CÓ PHẢI CẬU THÍCH TÔI KHÔNG

Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Mimi, Ame



*****

Mặt trời đã xuống núi, tia sáng cuối cùng cũng lặng lẽ khuất dưới đường chân trời, cảnh vật xung quanh trở nên u ám, ánh đèn tiết kiệm điện của mấy quầy hàng ăn vặt đối diện cổng trường cùng với ánh đèn đường không hề có tác dụng xua tan sợ hãi. Đêm đến, hơi thở chết chóc càng trở nên nồng đậm, mặt mũi người qua đường không sao thấy rõ được, giữa bầu không khí âm trầm này, ngay cả người có dương khí yếu thoạt nhìn cũng có vài phần giống quỷ.

Lâm Phi Nhiên thả ba cái gói đồ to bự xuống đất, kinh hoàng ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của mình y hệt một cây nấm nhỏ, dùng giọng điệu có chút luống cuống, nói, “Cố Khải Phong, ông đang làm gì vậy? Hiện tại có bận không?”

“Không bận, đang giặt chút đồ thôi, sắp giặt xong rồi.” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Cố Khải Phong tiếp tục nói, “Bảo bối, có chuyện gì không?”

Lâm Phi Nhiên mấp máy môi, giương mắt nhìn cổng trường một chút. Mặt trời đã lặn rồi, đám yêu ma quỷ quái cũng bắt đầu hoạt động mạnh hơn, cách cánh cửa sắt có thể nhìn thấy con đường thông tới ký túc ngập đầy ma quỷ. Đám quỷ này có phạm vi hoạt động khá lớn, cho nên đang không ngừng tràn ra từ cửa chính các lớp học và cửa sắt của tòa nhà…

Mặt trời xuống núi, mong ước đơn giản của nhóm quỷ là ra ngoài dạo chơi.

Ban ngày trốn trong bãi tha ma đến sắp phát điên, đối với chúng quỷ mà nói, cuộc sống về đêm ấy à, quả thực là thoải mái vô cùng.

Lâm Phi Nhiên không muốn cầu xin Cố Khải Phong, căng đầu nghĩ tự mình hành động. Song, vừa mới đứng lên cậu liền trông thấy một đám quỷ lúc nha lúc nhúc, vì thế lại không khỏi chần chừ. Cuối cùng, da đầu tên nhóc nhát gan nào đó lại mềm ra, ngồi xuống cos cây nấm thêm lần nữa, kinh hoàng mà nài nỉ đối phương, “Ông có thể ra cổng trường đón tôi không?”

Cố Khải Phong nghe thế, lập tức tắt nước, bỏ lại đống đồ đang giặt dở, tùy tiện lau tay vào quần, vừa ra khỏi phòng vừa hỏi, “Làm sao vậy?”

Lâm Phi Nhiên bất lực đến muốn khóc, nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể nói, “Không sao cả, đi đón tôi một chút, được không? Mai tôi sẽ mời ông uống trà sữa.”

Lúc này Cố Khải Phong đã ra khỏi phòng, nhảy qua ba bậc thang của tòa nhà để đi xuống, giày thể thao đắt tiền khiến cho động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không phát ra tiếng động. Vừa chạy, Cố Khải Phong vừa ổn định hô hấp, hỏi, “Không sao thì kêu anh đến đón em làm gì, có phải định làm nũng với chồng không đấy?”

Lâm Phi Nhiên bị một con quỷ chạm vào người, cảm giác thân thể lạnh đến thấu xương, oán khí đầy mình, nói, “Không phải!”

Cố Khải Phong đang chạy thật nhanh tới cổng trường, nhưng vẫn giả vờ bực bội, “Anh không đi.”

Tuy tiếng chạy bộ và tiếng thở của hắn đã được che giấu tương đối kỹ nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn có thể nhận ra, vấn đề là Lâm Phi Nhiên đang sợ hãi, lại bị mấy con quỷ đi qua bên người làm cho ớn lạnh từng cơn, nên không thể tập trung nghe ngóng được.

Cố Khải Phong hờ hững nói, “Tự về đi, nhé.”

Lâm Phi Nhiên tủi thân muốn chết, lại không có cách nào níu kéo Cố Khải Phong, đành cố gắng bình ổn cảm xúc, nổi giận nói, “Rồi rồi rồi, tôi làm nũng đấy, được chưa?”

Lúc ấy Cố Khải Phong đã chạy đến ngay sau cổng trường, “Làm nũng với ai? Nói thì phải nói hết chứ?”

Lâm Phi Nhiên hít hít mũi, thực sự rất không muốn đi về phòng một mình, da đầu cứng lên, bất chấp hi sinh mà gào thét, “Tôi làm nũng với chồng đó! Được chưa? Vừa lòng chưa? Còn không mau tới đón tôi đi?”

