CÓ ĐẤY KHÔNG, LY HÔN ĐÊ

“Không sao chứ?”

Giọng nam thuần hậu quen thuộc của Hứa Ngạn Chi truyền vào tai.

Đột nhiên ngả vào cái ôm ấm áp của Hứa Ngạn Chi khiến Hứa Ý thoáng chút bất ngờ, sau khi ổn định lại thân mình cô bèn tránh sang một bên, nơi thắt lưng mềm mại vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông.

“Không sao đâu ạ….”

Không biết vì sao, khi thấy chú nhỏ ở đây Hứa Ý an tâm hơn nhiều, cổ tay ban nãy bị Cố Thâm Viễn nắm đến phát đau cũng đỡ dần.

“Khóc luôn rồi vẫn còn nói không sao?”

Giọng Hứa Ngạn Chi trầm xuống.

Hốc mắt phiếm hồng đúng là khó mà che giấu, đương lúc Hứa Ý lúng túng định vươn tay lau mắt thì một chiếc khăn tay thuần sắc đã được đưa đến trước mặt.

Nhận lấy khăn trong tay Hứa Ngạn Chi, Hứa Ý nhẹ giọng giải thích:

“Cảm ơn chú nhỏ.”

Tuấn mi của Hứa Ngạn Chi nhíu chặt, thân hình che chắn cho cô không hề lay động, không hề giống với giọng điệu nghiêm khắc ban nãy, khi đối diện với cô, ngữ khí cũng hoà hoãn hơn:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì ạ.”

“Chú đã thấy cả rồi.”

Hứa Ngạn Chi nói đến đây, ánh mắt lại quét về phía Cố Thâm Viễn:

“Thân là một người đàn ông lại thích thú việc bắt nạt một người phụ nữ.”

Hứa Ý rũ mắt.

“Vừa nãy có bụi bay vào mắt, có hơi xót nên cháu nhờ anh ý thổi thôi mà.”

Cô đã biện bạch như vậy Hứa Ngạn Chi cũng không tiếp tục vạch trần nữa.

Người sáng suốt đều hiểu sao hắn lại không hiểu cơ chứ, vừa rồi Cố Thâm Viễn ghìm tay cô như phường cường đoạ, sao có thể giúp cô thổi mắt.

“Bụng cháu hơi khó chịu, cháu đi trước đây.”

Hứa Ý một mực rũ mắt, lúc rời đi cũng không hề quay đầu lại nhìn lấy một cái.

“Hứa Ý!”

Sau lưng là tiếng gọi của Cố Thâm Viễn.

Lúc gọi anh còn định qua cùng, trước khi đi cánh tay của Hứa Ngạn Chi lại chắn ngay trước mặt anh, ngăn anh đi qua đồng thời cười nói:

“Giờ cậu đuổi qua đó là sợ cô ấy khóc chưa đủ à?”

“Vừa rồi chú đã nói gì với cô ấy?”

“Tôi có thể nói gì với con bé chứ? Nói cậu nói bậy bạ sao?”

Hứa Ngạn Chi tươi cười vừa nhã nhặn lại giảo hoạt:

“Nếu cậu chưa từng làm, tôi có nói xấu thêm nữa cũng chẳng có nghĩa gì.”

……

Mới đầu là Hứa Ý ngồi xe Cố Thâm Viễn đến đây, lúc rời đi cũng không biết đi thế nào.

Ở nơi thế này lại còn là trên núi, không đặt được DIDI cũng không gọi taxi được, cô cũng không quen chủ nhà, càng không thể nhờ người khác đưa mình về được.

*DIDI: Mỗi ứng dụng đặt xe bên Trung.

Hứa Ý đi lại hai lượt thì ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, cách xa mọi huyên náo ồn ào, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh lại.

Trong thời gian này cô thấy bản thân rất dễ mệt mỏi, mới đầu còn tưởng do chuyện ly hôn ảnh hưởng nên cũng không chú ý, nhưng bây giờ cô đang nghi ngờ liệu có phải cơ thể mình có vấn đề gì không.

“Chị ơi.”

