CÓ NGƯỜI YÊU THẦM TÔI 11 NĂM

Vu Triều vẫn luôn là người không nói đạo lý như vậy sao?

Tạ Linh Lăng cảm thấy hơi dở khóc dở cười: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây? ”

Vu Triều nói: “Tôi chỉ muốn đưa em về thôi. ”

Tạ Linh Lăng gật đầu: “Được rồi, vậy tùy anh. ”

Cô thực sự không ngờ rằng Vu Triều lại khó đối phó như vậy, cô có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình vào đêm qua. Cô không muốn nói lý do cho Vu Triều là không muốn tới làm phiền anh, hơn nữa cả đêm hôm qua Vu Triều cũng không ngủ chỗ này cách nhà cô cũng không xa, cô cũng có thể tự bắt xe về. 

Hai người lần lượt xuống lầu, bầu không khí có chút vi diệu.

Sau khi lên xe Vu Triều hỏi cô muốn đi đâu, Tạ Linh Lăng báo vị trí cửa hàng hoa của cô. Anh không suy nghĩ nhiều, khởi động xe trực tiếp lên đường.

Dọc theo đường đi hai người cũng không có chủ đề gì để nói với nhau.

Tạ Linh Lăng theo bản năng nhìn Vu Triều, đường cong sườn mặt của anh cứng rắn mà rõ ràng, mím môi một cách tự nhiên, cả người nhìn qua có phần khó gần.

Tạ Linh Lăng nhớ tới một chuyện, lúc bọn họ còn ngồi gần nhau ở trường trung học, Vu Triều không phải là người thích nói chuyện, lúc lên lớp anh sẽ nghiêm túc và tập trung trong giờ học, nhưng vừa đến giờ tan học thì không nhìn thấy mặt anh đâu cả. Hầu hết thời gian Vu Triều sẽ giẫm lên quả bóng rổ dưới bàn làm việc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Anh thích chơi thể thao và đặc biệt thích vận động.

Chỉ là bọn họ làm bàn trước sau một học kỳ, chưa kịp thân thiết thì đến lớp 12 đã phân ban rồi.

Lúc đó Vu Triều ở trong lớp xem như có diện mạo khá nổi bật, hơn nữa vóc dáng anh cao lớn, khiến người ta chú ý tới anh ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông. Sau vài trận đấu bóng rổ, anh đã trở thành tâm điểm chú ý của lớp.

Tạ Linh Lăng còn bị ép chuyển những bức thư nhỏ cho Vu Triều nhiều lần, là do các cô gái khác nhờ. Lúc Tạ Linh Lăng đang vùi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên một tờ giấy nhỏ đưa cho cô, trong lòng cô có hơi khó chịu. Có một lần Tạ Linh Lăng thật sự không thể nhịn được nữa, ném tờ giấy lên bàn của Vu Triều, nhíu mày nói: “Cậu có thể nói cho những cô gái yêu mến cậu đừng đưa giấy cho tôi không? Tôi thực sự rất khó chịu đấy. ”

Vu Triều lúc ấy bỗng nhiên bị cô chỉ trích một trận, vẻ mặt ảm đạm nói: “Thật xin lỗi. ”

Vừa nói lời xin lỗi xong, anh đứng lên, nghiêm túc nói: “Phiền các bạn đừng đưa cho tôi giấy nữa, nếu còn đưa thì tôi trực tiếp gửi cho giáo viên đấy.”

Thật ra lúc đó Vu Triều cũng không thích những tờ giấy kia, nhận được đều tiện tay ném đi một ánh mắt cũng không thèm nhìn.

Có lẽ là do vóc dáng cao lớn, giọng của anh trầm thấp, mấy chữ từ miệng anh nói rất có lực uy hiếp.

Tạ Linh Lăng thật không ngờ Vu Triều sẽ không cho người ta mặt mũi như vậy, còn tưởng rằng người nào đến anh cũng không từ chối.

…… Cho nên, từ lúc đó Vu Triều đã bắt đầu yêu thầm cô sao?

Tạ Linh Lăng từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu thầm người khác giới nào nên cô không có cảm giác đồng cảm.

Đối với cô mà nói, 11 năm yêu thầm nhiều nhất là một con số, 1 năm có 365 ngày, 11 năm là khoảng 4.000 ngày 

Cũng không có nhiều ý nghĩa gì cả.