“Một giây nữa chồng sẽ tới.” Thanh âm trong điện thoại và thanh âm phía sau Lâm Phi Nhiên chồng khít lên nhau, sau đó bỗng có hai ngón tay đặt lên gáy cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo một cái.

Trong nháy mắt, thời tiết như chuyển từ đầu ĐSng hè, gió lạnh hiu quạnh buổi tối cùng âm khí quanh năm không tiêu tan của bãi tha ma, tất cả đều không còn tồn tại. Không gian được một dòng dương khí chảy qua, thấm đẫm đến ấm áp ngọt ngào, dòng dương khí kia lan ra xung quanh, lại theo đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể Lâm Phi Nhiên, xua đi sợ hãi cùng bất lực. Cậu ngồi chổm hổm trên mặt đất giống như một cây nấm nhỏ, để mặc thứ cảm xúc không rõ cuộn trào ở trong lòng, vừa quay đầu liền thấy Cố Khải Phong đang cầm điện thoại đứng sau lưng mình. Lồng ngực đối phương phập phồng lên xuống, vừa nhìn đã biết là chạy vội tới đây.

Thấy Lâm Phi Nhiên nhìn mình, Cố Khải Phong lập tức nhét điện thoại vào túi quần, tay cũng cắm luôn trong đó, lông mày hơi nhíu lại, nở một nụ cười xấu xa nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai, cố tình đùa giỡn, “Chính em thừa nhận mình mới làm nũng với chồng đấy nhé.”

Lâm Phi Nhiên không phản bác cũng không tức giận, chỉ xách ba gói đồ to, chầm chậm đứng lên, lặng lẽ nhìn đối phương, ánh mắt sáng như sao ngâm trong nước.

“Đưa anh, anh xách cho.” Cố Khải Phong vội giành lấy ba túi đồ trong tay Lâm Phi Nhiên, ước chừng khối lượng, tỏ vẻ hiểu ra, nói, “Có phải không xách nổi hay không?”

Lâm Phi Nhiên thở nhẹ một tiếng, “Mấy cái thứ đấy cũng không đến nỗi không xách được.”

Kỳ thực, cậu thật sự có thể xách được.

Cố Khải Phong biết Lâm Phi Nhiên là người mềm lòng cứng miệng, nên không hỏi lại, chỉ dán mặt mình lại gần phía cậu, hớn hở cong môi cười cười, nói, “Chồng tới đón em, em định thưởng cho chồng cái gì đây?”

Trái tim Lâm Phi Nhiên nhảy dựng, cậu dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái lên khuôn mặt đẹp trai của Cố Khải Phong, nói, “Thưởng xong rồi.”

“Có lệ quá, thôi, để anh tự lấy.” Nói xong, hắn vươn cổ ra, nhanh chóng hôn nhẹ lên má Lâm Phi Nhiên một cái.

“A! Ông…” Lâm Phi Nhiên che mặt, kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, “Người ta trông thấy thì sao, hả?”

“Nào có ai đâu?” Cố Khải Phong cũng nhìn xung quanh một vòng, dù ở đằng xa có mấy người trong giống học sinh, nhưng với khoảng cách này chắc hẳn cũng không thấy được cái gì cả.

Nếu không nhắc tới hắn cũng không để ý, trái lại cậu vừa nói, Cố Khải Phong liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt để chiếm lợi của đối phương. Vì thế cho nên, hắn xoay người một cái, đưa đầu về phía Lâm Phi Nhiên, nhanh chóng hôn lướt qua hai cánh môi mềm mại và xinh đẹp của cậu. Lâm Phi Nhiên trợn to đôi mắt, còn chưa kịp phản kháng đã bị Cố Khải Phong hôn thêm một cái nữa, lần này người kia lại càng quá đáng hơn, dứt khoát ngậm lấy môi cậu, mút mút một lúc mới chịu nhả ra.

Lâm Phi Nhiên bị hôn bất ngờ vốn đã cực kì thẹn thùng, lại nghĩ tới tình cảnh đám quỷ núi quỷ biển náo nhiệt ở gần cổng chính nhìn thấy lúc con mắt âm dương mở ra hồi nãy, tự nhiên ý thức được một màn này không biết có bao nhiêu con quỷ nhòm vào, bởi lẽ đó, mức độ xấu hổ lại tăng lên gấp bội, mặt mũi cũng nóng ran.

Cố Khải Phong tựa hồ chưa đã nghiện, hệt như một con cún bự thật vất vả mong đợi mới thấy chủ nhân trở về cho nên thân thiết bao nhiêu cũng không thấy đủ. Lúc hắn sáp lại lần thứ tư, Lâm Phi Nhiên vội ấn cái đầu chó của hắn xuống, gấp đến độ văng tục, “Đừng, hôn cái cờ him ấy.”

Cố Khải Phong dùng giọng điệu vô cùng mờ ám, nói, “Nhất định, sẽ hôn cờ him.”

Lâm Phi Nhiên phản kích không xong còn bị trêu ngược lại, “…”

Cố Khải Phong được lợi, thỏa mãn vô cùng, cúi đầu nhìn đồ vật trong cái túi to mình đang xách trên tay, “Mua mấy cái này để làm gì?”

Lâm Phi Nhiên gãi gãi chóp mũi, quay đầu nhìn chỗ khác, úp mở nói, “Cho ông nội tôi.. sắp tới là Tết Thanh Minh còn gì, lúc đấy chắc chắn cần dùng tới.”

“Tết Thanh Minh?” Cố Khải Phong vui vẻ nói, “Không phải còn nửa năm nữa hay sao?”

Lâm Phi Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn lại, “Tôi mua trước để chuẩn bị, không được à?”

“Đương nhiên là được, Nhiên Nhiên nhà ta nói cái gì thì là cái đó.” Cố Khải Phong lại liếc mắm xuống cái túi to, nhìn thấy con thỏ bông mềm mại, buồn cười nói, “Cái này cũng mua cho ông nội chúng ta à?”

Lâm Phi Nhiên, “…”

Cố Khải Phong khen ngợi, “Ông nội nhà mình thực sự rất có cá tính.”

Lâm Phi Nhiên đành phải cắn răng giải thích, “Mấy thứ kia là cho đám nhóc con nhà người quen, ông đừng nhìn lung tung nữa có được không?”

“Tuân lệnh!” Cố Khải Phong lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu, dõi mắt nhìn về phía trước, tỏ ra đặc biệt nghe lời.

Hai người trở về phòng, Cố Khải Phong đặt ba cái túi lớn xuống đất, xong liền sắn tay áo lên, vào phòng tắm xử lý nốt chỗ đang giặt dở. Trong khi đó Lâm Phi Nhiên đi loanh quanh, tìm một chỗ bí mật có thể làm nơi thắp hương cho quỷ.

Cuối cùng, cậu nhắm được gian nhà kho của tầng mình. Nhà kho kia để toàn đồ đạc linh tinh, đều là những thứ hoàn toàn không có giá trị, chủ yếu là cây lau nhà, giẻ lau, chổi bẩn, vân vân… Bình thường cái kho này không khóa, nhưng bên trong lại có then cài, có thể chốt trong được, trên tường còn có một cái cửa sổ nhỏ, sau khi thắp hương có thể thông gió tản mùi, nói chung là cực kỳ hoàn mỹ. Nhìn trái nhìn phải gian nhà kho một hồi, Lâm Phi Nhiên hài lòng quay về phòng ngủ, định xách túi đồ mới mua đi cúng nhóc quỷ nữ.

Nhưng mà, lúc cậu trở về, Cố Khải Phong cũng đã giặt xong quần áo, đang phơi đồ ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên hắn nói, “Nhiên Nhiên, anh mới phát hiện một điều, tất của em không có tý mùi hôi nào cả.”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Phi Nhiên vểnh đuôi ngạo mạn theo bản năng, cậu đắc chí nói, “Đương nhiên, tôi là người sạch sẽ, đến mồ hôi toát ra cũng chẳng có mùi, tất đi ba ngày cũng không thối, không giống như….”

Nói được một nửa Lâm Phi Nhiên mới kinh hoàng nhìn về phía Cố Khải Phong.

Ngừơi kia cười mà như không cười nhìn cậu, “Nói tiếp đi.”

Lâm Phi Nhiên phát điên vò tóc, “Làm sao ông biết tất tôi không có mùi?”

Cố Khải Phong bình tĩnh nói, “Bởi vì anh giặt giúp em.”

“Ông, ông…” ‘Lâm Phi Nhiên chỉ vào mặt Cố Khải Phong, “Chắc chắn ông không chỉ giặt! Mà còn…”  Nửa câu kế tiếp bởi vì xấu hổ mà cậu không cách nào nói ra khỏi miệng.

Trong khi đó, Cố Khải Phong lại vô tư gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Lâm Phi Nhiên ngã rầm một cái xuống ghế của mình, dùng tay vỗ ngực một chút, cảm giác rất rất cần một viên thuốc trợ tim!

“Chồng giặt tất cho vợ thì có sao đâu chứ?” Cố Khải Phong nói một câu cực kỳ vô liêm sỉ.

“Vấn đề là ông còn…” Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, không tài nào nói tiếp được.

Cố Khải Phong nhướng mày, “Còn làm sao?”

Lâm Phi Nhiên tức giận lơ đẹp hắn ta, xách mấy cái túi dùng để cúng nhóc quỷ nữ, đi ra ngoài. Cố Khải Phong vội vã đuổi theo mấy bước, cất tiếng hỏi, “Em đi đâu vậy?”

Người còn lại hung ác lườm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Đi hái cái đầu ông xuống!”

Bình luận

Truyện đang đọc