Cách đó không xa, Hứa Ánh Hoạ chạy đến như nai nhỏ.

Lâu không thấy chị mình quay lại, Hứa Ánh Hoạ đành ra ngoài tìm quanh, trông thấy bóng cô thì vội hỏi:

“Chị ra đây ngồi làm gì, bà Triệu đến bây giờ rồi.”

“Thế thì sao?”

“Chẳng phải nãy nói bà Triệu nhận lại con gái sao, chẳng lẽ chị không muốn biết con gái của bà ấy là ai à.”

Hứa Ánh Hoạ háo hức vô cùng:

“Chú nhỏ bảo em có quen con gái của bà ấy, em còn tò mò không biết là ai đây.”

Hứa Ý không hứng thú với chuyện tào lao thế này, sở dĩ nay tới đây chẳng phải là vì được Cố Thâm Viễn mời sao.

Rút ra bài học từ lần trước, lần này Hứa Ý không định kể chuyện ly hôn với Hứa Ánh Hoạ nữa, cũng may Hứa Ánh Hoạ thần kinh thô, không để ý đến khoé mắt chị gái hơi đổi, cô hẵng còn đang chú ý đến quý bà họ Triệu nổi tiếng tứ phương kia.

Một vị phu nhân ba lần gả vào hào môn truyền kỳ, đúng là rất dễ khiến người ta tò mò.

Hứa Ý mệt mỏi hỏi:

“Em cho chị mượn xe được không?”

“Em đi nhờ xe bạn.”

Hứa Ánh Hoạ tò mò:

“Sao vậy, chị muốn về trước à?”

“Ừ.”

“Chẳng nhẽ lại cãi nhau với anh rể rồi à?”

“Không có, chẳng qua chị hơi mệt tí thôi.”

Nghĩ đến việc còn phải duy vợ chồng hờ với Cố Thâm Viễn, lần đầu tiên Hứa Ý thấy tâm hồn kiệt quệ, cũng may cũng không phải giả vờ lâu.

Hứa Ý chẳng có chút hứng thú gì với tiệc nhận người thân của quý bà họ Triệu, vừa đúng lúc cơ thể không được thoải mái, cô báo Hứa Ánh Hoạ một tiềng liền ra ngoài.

Một vị phu nhân ăn vận sang trọng đứng trên ban công, gương mặt mà tinh tế, ánh mắt ôn nhu lẳng lặng nhìn Hứa Ý đang chuẩn bị rời đi.

Vị phu nhân này cùng Hứa Ý, cho dù là nhan sắc hay lễ phục cũng thuộc hai phong cách hoàn toàn khác biệt. Một người hoa lệ, một người thanh nhã, nhưng gương mặt lại giống nhau đến sáu bảy phần.

“Bà Triệu, bà đang nhìn gì vậy?”

Bạn bè nhẹ giọng cười hỏi.

Thấy bóng Hứa Ý ngày càng xa, Triệu Cầm Lan cụp mắt, che miệng nói:

“Không có gì đâu.”

……

Rời khỏi khu biệt thự lấp láy ánh đèn, Hứa Ý đứng ven đường đợi xe đến.

Cho dù biết việc bất khả thi nhưng cô vẫn thử ra xem có bắt được xe không.

Đúng lúc này chuông di động vang lên.

Trong điện thoại, Hứa Ngạn Chi hỏi cô đang ở đâu.

Nghe thấy giọng nam trầm ổn kia khiến Hứa Ý an tâm hơn nhiều.

Quả nhiên, nhà mẹ đẻ mới là nơi che chở tốt nhất.

“Cháu muốn rời đi trước, nhưng không có xe….”

Hứa Ý nhẹ nhàng đáp:

“Chú nhỏ có thể cho người đưa cháu về được không?”

Bỗng có một chiếc xe chậm rãi đi đến từ cách đó không xa.

Hứa Ý ngảng đầu, vốn muốn đi nhờ xe nhưng khi đến gần lại phát hiện đây là xe của Cố Thâm Viễn.

