CÓ MỘT TÊN CÔNG PAYLAK ĐÃ TRỌNG SINH RỒI



Ngày mai là thứ bảy, Tạ Quốc Húc gọi điện thoại tới, bảo Tạ Trọng Tinh về nhà.
Dường như Tạ Trọng Tinh có linh cảm về những gì mình sẽ gặp phải khi quay về nhà.
Vương Du Học hỏi hắn: "Có muốn cô về cùng em hay không?"
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, " Em có thể tự mình giải quyết, cảm ơn cô."
Thiếu niên mới 18 tuổi, dáng người thẳng tắp ngay ngắn, giống trúc xanh sau cơn mưa, mang theo cảm giác ướt át, tươi mát và mềm mại, làm người nhìn một cái thôi cũng cảm thấy đây là một hưởng thụ đẹp đẽ.
Vương Du Học càng thêm thương tiếc Tạ Trọng Tinh, cô năm nay đã 37 tuổi, đến nay chưa lập gia đình cũng chưa có con, chỉ quen sống một mình, cũng từng nghĩ tới muốn có một đứa con, nếu lúc cô mười chín tuổi có một đứa con, đến bây giờ cũng lớn như Tạ Trọng Tinh vậy.
Vương Du Học cảm giác mắt kính có chút hơi nước, cô tháo mắt kính xuống, rút một tờ khăn giấy lau sạch, nói với y: "Thôi để cô đưa em về."
Sợ Tạ Trọng Tinh cự tuyệt, Vương Du Học lại nói tiếp: "Cô có người dì ở bên kia nhà em, cô đi thăm dì ấy, tiện đường đưa em về nhà."
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào Vương Du Học, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Nhà Tạ Trọng Tinh ở trong một cổ trấn nho nhỏ, do có chính phủ nâng đỡ cho nên mấy năm nay chậm rãi phát triển trở thành địa điểm du lịch.

Ngày nghỉ Phùng tiết, cho dù có chút hẻo lánh, nhưng cũng có không ít du khách đến đây, trong đó không ít du khách người nước ngoài, tùy tiện bày cái sạp, bán một ít đồ lưu niệm, đều có khả năng thu được đô la Mỹ của người nước ngoài.
Tạ Trọng Tinh lớn lên tuấn tú, bởi vì thon gầy mà có vẻ cao ráo, chỉ đứng im một chỗ thôi đã thành một bức tranh mỹ nhân Giang Nam vô cùng xinh đẹp.

Mà con người thường có quan niệm chung về cái đẹp, tướng mạo Tạ Trọng Tinh xuất chúng như vậy càng có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Y chỉ cần đứng hoặc ngồi trong một khoảng thời gian, để những người nước ngoài đó vẽ một bức tranh, y có thể thu được tiền mặt khoảng mười, hai mươi đô la.

Nếu rời nhà xa một chút, bán một vài đồ vật mới lạ, những du khách đó cũng sẽ rất vui lòng mà mua.
Sau một kỳ nghỉ như vậy, y có thể tích cóp được không ít tiền.
Y chưa từng vì cha mẹ trách móc nặng nề mà sinh ra oán hận đối với mảnh đất đã nuôi nấng y này, ngược lại, y thích cái cổ trấn này.
Từ thành phố lái xe đến cổ trấn, do bị kẹt xe một lát nên mất hơn một giờ, lúc đến, sắc trời đã tối sầm.
Vương Du Học đưa Tạ Trọng Tinh đến cửa nhà, thấy cửa đóng chặt, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Một mình em có ổn không?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Có thể."
Vương Du Học không nói gì nữa, cô lái xe thay đổi đi hướng khác.
Tạ Trọng Tinh nhìn theo cô đi xa, cho đến khi không thấy xe bóng dáng, mới xoay người gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra, là Tạ Tử An mở cửa, thái độ cậu ta khác thường, không ồn ào hay nhốn nháo, mà là luôn nhìn chằm chằm Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh liếc nhìn cậu ta một cái rồi nhanh chóng dời đi ánh mắt, đi vào.
Tạ Tử An nói: "Mẹ kêu anh đi múc nước, nước trong lu đã dùng hết rồi."
