CÓ MỘT TÊN KHỐN

Thoáng cái đã đến ngày tốt nghiêp.....

Sau khi dự lễ tốt nghiệp, Viên Huy đưa Hạ Dương ra sân bay, cả đoạn đường hai người không ai nói chuyện.

Trước khi chia tay, Hạ Dương cuối cùng không nhịn được mở miệng trước: “Sau này nếu cậu có bạn gái, nhớ mời tôi ăn cơm đấy.” Như vậy, cậu mới triệt để tuyệt vọng mà rời đi....

Khoảng thời gian gần đây Viên Huy không tài nào nói chuyện được với Hạ Dương, cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng với hắn, liền vui vẻ đáp ứng: “Được đó! Đến lúc đấy nhất định sẽ bao ăn bao ở bao cả tiền vé máy bay để đón cậu trở về!”

Hạ Dương nghe thấy thế trong lòng lại đau đớn, nhưng vẫn treo lên miệng một nụ cười, sau đó không nói thêm câu nào mà quay người rời đi.

Viên Huy lẳng lặng nhìn bóng lưng Hạ Dương bước đi, không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng thiếu đi một cái gì đó.

..........

Thực ra, lúc trước Hạ Dương vốn dự định cùng Viên Huy học lên, nếu như trước đó không phát sinh ra sự kiện kia......

Còn nhớ lần trước Hạ Dương ném bóng không cẩn thận đập trúng đầu một mỹ nữ không? Thực ra mỹ nữ kia đã lặng lẽ chú ý đến Hạ Dương đẹp trai như ánh mặt trời từ lâu, cô ta liền nắm lấy thời cơ lần đó bị quả bóng đập trúng, để Hạ Dương lần đầu tiên chú ý tới mình. Có lẽ cô ấy thực sự ngượng ngùng không dám trực tiếp bày tỏ, vì thế sau đó liền một mình tới tìm Viên Huy, xin hắn giúp mình đưa thư cho Hạ Dương.

Tuy rằng Viên Huy trong lòng cự tuyệt không muốn làm chuyện này, xoắn xuýt một hồi vẫn là cầm thư tình đưa cho Hạ Dương.

Mà chính là từ đó về sau, Hạ Dương đối với hắn bắt đầu trở nên lạnh nhạt......

Đối với việc Viên Huy giúp người khác đưa thư tình cho mình, tựa như đang đè chết ảo tưởng mong manh là cuối cùng Viên Huy sẽ thích mình của Hạ Dương, cũng khiến cậu triệt để quyết tâm rời xa C Đại để đến Thành J phía Bắc.....

“Có một tên khốn, tôi muốn đi, nhưng hắn ta một câu níu kéo cũng không có.”

Bình luận

Truyện đang đọc