Không bao lâu sau, Vu Triều đã đậu xe ở trước cửa tiệm hoa. Đây không phải là lần đầu tiên Vu Triều đến cửa tiệm hoa này, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.

Tên của cửa hàng hoa là “Hoa Phi Hoa”, do Tạ Linh Lăng mở cách đây 3 tháng. Trên tường cửa hàng sơn màu hồng, cửa gỗ màu trắng, bố trí rất tươi mát, cũng rất thích hợp để check in.

Tạ Linh Lăng xuống xe, Vu Triều nói với cô một tiếng: “Tạm biệt. ”

Nhưng Tạ Linh Lăng không đáp lại, cô đã bắt đầu lo lắng, cảm thấy Vu Triều hẳn là một người khó chơi.

*

Nhưng mà sau ngày đó, giữa Tạ Linh Lăng và Vu Triều không có tiếp xúc gì. Cô cho rằng “khó chơi” không quấn lấy cô nữa. Điều này đã làm cho Tạ Linh Lăng thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao, cô vẫn mong được gặp lại anh.

Nhưng vòng tròn giao tiếp của hai người bọn họ vốn đã khác nhau, nếu không phải bởi vì bạn học cũ tụ tập mà liên hệ hai người bọn họ, chỉ sợ ở trong thị trấn nhỏ này sẽ rất khó gặp mặt.

Quả nhiên, suốt nửa tháng trôi qua hai người chưa từng gặp lại nhau nữa.

Ngay sau đó là Tết Nguyên đán, tết Nguyên đán năm nay là vào đầu tháng 2, trùng với ngày Lễ tình nhân ngày 14 tháng 2 một ngày trước Lễ hội đèn lồng.

Mỗi năm ngày Lễ tình nhân là thời điểm cửa hàng hoa làm ăn tốt nhất, Tạ Linh Lăng bắt đầu bận rộn vài ngày trước ngày Lễ tình nhân. Ngày 14 tháng 2, cửa hàng đã tấp nập từ sáng sớm, công việc kinh doanh coi như không tệ. Điều duy nhất là thời tiết hôm nay không tốt cho lắm.

Trời mưa gần như cả buổi sáng, đến chiều mới tạnh nhưng đường vẫn ướt.

Chuyện mở cửa hàng hoa nở là một giấc mơ của Tạ Linh Lăng khi còn trẻ mà thôi. Lúc phải chịu áp lực của lớp 12 lớn nhất, Tạ Linh Lăng suốt ngày ảo tưởng rằng sau khi lớn lên cô sẽ mở một cửa hàng hoa ở góc phố, cô ngây thơ tin như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy đủ loại hoa tươi đẹp, mỗi ngày đều bị sự lãng mạn vây quanh.

Nhưng sau khi mở cửa hàng hoa này, Tạ Linh Lăng mới hiểu được, cái gì gọi là lý tưởng rất đẹp, hiện thực phũ phàng.

Không thể phủ nhận rằng bây giờ cô đang có một chút tâm lý trốn tránh thực tế.

Vào đêm Valentine, còn một số bó hoa được đóng gói đẹp mắt trong cửa hàng vẫn chưa được bán.

Tạ Linh Lăng bận rộn cả một ngày, gần 12h cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Các cửa hàng trên đường phố đã đóng cửa, chỉ có cửa hàng hoa của cô vẫn còn đèn sáng.

Lúc này, có một người đàn ông say rượu đột nhiên lao tới trước mặt Tạ Linh Lăng.

Người đàn ông say khướt hỏi Tạ Linh Lăng: “Tôi muốn tặng cho cô gái mình thích thì nên tặng cái gì? ”

Tạ Linh Lăng nói: “Nếu hai người đang ở trong mối quan hệ anh có thể mua hoa hồng.” 

“Vậy hoa hồng này bán như thế nào?’’