Tạ Trọng Tinh nghe xong, cũng không nhiều lời thêm một câu, để cặp sách ở ban công nhỏ trong phòng, tìm được đòn gánh cùng thùng nước rồi thì xoay người ra bên ngoài.
Người kia vừa đi, Tạ Tử An lập tức vào cái ban công nhỏ kia của y.
Ban công này rất nhỏ, không tới bốn mét vuông, ở đó để một chiếc giường làm từ ván gỗ và băng ghế dài, phía trên có khăn trải giường màu xanh trắng cùng chiếc chăn đơn bạc, bởi vì thời tiết ẩm ướt, Tạ Tử An không dùng tay sờ cũng biết chiếc chăn hẳn là đã bị ướt rồi.
Tạ Tử An bĩu môi, ánh mắt rơi xuống chỗ cặp sách của y, duỗi tay kéo cặp y qua, bắt đầu tìm kiếm.
Trong cặp toàn là sách giáo khoa, còn có một ít bài thi sạch sẽ, hẳn là bài tập cuối tuần ở nhà.
Nhưng trừ những cái này, Tạ Tử An không tìm được bất cứ một bài thi nào bị giáo viên phê bình sửa chữa cả, sạch sẽ đến có chút không hợp với lẽ thường.
Trái tim Tạ Tử An nhảy lên cực kỳ mạnh mẽ.
Cậu ta nhịn không được cắn móng tay, nếu Tạ Trọng Tinh thật sự lợi hại như vậy, tại sao nó không nói chứ!?
Vì sao nó muốn giấu giếm thành tích?

Nếu cha mẹ biết thành tích Tạ Trọng Tinh tốt như vậy, sẽ chán ghét mình sao?
Đến lúc đó Tạ Trọng Tinh có phải sẽ trở thành người mà cha mẹ thích nhất, sẽ thay thế được cậu ta phải không?
Không được, không thể như vậy!
Tạ Tử An hít sâu một hơi, nói với chính mình, không thể để cho cha mẹ biết thành tích của Tạ Trọng Tinh tốt bao nhiêu!
Cậu ta nhanh tay sắp xếp lại cặp của Tạ Trọng Tinh, xoay người đi ra cửa, không nghĩ tới Tạ Trọng Tinh đã đứng ở cửa, cậu ta khiếp sợ.
Tạ Trọng Tinh lẳng lặng nhìn hắn, "Cậu làm gì ở đây?"
Tạ Tử An vỗ ngực, cả giận: "Anh quan tâm tôi ở chỗ này làm gì, có phải anh đứng đây cố ý dọa tôi đúng không! Anh thật ác độc!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Đây là phòng của tôi."
Tạ Tử An cười lạnh: "Cái ban công rách này, cũng chỉ có anh xem là phòng, ai còn hiếm lạ gì!!"
Nói xong, nặng nề đẩy Tạ Trọng Tinh ra, rời đi.
Tạ Trọng Tinh trở lại phòng, lấy hộp tiền lẻ mở ra nhìn thoáng qua, mấy đồng tiền lẻ bên trong vậy mà vẫn còn.
Y đứng tại chỗ trong chốc lát, mở cặp mình ra, chỉ liếc mắt một cái, y đã biết cặp mình bị người động vào.
Rốt cuộc thì có biện pháp gì chứ, trong lòng Tạ Trọng Tinh nghĩ.

(chỗ này là TTT đang nói cách thoát khỏi nhà này và tiếp tục con đường đi học)
Cuối tuần kết thúc, Tạ Trọng Tinh về lại trường học.
Vương Du Học đến phòng học tìm y trước tiên, quan tâm hỏi: "Cha mẹ em có làm khó dễ em không?"
Tạ Trọng Tinh lắc đầu, Tạ Tử An không ở bên đổ thêm dầu vào lửa, hai người Tạ Quốc Húc cũng lười nói với y, bởi vậy cuối tuần này bình tĩnh khó mà có được.
Vương Du Học thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, không có việc gì nữa, vậy em đi học sớm đi."
Tạ Trọng Tinh về lại phòng học, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Vương Du Học cùng người khác.