Không giống với đủ loại siêu xe của giới thượng lưu tinh anh đỗ ở đây đêm nay, bình thường Cố Thâm Viễn cũng sẽ đi chiếc Land Rover này đến kiểm tra công trường thi công, thân xe đen bóng, không hề nổi bật giữa đống xe thể thao màu mè loá mắt.

Xe ngừng lại, cửa xe mở ra, Cố Thâm Viễn bước xuống, đi thẳng đến chỗ cô.

Xung quang không một bóng người, cho dù Hứa Ý có la lên e rằng cũng không được chú nhỏ để ý như ban nãy, thấy Cố Thâm Viễn đột nhiên đi tới, trong lòng cô dần trở nên bất an, mày nhíu chặt:

“Anh làm gì?”

“Lên xe.”

Cô nắm chặt điện thoại, không nhúc nhích.

Ngữ điệu của Cố Thâm Viễn vẫn như cũ, anh lặp lại:

“Tôi đưa em về nhà.”

Cửa xe ghế phụ lái đã mở rộng.

Hứa Ý lại nhìn điện thoại, cuộc gọi ban nãy với Hứa Ngạn Chi đã bị ngắt trong khi lôi kéo với Cố Thâm Viễn rồi.

Mặc dù không thấy người vừa nói chuyện cùng cô là ai nhưng Cố Thâm Viễn cũng đoán sơ được đó là Hứa Ngạn Chi, nghĩ đến người này lông mày anh hơi nhíu lại, không vui ra mặt:

“Không phải muốn bàn chuyện ly hôn sao, lên xe với tôi rồi nói.”

Cuối cùng Hứa Ý vẫn ngồi lên xe anh.                                               

Lên xe không được bao lâu điện thoại của Hứa Ý lại vang lên, nhìn qua, là chú nhỏ gọi đến, hắn hỏi cô đâu, hắn tự đưa cô về.

“Cháu không sao.”

Hứa Ý trả lời, đồng thời mắt lại liếc sang người đàn ông bên cạnh:

“Cháu ngồi xe Cố Thâm Viễn về.:

“Đương không yên ổn sao lại ngồi xe cậu ta về?”

“Sao chú nhỏ lại biết bọn cháu không hoà hảo.”

“Bình thường cháu đều gọi cậu ta là Thâm Viễn.”

“…….”

Chi tiết này đúng là sai sót của Hứa Ý, nhưng cũng đâu thể vì xưng hô của cô mà đoán bọn họ nảy sinh mâu thuẫn được, cô mất năm phút cuối cùng cũng tự cho là lấp liếm qua chuyện rồi.

Cô nói dối rất nghiêm túc, chẳng qua là vì không muốn trì hoãn mối hợp tác giữa Cố gia và Hứa gia.

“Anh tìm được đường về Hứa gia không?”

Buông điện thoại sang một bên, Hứa Ý nhẹ hỏi:

“Nếu không thấy thì để tôi chỉ đường nhé?”

“Không phải muốn tiếp tục giả làm vợ chồng sao.”

Ánh mắt Cố Thâm Viễn vẫn nhìn thẳng đường cái:

“Còn chưa đến cục dân chính đã muốn ở riêng à, em chỉ lo người khác không nhìn ra chúng ta ly hôn rồi à.”

“Ly hôn xong tôi sẽ lấy cớ đi học mà tạm thời chuyển ra khỏi Thấm Viên, sau đó du học, như vậy chúng ta vừa không ảnh hưởng đến nhau mà người khác cũng không nghi ngờ.”

Ly hôn, đồng nghĩ với việc dỡ bở gánh nặng toàn thân, làm gì cũng tự do tự dại.

Cô thì tự do rồi, nhưng với Cố Thâm Viễn, anh vốn đã quen trong nhà có một người phụ nữ đợi anh, chăm sóc anh, luôn ngoan ngoãn vâng theo, đến một ngày thói quen này chợt biến mấy, cuộc sống sẽ chịu phải ảnh hưởng không nhỏ.

Xe đi được hơn 3km, Cố Thâm Viễn lên tiếng:

“Em thực sự muốn ly hôn sao?”

“Đúng vậy, chẳng phải mới nãy chúng ta đã nói xong rồi sao? Ai cũng không phản đối.”