Tạ Linh Lăng chỉ vào một bó hoa hồng lớn và một bó hoa hồng nhỏ, lần lượt báo giá: “Bây giờ không còn sớm nữa, giá gốc của hoa hồng lớn là 399, bây giờ là 299. Giá gốc của hoa hồng nhỏ là 299, giảm còn 199. ”

Người đàn ông nghe vậy đi đến trước bó hoa hồng lớn được trang trí bằng ánh đèn nhìn một chút, lại hỏi Tạ Linh Lăng: “Cái này bao nhiêu? ”

Tạ Linh Lăng trả lời: “299. ”

Người đàn ông chậc chậc một tiếng: “Một bó hoa mà đắt như vậy? Còn bó bên cạnh thì sao? ”

Tạ Linh Lăng nói: “199. ”

Người đàn ông hừ nhẹ: “Chó má thật! Bán 10 tệ tôi còn không thèm mua! ”

Tạ Linh Lăng không còn lời nào để nói.

Hai bó hoa được đóng gói đẹp mắt và được chọn là hoa hồng tươi thay vì hoa hồng khô. Nhưng cô không phải là người làm ăn, sẽ không nói bất cứ điều gì tốt đẹp để giữ khách hàng.

Thấy Tạ Linh Lăng không lên tiếng, người đàn ông nói càng hăng hái: “Có phải cô thèm tiền đến điên rồi không? Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì, loại quà cáp này chẳng có giá trị gì cả, cô tăng giá vì hôm nay là valentine chứ gì! ”

Người này chuẩn bị nổi điên, nói xong còn định dùng chân đá hoa

Tạ Linh Lăng theo bản năng muốn bảo vệ hoa, không ngờ bị người đàn ông đẩy ngã xuống đất. Lòng bàn tay cô bị trầy xước da, ngón tay nối với tim, đau thấu tâm can.

Cái này còn chưa tính, hôm nay mặt đường ẩm ướt, quần áo trên người cô cũng bị bẩn, Tạ Linh Lăng nói người đàn ông này: “Tối rồi mà anh còn phát điên gì vậy? Muốn mua thì mua, không mua thì cút! ”

Trên thực tế, Tạ Linh Lăng cũng biết trong lòng không nên lý luận với một người say rượu, hơn nữa còn là buổi tối, nói không hay còn có thể chọc giận đối phương. Nhưng Tạ Linh Lăng không khống chế được tính tình của mình, cô  không phải là một quả hồng mềm.

Quả nhiên, người đàn ông bị khiêu khích, lắc lư thân thể đầy mùi rượu đi về phía Tạ Linh Lăng, muốn tính sổ với cô.

Tạ Linh Lăng nửa ngồi xổm dưới mặt đất trong lúc nhất thời không dậy nổi, cô cảm thấy mắt cá chân rất đau, như thể bị bong gân.

Cùng lúc này, bóng dáng Vu Triều bỗng nhiên xuất hiện.

Vu Triều cao lớn đẩy tên ma men kia sang một bên, người nọ lảo đảo ngã trên mặt đất, mồm vẫn mắng: “Mày là đứa nào, tự nhiên đẩy ông đây hả! ”

Vu Triều không cho đối phương một ánh mắt, anh xoay người đỡ Tạ Linh Lăng dậy.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau một tháng.

Tạ Linh Lăng có chút hoảng hốt, bởi vì mùi hương trên người Vu Triều không hiểu sao làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc. Thay vì nhìn thẳng vào mắt anh, cô lại nhìn vào góc quần áo của anh.

“Chân em bị thương?” Vu Triều hỏi.

Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Không có việc gì. ”

Vu Triều đỡ Tạ Linh Lăng lên ghế ngồi xuống, anh ngồi xổm trên mặt đất, chuẩn bị nhấc chân cô lên để kiểm tra.

Rõ ràng  việc thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm, nhưng Tạ Linh Lăng lại thấy lúc này đặc biệt không được tự nhiên. Cô không muốn anh chạm vào, né tránh và hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?” ”

Vu Triều không cưỡng cầu, anh lấy tư thái thần phục nửa ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn lên: “Đi ngang qua thôi. ”

Đi ngang qua à?

12 giờ sáng đi ngang qua hướng hoàn toàn trái ngược với nhà anh?

Tạ Linh Lăng lịch sự không vạch trần lời nói dối của Vu Triều.

Vu Triều thấy bộ dáng của Tạ Linh Lăng không thoải mái, anh không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi về phía tên say rượu kia.

Vu Triều đưa lưng về phía cô, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp thon dài mảnh mai. Cô đã nhìn thấy vóc dáng dưới quần áo của anh, có thể nói là rất hoàn mỹ.

Tạ Linh Lăng không biết Vu Triều nói gì với tên ma men kia, rất nhanh tên say rượu kia đã đứng lên, điên cuồng bỏ chạy.

Cô khẽ thở dài, phụ nữ và đàn ông vốn dĩ rất khác nhau, thật không công bằng. Cô chưa bao giờ chờ mong anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lúc này lại bị ép phải tiếp nhận giải cứu của Vu Triều.

Nếu Vu Triều không xuất hiện ở đây vào lúc này, liệu cô có bị kẻ say xỉn đó ức hiếp không?

Cũng không hẳn, với tính cách của cô, đối phương sẽ không chịu nổi.

Sau khi người say rượu chạy đi, Vu Triều xoay người lại.

Mấy ngày nay thời tiết ấm dần lên, cây ngô đồng hai bên đường bắt đầu rụng lá vào mùa. Lá rụng màu vàng xanh trải trên đường, cũng có một phen ý tứ khác.

Vu Triều đưa lưng về phía đèn đường hướng Tạ Linh Lăng đi tới, ánh sáng từ đỉnh đầu anh chiếu xuống, dường như cho anh ánh sáng dịu dàng. Anh thật sự nói dối Tạ Linh Lăng, không phải đi ngang qua, mà là anh vẫn luôn quan sát cô ở cách không xa.

Hôm nay Vu Triều được nghỉ, từ sáng anh đã đến cửa hàng hoa ở đối diện, lúc đó trời mưa, cách màn mưa anh không thấy rõ cô, nhưng như vậy là đủ rồi, anh cũng không mong đợi quá nhiều.

Thật ra năm ngoái lúc cửa hàng hoa này mở cửa không lâu, Vu Triều sẽ theo thói quen lái xe tới nơi này. Anh ngồi ở trên xe, từ xa nhìn Tạ Linh Lăng đang bận rộn ở cửa hàng bán hoa. Nhiều khi cửa hàng hoa không có khách, cô sẽ di chuyển ra khỏi ghế và ngồi ở cửa tiệm phơi nắng, ngẩn người. Đôi khi cô mặc tạp dề để cắt tỉa cành hoa và đóng gói. Có lúc cô cầm điện thoại di động cười ngây ngốc, không biết là đang nhắn tin với ai.

Tạ Linh Lăng không phát hiện Vu Triều, bởi vì anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn với cô, anh sẽ không quấy rầy cô, cũng không tạo thành phiền toái gì cho cô.

“Em có thể đi bộ được không?” Vu Triều hỏi.

Tạ Linh Lăng cố gắng đứng dậy, mắt cá chân có chút đau, nhưng cũng không phải là không đi được.

Lúc này cũng không có ai tới mua hoa, Tạ Linh Lăng đem hoa ở cửa dọn vào, Vu Triều chủ động giúp cô.

Về tình và lý, Tạ Linh Lăng cũng nên nói một tiếng cảm ơn với Vu Triều.

Lúc chuẩn bị đóng cửa cửa hàng, Tạ Linh Lăng cầm một bó hoa hướng dương đưa cho Vu Triều: “Cảm ơn anh, đây là tặng cho anh.”

Là đàn ông, cuộc đời này có lẽ khó nhận được hoa, nhưng Vu Triều đã nhận được một bó hoa hướng dương vào ngày Lễ tình nhân.

Anh không biết Tạ Linh Lăng đây là lạt mềm buộc chặt hay là nhất thời hứng khởi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có một tâm tình chơi đùa với cô.

Vu Triều nhận lấy hoa, lại hỏi: “Vì sao em lại tặng hoa cho tôi? ”

Tạ Linh Lăng thành thật nói: “Cảm ơn anh vì lúc nãy đã giúp tôi. ”

Vu Triều đáp lại một cách chân thành: “Không cần cảm ơn, gặp phải tình huống vừa rồi, mặc dù em là người xa lạ, tôi cũng sẽ giúp. ”

Tạ Linh Lăng hiểu rõ: “Được, vậy anh trả lại hoa cho tôi đi. ”

Vu Triều lại giở tính trẻ con trở tay đặt hoa sau lưng mình: “Không. ”

Bình luận

Truyện đang đọc