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh hướng ra cửa, từ góc độ của y nhìn qua, có thể thấy một đám nam sinh rất cao đang nói chuyện với Vương Du Học, chẳng qua không thấy rõ mặt.
Tạ Trọng Tinh không để ý, cúi đầu, chuyên tâm đọc sách giáo khoa.
Chỉ là không lâu sau, trong lớp lại vang lên một trận âm thanh hút khí, theo sau đó là tiếng nói chuyện lải nhải.
Lớp phó kỷ luật vỗ bàn duy trì kỷ luật, "Không được nói chuyện, mau đọc bài cho mình."
Nhờ đó, tiếng nói chuyện liên miên mới giảm xuống.
Tạ Trọng Tinh nhắm hai mắt học thuộc từ đơn tiếng Anh, hoàn toàn không để ý gì.
Chuông tan học vang lên, phòng học giống như chảo dầu được mở lửa, nháy mắt liền sôi trào lên.
"Mẹ nó, học sinh chuyển trường, là chuyển tới lớp học chúng ta!"
"Cậu ta ngồi ở sau cùng thì vẫn là hạc trong bầy gà đó!"
"Triệu Tây Tây cậu có ý gì á, nói ai là gà đó! Cậu ta nhìn cũng không cao lắm mà, lúc trước tên Phó Đông Lâm kia của lớp chúng ta cũng được 185, cậu ta nhiều lắm chỉ cao hơn Phó Đông Lâm một hai centimet thôi!"
"Hiện tại Phó Đông Lâm không ở đây, không phải học sinh chuyển trường là cao nhất sao?"
......
Trong phòng học làm ầm ĩ đến mức Tạ Trọng Tinh không thể không ngẩng mặt, trong đông đảo bạn học quen mắt, rốt cuộc ở hàng sau cùng y thấy được một gương mặt xa lạ.
Lúc này, có học sinh chuyển trường?
Trong lòng Tạ Trọng Tinh lướt qua nhàn nhạt nghi vấn, đột nhiên, đối phương cũng quay mặt qua đây, nhìn thẳng y.
Tạ Trọng Tinh hơi chớp đôi mắt một chút, đối phương lập tức đứng lên, vòng qua vài người đi qua chỗ y.
"Tại sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?" Hắn đứng trước mặt Tạ Trọng Tinh, mở miệng thì nói một câu như vậy.

Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào hắn, không nói gì.
Tần Chung Việt thấy ánh mắt y giống như đang nhìn người xa lạ, tức giận nói: "Cậu không phải là quên tôi rồi chứ?"
Môi Tạ Trọng Tinh hơi mở ra: "Cậu là?"
"!!!"Tần Chung Việt: "Thật là quên tôi rồi hả??"
Hay cho một boy lãnh khốc vô tình!
Tần Chung Việt duỗi tay, xách cổ áo Chu Toàn lên, "Bạn học, cậu lên trước một chút, tôi có việc muốn cùng vị bạn học này nói chuyện."
Chu Toàn: "......!Bạn học êi, có chuyện gì từ từ nói, buông tha cổ áo tui cái."
Cậu ta nhanh nhẹn đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt chống bàn, chậm rãi ngồi xuống, hôm nay hắn làm kiểu tóc mới, đắp hai lớp mặt nạ, còn phun nước hoa, hắn cực kỳ khẳng định, hiện tại toàn thân mình nhất định tràn đầy tốt đẹp cùng soái khí của một người đàn ông thành thục.
Nhưng hiện tại thấy biểu tình này của Tạ Trọng Tinh, hắn lại có chút không xác định được.
Chẳng lẽ dáng vẻ anh dũng ngày đó của hắn thật sự không lưu lại một tí xíu ấn tượng nào cho y sao?
Tần Chung Việt có chút ủy khuất, "Thật sự không nhớ rõ tôi sao? Lần trước gặp mặt ở khách sạn Kim Ngọc, tôi còn viết số điện thoại cho cậu, nói cậu có việc thì tới tìm tôi."