“Ai nói xong với em?”

“……”

Hứa Ý không khỏi thấy buồn cười:

“Cho dù ly hôn anh cũng không mất cái gì, anh còn muốn thế nào nữa?”

Bầu không khí trong xe dần trở nên phiền muộn.

Hứa Ý không khống chế đầu óc nữa mà để mặc nó thoả sức suy nghĩ, cô thấy mình đã nói đến thế này hẳn là anh sẽ chọn ly hôn, nhưng anh vẫn cự tuyệt như cũ, chẳng lẽ anh cũng không phải vì quảng trường Thuỷ Hoà.

Đáy lòng lại dần dấy lên chút hi vọng hèn mọn, cuối cùng Hứa Ý không nhịn được mà đè giọng hỏi:

“Đừng nói với tôi, bây giờ anh nhận ra anh có hơi luyến tiếc tôi nhé.”

Tiếng nhỏ như cánh muỗi, đến cô còn chẳng nghe rõ, bên tai còn tiếng gió đêm gào thét thôi tung cả bông tai.

Anh không đáp lại, có thể là không nghe thấy.

Hứa Ý hỏi xong thì có bao nhiều hối hận, đang thấy mừng vì có thể câu vừa rồi của mình bị tiếng gió át đi, nhưng bên cạnh chợt truyền đến giọng nam khàn:

“Không có.”

Giọng anh còn trầm thấp hơn cô, không hề cố ý đè nén mà tự nhiên đáp lại.

Hai tay Hứa Ý không có chỗ để chỉ biết nắm lấy đai an toàn, ánh mắt mơ hồ nhìn khung cảnh, tốc độ xe không nhanh, từng cây từng cây xanh dần lướt qua tầm mắt cô.

Thà nói rằng xấu hổ có lẽ còn tốt hơn nói thất vọng.

Hai năm làm vợ chồng, cũng có những giây phút mặn nồng, cho dù không có tình cảm sâu đậm nhưng cũng không nên tuyệt tình đến vậy.

“Nếu không muốn li hôn thì đêm nay em về cùng rôi.”

Cố Thâm Viễn nói như ra lệnh:

“Mai chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục.”

“Tôi muốn về nhà mình.”

“Chỉ một đêm thôi cũng không muốn ở cạnh tôi à?”

“Sao vậy, anh còn muốn ‘bắn’ một cái để chia tay à?”

“Không được sao?”

“Tôi từ chối.”

Cố Thâm Viễn khẽ cười.

Giống như đang đùa cợt cô vậy.

Lúc trước nằm dưới thân anh phóng túng vô cùng, bây giờ còn chưa ly hôn đã giả vờ là liệt nữ trong sạch.

Nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ của Hứa Ý trắng bệch, gò má ửng hồng vì bị cười nhạo, vừa rồi cơ thể không khoẻ, bây giờ chỗ nào cũng không thoải mái, ở gần anh thêm một giây đều như đang chịu dày vò.

Nhận ra xe đang đi về phía Thấm Viên, Hứa Ý không khỏi chất vấn:

“Anh đưa tôi đi đâu?”

“Về nhà.”

“Tôi không về Thấm Viên.”

“Hứa Ý, chúng ta chưa ly hôn.”

“Có thế tôi cũng không về.”

Hướng xe cũng không vì cô chất vấn mà thay đổi, ngược lại Cố Thâm Viễn còn cố tình tăng tốc.

Trông thấy cung đường ngày càng quen thuộc, Hứa Ý không nén nổi tâm tình nữa, uất ức tích tụ suốt hai năm nay như đồng thời phát tác, cô tháo đai an toàn, nghiến răng nói:

“Anh thả tôi xuống! Tôi không muốn về với anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, Cố Thâm Viễn dần giảm tốc, cuối cùng ngừng xe tại ven đường.

Người phụ nữ bên cạnh như phát điên, đâu còn dáng vẻ hiền thục của thường ngày nữa.

Xe vừa dừng lại, cửa bên ghế phụ đã bị đẩy ra, không nói hai lời, Hứa Ý lập tức xuống xe.

Nơi này là cầu vượt, lượng xe ít ỏi, đã trễ nên càng khó gọi xe.

Nhưng cô không hề băn khoăn, cũng không vì vậy mà ngoảnh lại.

Cô đi ngược lại.

Phía sau chính là hướng nhà mẹ đẻ.

Cho dù cha qua đời, không thấy bóng mẹ ruột, Hứa Ánh Hoạ cũng là con cú bay nhảy bên ngoài suốt đêm, nhưng chỉ cần về được ngôi nhà ấy, ngửi được hương thơm của gốc tường vi ngoài cửa sổ đã khiến người ta yên tâm vô cùng.

Chiếc Land Rover đen chậm rãi lùi về sau, kính bên ghế phụ hạ xuống, giọng nam trầm thấp mà rõ ràng truyền ra:

“Thực sự không lên xe?”

Ngược lại Hứa Ý đi càng nhanh hơn.

Trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, chân xỏ một đôi giày cao gót đã lỗi thời, mỗi bước của cô đều vô cùng gian nan.

Cố Thâm Viễn không phải người có tính kiên nhẫn, nếu đổi lại là nhân viên công ty thì không biết anh đã mắng té tát cho từ chức mấy bận rồi.

“Quanh đây không có xe taxi đâu.”

Trước khi đóng cửa sổ xe, Cố Thâm Viễn thản nhiên phun ra một câu:

“Tôi chờ em gọi điện xin tôi quay lại đón em.”

30 giây sau, chiếc Land Rover màu đen rời đi.

Lướt qua từng cột đèn, Hứa Ý dẫm lên tia sáng của chúng mà đi, không ngẩng đầu nhìn cô cũng biết xung quanh không có xe.

Đã khuya như vậy, đến xe gắn máy cũng không có lấy một chiếc.

Quần áo mỏng manh, cô lạnh đến phát run, tự ôm vai mình.

Hứa Ý định rút điện thoại xin giúp đỡ nhưng chợt phát hiện điện thoại của cô để trong túi, mà túi vẫn còn trong xe Cố Thâm Viễn.

Không sao cả, cho dù cô có đi đến sáng cũng sẽ không xin anh đâu.

Hứa Ý tháo giày cao gót, vén làn váy lễ phục, thử chạy nhưng cơ thể quá mệt mỏi, chạy còn chưa được 20m đành từ bỏ, ngước nhìn trăng sáng, cô lại buông ánh mắt xin giúp xuống lòng đường, nhìn xem có vị khách nào vừa rời khỏi bữa tiệc có thể cho cô đi nhờ hay không.

Đợi mỏi mòn cuối cùng cũng chờ được một chiếc xe.

Chiếc xe này có chút quen thuộc.

Không đợi Hứa Ý đến gõ cửa xe, người đàn ông lái xe đã đi xuống đồng thời hắn còn cởi áo khoác trên mình xuống, hắn bước nhanh đến, khoác áo vest tinh tế lên người cô, trầm giọng nói:

“Tiểu Ý?”

Cảm giác ấm áp khiến Hứa Ý thoáng an tâm, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Hứa Ngạn Chi thì hoàn toàn yên tâm, đầu óc cô không chống nổi mơ hồ mà ngã vào lòng hắn.

Một chiếc Land Rover đi thật chậm trên đường cái.

Qua 10 phút rồi Cố Thâm Viễn mới chờ được tiếng chuông điện thoại.

Nhận cuộc gọi qua thiết bị trên xe, anh không nhìn số gọi tới mà đùa cợt nói:

“Bây giờ mới nghĩ đến cầu xin tôi sao?”

“Là tôi.”

Hứa Ngạn Chi không mặn không nhạt mà lên tiếng:

“Có phải điện thoại của Tiểu Ý ở trên xe cậu không?”

Nghe thấy đầu bên kia là giọng chú nhỏ nhà họ Hứa, Cố Thâm Viễn nhíu mày nhìn lướt qua dãy số, ngữ khí trầm xuống:

“Hứa Ý đâu?”

“Cô ấy đang ngủ trên xe tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc