã, lịch thiệp, có thể thấy năng lực rất tốt.
Tịch Thần Hãn cong khóe môi tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, anh lại lạnh lùng nói.
"Các ông hẳn nên học tập Phó viện trưởng nhiều vào! Làm tròn bổn phận với mỗi một bệnh nhân! Chỉ khi nào hiểu hết được tình hình của mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện, người bác sỹ mới có thể hoàn thành tốt công việc của mình!"
Viện trưởng Tôn và mấy lãnh đạo cấp cao, liên tục gật đầu phụ họa.
"Dạ dạ dạ, Thần thiếu dạy phải…"
Khóe môi mím chặt của Đông Thanh, mơ hồ giật một cái.
Anh ta có cảm giác, Thần thiếu nhà bọn họ đang thay đổi cách hỏi thăm Vũ Tiểu Kiều!
Anh muốn biết tin tức của Vũ Tiểu Kiều, cứ việc nói thẳng ra, cần gì phải mượn tên của lão phu nhân, lượn quanh một vòng lớn như vậy.
Nhưng cũng kỳ quái, Thần thiếu nhà bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ, sao cố tình có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Vũ Tiểu Kiều?
Tịch Thần Hãn giao toàn quyền chuyện điều dưỡng của Tịch lão phu nhân cho Phó viện trưởng.
Đợi sau khi Tịch Thần Hãn rời đi, viện trưởng Tôn và mấy lãnh đạo cấp cao lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Đường à, chúc mừng cậu, nhưng cậu cũng phải cẩn thận, Tịch lão phu nhân là Hoàng thái hậu là lão phật gia của Tịch gia! Nếu phục vụ tốt, cậu sẽ có công, còn phục vụ không tốt, là cậu xui xẻo đấy!"
Sau đó, mấy người lại nghị luận: “Nên xử trí Cao Thúy Cầm ở tầng bảy như thế nào bây giờ? Rốt cuộc Thần thiếu có ý gì?"
"Chúng ta có đuổi người nữa không? Mặc dù Cao Thúy Cầm là nhà thiết kế thời trang cao cấp, rất nổi tiếng, nhưng ai dám đắc tội Thần thiếu!"
Viện trưởng Tôn nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của Tịch Thần Hãn, run rẩy trong lòng, nhìn về phía đường Phó viện trưởng hỏi: “Tiểu Đường, cậu thấy thế nào?"
Đường Khải Hiên khẽ mỉm cười, đẩy đẩy gọng kính vàng: “Không những không được đuổi đi, còn phải chăm sóc thật tốt."
Đường Khải Hiên nhìn bóng lưng đi xa của Tịch Thần Hãn, đôi mắt đen ẩn giấu sau lớp mắt kính tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tịch Thần Hãn đi đến phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, phát hiện ra trong phòng đã trống không, sắc mặt vừa hơi chuyển biến tốt của anh, nhanh chóng như mưa gió kéo đến.
Người phụ nữ đáng chết đó, lại chạy rồi!
Như gần như xa, co co giãn giãn… cô dùng mấy thủ đoạn đùa bỡn lừa bịp đàn ông nhuần nhuyễn đấy!
Tịch Thần Hãn bực mình nói: “Cái bệnh viện này, chẳng có chỗ nào đáng để hài lòng cả!"
Mấy y tá sợ hãi nhanh chóng cúi đầu xuống, người run như cầy sấy.
Đông Thanh cũng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, nhưng trong bụng lại thầm oán, anh không hài lòng, sao không đổi bệnh viện khác?
Tịch Thần Hãn quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Đông Thanh: “Cậu làm việc càng ngày càng không chu đáo!"
"Dạ! Thần thiếu, là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên cử mấy vệ sỹ đứng trông ở ngoài phòng bệnh, trông chừng Vũ tiểu thư." Đông Thanh luôn miệng xin lỗi.
Tịch Thần Hãn lại lạnh lùng quát: “Vũ tiểu thư là ai? Cậu biết à?"
Đông Thanh ngẩn ra, nhìn thấy ngọn lửa như thiêu như đốt trong mắt Tịch Thần Hãn, vội vàng lắc đầu: “Không không không quen biết."
Tịch Thần Hãn hừ lạnh, cất bước rời đi.
Đông Thanh đuổi sát theo sau.
Mấy y tá thấy Tịch Thần Hãn rời đi, lúc này mới vỗ ngực, thở dốc từng ngụm từng ngụm một, sắc mặt của ai cũng trắng bệch.
Lúc Thần thiếu phát lửa giận, thật sự quá dọa người!
Một ánh mắt, cũng có thể khiến cho người nghẹt thở, giống như tử thần đang đến gần.
Ngay lúc mấy y tá vừa thở phào, bọn họ lại nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Tịch Thần Hãn truyền tới từ cuối hành lang, trái tim của bọn họ lại như nhảy ra khỏi lồng ngực lần nữa.
"Một đám ngu xuẩn! Chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong! Tất cả tăng ca cả đêm làm lại!"
Lửa giận của Tịch Thần Hãn cháy đến công ty, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Thiên Quang phải tăng ca cả đêm.
Đám nhân viên vô tội nào biết, lửa giận của Tịch Thần Hãn cháy lên từ đâu.