Tạ Trọng Tinh cố ý hơi hơi nhíu mày, mắt Tần Chung Việt trông mong mà nhìn y, "Nhớ rõ chưa!?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, bừng tỉnh nói: "Là cậu."
"Đúng đúng đúng, chính là tôi." Tần Chung Việt thấy y cuối cùng cũng nhớ ra, nhịn không được thở phảo nhẹ nhõm một hơi, hắn đẹp trai như vậy, càng không phải khuôn mặt đại chúng, Tạ Trọng Tinh không có lý do quên hắn được.
Tần Chung Việt nhớ tới chuyện điện thoại, lại chất vấn: "Tại sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vì sao tôi phải gọi điện thoại cho cậu?"
Tần Chung Việt trừng mắt với y, "Cậu hỏi tại sao? Gọi điện thoại cho tôi còn có vì sao hả? Không phải cậu muốn gọi thì gọi sao?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
"......" Tần Chung Việt nói: "Không phải tôi nói cậu có việc thì gọi điện thoại cho tôi sao?"
Hắn chấp nhất như vậy, ngược lại làm Tạ Trọng Tinh có một chút cảm giác muốn tìm hiểu, "Tôi không có việc gì."
Tần Chung Việt vì bản thân mới vừa rồi nhất thời nói lỡ mà trầm mặc vài giây, nói: "Vậy tôi an tâm rồi."
Tạ Trọng Tinh ám chỉ nói: "Mau đi học."
Ánh mắt Tần Chung Việt chuyển động từng chút từng chút trên khuôn mặt tuấn tú của y, thanh âm nhẹ hơn vài phần, "Cậu bao tuổi rồi?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Mười tám."
Tần Chung Việt nói: "Trùng hợp, tôi cũng mười tám, sinh nhật tôi là ngày 16 tháng 1, cậu thì sao?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Không biết."
Tần Chung Việt bất mãn, "Cậu lừa ai vậy, ai lại không biết sinh nhật của mình, cậu nói dối cũng phải coi lại bản nháp chứ, đi ăn điểm tâm đi."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, "Mười tháng 22."
Tần Chung Việt hưng phấn vỗ tay, "Tôi lớn hơn cậu, như vậy đi, cậu nhận tôi làm anh trai, về sau tôi sẽ che chở cho cậu."
Tạ Trọng Tinh không nói lời nào.
Tần Chung Việt nói: "Vậy là định rồi!"
Hắn cao hứng duỗi tay sờ túi, lấy ra một cái đồng hồ, "Sản phẩm của Thụy Sĩ, hàng vừa đến tay, lễ gặp mặt cho em trai, không cần khách khí."
Tay hắn bắt được tay của Tạ Trọng Tinh, định mang lên cho y.
Đúng là không thể hiểu được mà.

Tạ Trọng Tinh rút tay ra, lãnh đạm đẩy ra, nói: "Không cần, cảm ơn."
Tần Chung Việt thấy y rút tay ra, theo bản năng mà có chút khó chịu ———— làm sao còn không cho chạm vào, trước kia đôi tay này hắn muốn sờ như thế nào đều được!
Tần Chung Việt rất nhanh vứt loại cảm xúc này ra sau đầu, "Cổ tay cậu trắng, khớp xương rõ ràng, mang kiểu này hợp hơn, tuy rằng là kiểu của nữ, nhưng cậu tuổi này không thích hợp mang kiểu nam, như vậy đã rất đẹp rồi."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy người này không đúng mực cho lắm, cho dù y không nhìn kỹ, nhưng xúc giác mới vừa chạm vào đầu ngón tay của y đã nói lên chiếc đồng hồ này không phải là một món rẻ tiền.
Cậu ta vừa ra tay đã đưa quà tặng quý trọng cho một người mới quen như vậy, thật sự không thể hiểu được.
Tạ Trọng Tinh không để ý đến hắn, vừa vặn chuông học vang lên, Chu Toàn chen qua, bô bô nói: "Đi học đi anh trai."
Tần Chung Việt lấy ra tờ tiền một trăm tệ, "Đổi bàn."
Chu Toàn lập tức nhận tiền, cười nói: "Anh hùng tốt! Tui qua đây!"
Tạ Trọng Tinh nhìn đến mí mắt cũng giật giật.
Tần Chung Việt còn ở nơi đó lầu bầu, "Thật sự nó đẹp lắm á, tại sao cậu không cần?"
Hắn trườn qua nói những lời này với Tạ Trọng Tinh, lúc làm những việc đó, các bạn học trong lớp đều nhìn vào trong mắt, rồi nhớ đến lúc trước Tần Chung Việt còn ngồi siêu xe chuyển trường qua đây, cũng biết hắn là phú nhị đại hàng thật giá thật.
Hắn vừa dứt lời này, bạn học nam phía sau Tạ Trọng Tinh thò mặt qua, "Anh, em cũng là em trai anh, em có lễ gặp mặt không?"
Tần Chung Việt nhìn cậu ta một cái, tùy tay lấy ra tờ một trăm tệ, "Em trai ngoan."
Bạn học nam nháy mắt vui vẻ ra mặt, "Cảm ơn anh! Hôm nay anh chính là anh ruột của em!!"
Mí mắt Tạ Trọng Tinh nhảy càng thêm lợi hại.
Có tiền lệ của cái bàn sau này, chuông dự bị vừa vang lên, vẫn có không ít nam sinh tranh nhau hô: "Anh trai tốt, nhìn em trai một cái nè! Em cũng muốn có một phần lòng của anh, một phần tình iu thưn nữa!!"
"Anh trai tốt, từ hôm nay trở đi anh chính là anh ruột của em!"
"Anh! Anh trai! Anh trai tốt!!"
"Em trai có thể, em gái cũng có thể! Cầu anh trai nhìn mấy em gái một chút đi!"
Tần Chung Việt cao hứng lên, hai ngón tay rút ra toàn bộ tiền mặt trong bóp ném lên không trung một cái, "Không cần khách sáo, mời các cậu ăn cơm!"
Mí mắt Tạ Trọng Tinh nhảy đến mức nổi lửa.

Chủ nhiệm khoa đột nhiên xuất hiện ở cửa, "Ồn cái gì mà ồn! Chuông dự bị vang lên còn không biết?"
Hơn phân nửa người trong lớp còn đang khom lưng nhặt tiền, nghe thấy chủ nhiệm khoa nói, chạy nhanh về chỗ ngồi thẳng thân mình.
Chủ nhiệm khoa nhìn kỹ, thấy trong tay không ít bạn học còn nắm chặt tiền mặt, quay đầu hỏi bạn học nữ gần cửa, "Đây là có chuyện gì?"
Nữ sinh hâm mộ nói: "Bạn học mới đang phát tiền cho mọi người."
Đôi mắt của chủ nhiệm khoa trừng to, "Cái gì? Phát tiền??"
Mười phút sau, số tiền mà Tần Chung Việt ném ra ngoài, dưới sự giám thị của Vương Du Học cùng chủ nhiệm khoa đang dạy dỗ, một đồng không thiếu mà thu trở về.
Chủ nhiệm khoa đưa xấp tiền mặt thật dày kia cho Tần Chung Việt, nghiêm túc nói: "Đây không phải là một số tiền nhỏ, hy vọng em bảo quản nó thật tốt, không được tùy tiện phung phí ra ngoài."
Hiện tại học sinh thật là càng ngày càng không biết tiền khó kiếm được nhiều bao nhiêu, tùy tay quăng ra ngoài mấy vạn, chuyện này mấy ai làm được.
Ánh mắt chủ nhiệm khoa sáng quắc nhìn Tần Chung Việt, nhiều năm như vậy cũng chỉ có gặp được một người như cậu này.
Thật ra may mắn, Tần Chung Việt không có thói quen xấu là không tôn trọng giáo viên của mình, hắn gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ được thầy."
Sau khi chủ nhiệm khoa rời đi, Tần Chung Việt ngồi xuống bên cạnh Tạ Trọng Tinh, Vương Du Học sửng sốt nhìn, nói: "Tần Chung Việt, chỗ ngồi của em ở phía sau."
Tần Chung Việt nói: "Cô ơi, em muốn ngồi ở đây."
Vương Du Học nói: "Em ngồi ở đây, các bạn học ở sau sẽ không nhìn thấy ——"
Cô còn chưa nói xong, một loạt bạn học nam phía sau Tần Chung Việt cùng kêu lên: "Không sao đâu cô, chúng em có thể thấy bảng đen!!"
Vương Du Học: "......"
Tạ Trọng Tinh xoay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ.
Thật đẹp mặt cho một đám nô lệ của tiền tài.
Tiết sau, Tần Chung Việt lại rút ra một chồng tiền mặt thật dày, nói: "Mau xếp hàng, anh đây phát tiền cho các em."
Những người này đều lập tức hoan hô.
Thật đúng là có một đám xếp hàng lại đây lấy tiền mặt trong tay Tần Chung Việt.
Tạ Trọng Tinh không nhìn qua đó, mà là chìm tinh thần và thể xác vào biển cả tri thức, trợ giúp y chống đỡ sự ăn mòn của tư bản.

Thoáng thấy đã phát cho không ít bạn học mỗi người một tờ một trăm tệ, chẳng qua đại bộ phận là nam sinh lấy, nữ sinh da mặt mỏng, không chịu nổi xấu hổ mà đi lấy.
Nhưng cuối cùng nhìn độ dày của xấp tiền kia, ước tính phỏng chừng ngay từ đầu cái xấp kia hẳn là khoảng hai, ba vạn.
Học sinh cấp 3 mười mấy tuổi vậy mà lấy hai, ba vạn tiền mặt tới trường học phát?
( tính ra cho mọi người đỡ bỡ ngỡ với độ giàu của bạn công: 2 vạn ~ 71.824.800VNĐ)
Đây là người bình thường sao? Không, không phải! Đây là Tán Tài Đồng Tử cứu khổ cứu nạn mà!!!
Giờ khắc này, ở trong mắt mọi người, Tần Chung Việt quả thực quang mang vạn trượng!
Vào phút này, tất cả mọi người đều là nô lệ của tiền tài!
Tần Chung Việt cuốn tiền mặt còn dư lại, nói: "Được rồi được rồi, trở về chỗ ngồi của mình đi thôi."
Hắn quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, đắc ý dào dạt nói: "Tôi có để lại cho cậu nè, cầm đi."
Nói xong, Tần Chung Việt đặt một cuộn tiền mặt kia lên trên bàn của Tạ Trọng Tinh.
Cuộn tiền mặt nháy mắt nở rộ giống như nụ hoa, Tạ Trọng Tinh chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt dời đi rất nhanh, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: "Không cần."
Tần Chung Việt hỏi: "Người khác đều có, cậu còn không cần sao?"
Hắn có chút buồn bực, hắn nhớ rõ Tạ Trọng Tinh thích nhất là tiền mặt.
Cái con người Tạ Trọng Tinh này có đam mê rất kỳ quái, trong bóp tiền hắn hàng năm luôn bỏ một chồng tiền mặt thật dày, mỗi ngày cũng phát tiền tiêu vặt cho hắn, nhưng không chuyển qua Alipay hay WeChat, chỉ kiên trì cho hắn tiền mặt.
Ngoại trừ yêu tiền mặt thì Tần Chung Việt cũng không nghĩ ra lý do gì khác, đúng là bởi vì điều này nên hắn chỉ mang theo tiền mặt mà thôi.
Tần Chung Việt có chút đắc ý, ưu thế của hắn rất lớn, hắn biết hết tất cả thói quen với sở thích của Tạ Trọng Tinh, hiện tại quyền chủ động chính là ở hắn!!
Diện mạo Tần Chung Việt thật sự đẹp trai.

Nhà ngoại của hắn là người Đức, nên hắn có một phần tư huyết thống nước Đức, thể hiện rõ trên người hắn bao gồm làn da trắng, ngũ quan sâu sắc; lông mi hắn vừa đen vừa rậm, mắt hai mí rõ ràng mà lạnh lùng càng khiến cặp mắt kia có vẻ phá lệ sáng ngời, như suối có thể nhìn thấy đáy trong nháy mắt.
Một đôi mắt như vậy, rất khó làm người ta nghĩ hắn là một người có tâm kế, ngược lại còn có khả năng khiến người khác hoài nghi hắn chính là một tên ngốc bạch ngọt.
Tóm lại, diện mạo của Tần Chung Việt lộ ra một vẻ đẹp trai đơn thuần.
Diện mạo là một phương diện, nhưng hắn cứ tùy ý mà phá của như vậy, làm Tạ Trọng Tinh có chút phản cảm.
Tần Chung Việt không biết hắn đã chọc y thấy phản cảm, còn ở đằng kia dào dạt đắc ý với công tâm kế của mình, giọng điệu hắn hiền hoà nói: "Từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cậu liền cảm giác rất quen thuộc, tôi cảm thấy hai chúng ta cực kỳ có duyên phận, hôm nay tôi nhận cậu làm em trai, cho nên thật sự không cần khách sáo, cậu đi theo tôi, chỗ tốt về sau còn nhiều lắm đó."
"......" Mí mắt Tạ Trọng Tinh lại nhảy dựng lên.
Tần Chung Việt bị ngữ khí của chính mình làm cho sảng khoái, "Đây, cậu cũng nhận lấy cái đồng hồ này."
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi thật sự không cần, cảm ơn."
Bởi vì vui mừng, Tần Chung Việt nhìn người cũng có vài nét tươi cười, "Thật sự không cần sao?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không cần."
Ánh mắt Tần Chung Việt dừng trên má có phần mượt mà của Tạ Trọng Tinh, nhìn thế nào thì trong lòng đều cảm thấy hơi hơi ngứa, hắn muốn duỗi tay xoa bóp mặt y, thoạt nhìn là biết nhéo rất sướng tay rồi.
Trước kia hắn nhưng không dám nhéo mặt Tạ Trọng Tinh, tâm tư hắn đặt ở nơi khác, đối với sự cự tuyệt của Tạ Trọng Tinh cũng có vẻ không kiên trì nữa, "Không cần thì không cần, tôi giúp cậu giữ nó vậy."
Nhìn Tần Chung Việt bỏ đồng hồ kia vào trong túi, Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt.
Tần Chung Việt lại bò qua, vươn khớp xương bàn tay rõ ràng của mình, "Cậu nghe nè, mùi trên người tôi thơm không?"
( tính để chữ "ngửi" cho hợp hành động mà ghép vô câu thì mất nhã ý nên đành để chữ "nghe" cho nhẹ nhàng nha quý dị:3)
Từ lúc hắn ngồi vào bên cạnh y, Tạ Trọng Tinh đã nghe được chút mùi hương trên người hắn, thực nhạt, giống như rừng cây vào sáng sớm, có hương thơm của quả phỉ cùng cỏ xanh, trong mát lạnh lộ ra một vị ngọt rất nhỏ nhẹ.
Rất thơm, nhưng mà cậu ta hỏi trắng ra với y rằng mình có thơm hay không thì có phải là có tật xấu gì không?
Một nam sinh cấp 3 sẽ để ý trên người mình có thơm ngào ngạt như vậy hay sao?
Trong lòng Tạ Trọng Tinh không biết nghĩ gì, nhưng trên mặt còn tính là nể tình đáp: "Thơm."
Tần Chung Việt nhanh chóng lấy ra một lọ nước hoa nhỏ từ trong túi, nói: "Vậy tặng cậu, là một thương hiệu nổi tiếng ở Pháp, đi nước Pháp mua được, hợp với cậu lắm."
Tạ Trọng Tinh muốn từ chối, Tần Chung Việt đã trực tiếp nhét vào trong tay y.
Rồi sau đó, hắn chần chờ một chút, dùng sức bắt lấy tay Tạ Trọng Tinh, mí mắt Tạ Trọng Tinh khẽ run, nâng mắt nhìn thẳng Tần Chung Việt, môi khẽ nhúc nhích, muốn mở miệng nói cậu ta buông tay.
Nhưng Tần Chung Việt đã mở miệng nhanh hơn y một bước, chỉ nghe giọng hắn tràn đầy giật mình la lên: "Sao tay cậu lại bị chai như vậy?!"
Tạ Trọng Tinh: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc