CÓ GIỎI THÌ ANH LÀM CHỒNG TÔI ĐI!


Sáng hôm sau, hơn 9h An Kha Đình mới dậy, đầu có hơi đau.

Quần áo trên người đã được cởi bớt, chỉ còn chiếc áo giữ nhiệt, cả người cũng không có cảm giác khó chịu nhớp nháp.
Tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là cậu phải vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân trong gương có chút nhợt nhạt, cậu thầm nhủ lần sau nhất định sẽ uống ít hơn chút.
Đi dép xuống nhà, định đi vào bếp kiếm gì đó ăn thì chợt giật mình khi thấy bóng người đang ngồi trên sofa phòng khách.
An Kha Đình suýt thì hét lên, thế nhưng cậu đã kịp nhận ra người ngồi trên sofa là Lâm Uy Trạch!
Lâm Uy Trạch nhìn cậu cười, rất dịu dàng.
"Cậu dậy rồi à?"
Bình thường Lâm Uy Trạch cười cũng dịu dàng rồi, nhưng hôm nay đặc biệt hơn, như được tắm trong gió xuân vậy!
An Kha Đình nhìn mà có chút ngại ngùng.
"À, tôi dậy rồi, nhưng mà, sao anh lại ở trong nhà tôi vậy!"
Câu hỏi vừa thốt ra, nụ cười trên môi Lâm Uy Trạch đông cứng lại.

An Kha Đình cũng nhận ra có gì đó khác lạ, cậu e dè hỏi lại.

"Tối qua là.....anh đưa tôi về hả?"
Lâm Uy Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, chỉ là anh rặn ra thêm một câu nữa.
"Cậu không nhớ gì về chuyện tối qua à?"
An Kha Đình cố gắng nhớ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, coi nào, tối qua đi tiệc rượu, sau đó uống khá nhiều.

Đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng trí nhớ An Kha Đình chỉ dừng lại ở việc Lâm Uy Trạch đưa cậu vào nhà vệ sinh của khách sạn.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không nhớ ra chuyện gì cả."
Lâm Uy Trạch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng anh lên tiếng.
"Tôi nấu bữa sáng cho cậu rồi, cậu ăn trước đi."
Lâm Uy Trạch đặt tờ kịch bản đang đọc dở trên tay xuống, anh đi vào phòng bếp.
An Kha Đình theo anh đi vào, sau bao phen đấu tranh tâm lý, cậu xin lỗi Lâm Uy Trạch.
"Này, tôi xin lỗi anh, anh đừng giận được không?"
Lâm Uy Trạch: "Tôi không giận."
Rõ ràng là anh đang giận!
An Kha Đình vượt lên đứng trước mặt Lâm Uy Trạch, mặt đối mặt với anh.
"Tối qua tôi đã làm gì quá đáng với anh à? Anh nói đi!"
Lâm Uy Trạch nhìn cậu chằm chằm, anh hỏi: "Cậu muốn tôi nói đến chuyện nào?"
An Kha Đình ngập ngừng: "Ừm, thì sau khi anh đưa tôi từ nhà vệ sinh quay lại hội trường....."
Lâm Uy Trạch tắt nắng!
An Kha Đình biết chắc chắn mình đã làm chuyện gì đó quá đáng, cậu bối rối nói tiếp: "Vậy thì, chuyện quá đáng nhất tôi làm với anh là gì?"
Lâm Uy Trạch hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn nói ra: "Chuyện quá đáng nhất mà cậu làm với tôi đó là, tỏ tình nhưng lại quên mất!"
Đầu An Kha Đình nổ "bùm" một tiếng! Gì cơ? Tỏ tình?!!!!
An Kha Đình lại càng bối rối hơn nữa, cậu không dám nhìn thẳng anh.

"Tôi, tôi đã, đã nói vậy ư?!"

"Đúng vậy!"
An Kha Đình không biết phải nói sao nữa, cái mồm chết tiệt này!
Mà khoan! Bộ dạng giận dỗi của Lâm Uy Trạch là sao kia.
An Kha Đình dè dặt hỏi lại.
"Ờm, khi, khi tôi nói vậy, anh đã trả lời như thế nào ạ?"
Lâm Uy Trạch: "Tôi đồng ý!"
An Kha Đình sốc, sốc đến mức miệng cậu cứ thế mà há ra!
Lâm Uy Trạch buồn cười: "Cậu đã nhớ ra chưa?"
An Kha Đình thực sự không thể nhớ ra, trong não cậu bây giờ chỉ còn mấy chữ "Lâm Uy Trạch đồng ý yêu mình"!
Thấy An Kha Đình mãi không có phản ứng, mãi không lên tiếng, Lâm Uy Trạch lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy? Chẳng lẽ lời tỏ tình tối qua chỉ là rượu nói ư?"
An Kha Đình lúc này mới hoàn hồn lại, cậu vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, không có mà."
"Tôi, tôi thích anh thật!"
Lâm Uy Trạch bật cười: "Cậu còn hôn tôi nữa, và tôi đồng ý cũng là thật!"
An Kha Đình choáng váng, má ơi, cậu còn hôn người ta nữa ư?!
Nhưng mà dù sao sau đó Lâm Uy Trạch cũng đồng ý rồi, vậy thì hôn cái chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Mà Lâm Uy Trạch cũng thích cậu ư?!
10 vạn câu hỏi vì sao chạy qua trong đầu An Kha Đình, cậu hỏi Lâm Uy Trạch: "Anh thích tôi? Thật?"
Lâm Uy Trạch: "Hôn cũng hôn rồi, chối sao được.


Tối qua chúng ta xác nhận quan hệ, sau đó tôi đã pha nước giải rượu cho cậu, sáng nay muốn đợi cậu dậy để cùng nhau trải qua ngày đầu tiên bên nhau.

Vậy mà...."
Lâm Uy Trạch tỏ vẻ "tôi tổn thương", An Kha Đình kiểu: Hóa ra anh vốn là người thế này à?!
An Kha Đình giả vờ ho nhằm đánh lạc hướng, sau đó cậu nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
"Ờm, tôi đói quá, chúng ta ăn thôi!"
Lâm Uy Trạch biết tỏng cậu đang đánh lạc hướng anh nhưng không vạch trần, cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.
"Chúng ta xác nhận quan hệ rồi, là người yêu rồi, cậu nhất định phải nói cho quản lý biết đấy nhé!"
An Kha Đình gật đầu, chỉ là từ khó tin đến cảm giác hạnh phúc ngập tràn khắp cơ thể.

Sáng ngủ dậy thấy người mình thích, lúc ăn sáng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy anh ở ngay trước mắt.
Cảm giác này thật tuyệt vời biết bao!


Bình luận

Truyện đang đọc