CỔ TÂM LINH LUNG

Triệu Tích Diệp lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên. Lâm Lung khiếp sợ nhìn MC đang đọc tin tức, không khỏi rụt người lại.

Lúc đầu thấy cậu sợ hãi nhìn chằm chằm vào ti vi, Triệu Tích Diệp nghĩ có lẽ là vì bị nội dung tin tức dọa sợ, bất đắc dĩ phe phẩy đầu nói: “Chỉ là một vụ tai nạn thôi, sợ quái gì chứ.”

“Cái gì gọi là…” Trong lúc Lâm Lung đang ngượng ngùng hỏi được một nửa, nhìn thấy Triệu Tích Diệp phiền não tắt ti vi liền không dám hỏi nữa.

Ở cửa bỗng phát ra âm thanh mở khóa, Triệu Tích Diệp tựa như bắt được vàng chạy ra thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, anh gấp gáp như vậy là vì cái gì thế…” Triệu Tích Văn bước vào nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên sô pha cũng không khỏi sửng sốt mất ba giây, “Cậu ta là ai vậy?”

Lâm Lung nhìn chăm chú Triệu Tích Văn bề ngoài cực kì nổi bật, vật gì đó nằm trên mũi hắn thật sự rất kì lạ.

“Em vào trong với anh đã.” Triệu Tích Diệp liếc mắt nhìn Lâm Lung một cái, mang theo em trai đang còn hoảng sợ kéo vào trong phòng.

Sau khi đem chuyện đã xảy ra trong ngày trình bày từ đầu đến cuối, Triệu Tích Diệp im lặng chờ mong phản ứng của hắn.

“Anh à, anh nghĩ xem liệu đây có phải là một người cổ đại xuyên không đến hiện đại hay không?” Nói xong Triệu Tích Văn không khỏi liếc mắt nhìn kịch bản nằm trên đầu giường của mình. Vở kịch cổ trang hắn đang diễn cũng có một tình tiết như vậy.

“Đùa vậy không vui đâu, chuyện này chỉ trong mấy cuốn tiểu thuyết sứt sẹo mới có thôi.” Triệu Tích Diệp còn nhớ lúc trước đọc thử truyện ngôn tình của bạn gái, hắn cũng từng ước mơ mình sẽ có thể bay đến cái thời đại của Càn Khôn Đại Na Di ấy.

Triệu Tích Văn nhún vai, “Nhưng mà anh hôm nay cũng hảo tâm quá đấy, anh không sợ người cổ đại kỳ quái kia là một tên ăn trộm hay cường đạo hay sao, hoặc giả là thèm muốn em đây, vẫn là…” Sau đầu bị gõ một cái khiến hắn không dám lắm mồm nữa.

“Thằng nhóc này, lịch trình tháng này đã xong rồi đúng không?” Triệu Tích Văn bị đề ra nghi vấn ngoan ngoãn gật đầu, không biết trong đầu anh mình đang tính toán muốn làm cái gì.

“Hôm nay cũng đã muộn rồi, để cho cậu ta ở tạm trong nhà chúng ta một đêm, sáng sớm ngày mai anh phải đi làm, cho nên giao cậu nhóc lại cho em giải quyết.”

Triệu Tích Văn mở to hai mắt phản kháng: “Nhưng mà… nhưng mà, em tốt xấu gì cũng là một ngôi sao, anh nghĩ sao em có thể mang theo một người thiểu năng như vậy đi theo bên mình?! Lỡ như báo đài đăng tin thì sau này em làm sao đứng trước mặt fans nữa chứ?”

Triệu Tích Diệp nhíu mày nói: “Đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao! Thần tượng rơi vào lưới tình của thiếu niên thiểu năng đáng thương, đây chính là tin tức hàng đầu đó!” Sau đó hắn xua xua tay, ý bảo thảo luận đến đây chấm dứt, lần nữa lôi em trai mình đi đến phòng khách.

Lâm Lung tựa như người đang chờ nghe tuyên án phạt, lo sợ nắm chặt lấy áo quần. Triệu Tích Văn vô cùng thoải mái đặt mông ngồi bên cạnh cậu.

“Chào, tôi tên là Triệu Tích Văn, là em trai của anh ấy.” Hắn hào phóng vươn tay, hoàn toàn không chú ý đến cách chào hỏi của mình là cực kỳ vô duyên.

Lâm Lung ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, cố gặng nặn ra một nụ cười, cũng không hiểu được hắn đưa tay ra để làm cái gì. Triệu Tích Diệu đứng ở bên kia trừng mắt nhìn em trai, hắn ngay lập tức hiểu ra nói: “À, cái này gọi là bắt tay, mỗi lần gặp người xa lạ sẽ chào hỏi như vậy.” Hắn nắm tay bàn tay mảnh khảnh của Lâm Lung, nắm một chút rồi hỏi, “Hiểu rõ chưa?”

Lâm Lung gật gật đầu, “Ta họ Lâm, tên một chữ Lung.”

“Oa, tên của cậu rất dễ nghe, hay hơn cả tên của tôi nữa. Á? Cậu làm sao nuôi tóc dài được hay vậy? Trời đất, là tóc thật ư? Đẹp quá, cậu dùng thứ gì để gội đầu vậy? Có phải mỗi lần gội đầu sẽ rất lâu không? Không hề bị chẻ ngọn tí nào…” Triệu Tích Văn cố gắng lải nhải nửa ngày, còn cầm tóc của Lâm Lung vuốt lên vuốt xuống, nhìn Triệu Tích Diệp bằng một ánh mắt cực kì xem thường.

“Vô lại, đủ rồi.” Triệu Tích Diệp kêu ra biệt danh của em trai, đưa tay gỡ lấy móng vuốt đang làm loạn trên tóc của Lâm Lung, xoay sang giải thích với cậu.

“Em trai, đừng trách nó, nó chính là cái loại người không hiểu phép tắc.”

Lâm Lung cười rộ lên, sau đó lại thở dài nói: “Thật hâm mộ huynh đệ hai người, ta cũng có một tiểu đệ, nhưng hắn quanh năm ốm đau nằm liệt giường.”

“Vậy sao? Hắn bị bệnh gì thế?” Triệu Tích Văn luôn luôn nói chuyện mà không hề động não, cũng chẳng hề chú ý đến sự riêng tư của người khác. Triệu Tích Diệp đau đầu day day thái dương, em trai hắn cả đời cũng chẳng thể học được cách xử sự của một người trưởng thành.

“Là ho lao, đại phu nói căn bản là trị không hết, chỉ có thể cố gắng duy trì được ngày nào hay ngày đó.” Lâm Lung cúi đầu, hai mắt ngập đầy mất mát và bi ai.

“Gì kia, đó là cái loại thầy thuốc gì, cậu đem em trai đến Thượng Hải đi, tới bệnh viện khám bệnh, lang băm ở nông thôn không tin được đâu, hơn nữa bọn họ còn lừa tiền của nhân dân! Tôi nói cho cậu nghe, tôi có một người bạn, hắn chính là…” Triệu Tích Văn căm phẫn nói, chỉ kém nước miếng chưa văng tứ tung.

“Stop!” Triệu Tích Diệp đứng một bên thật sự chịu không nổi kêu hắn dừng lại, hai lỗ tai hắn đều đã kêu ong ong lên cả rồi.

Lâm Lung nắm chặt tay, hỏi: “Bệnh viện? Là nơi khám bệnh sao?”

“Đương nhiên không phải, bệnh viện lớn hơn phòng khám rất nhiều, chia khoa ra để chữa bệnh, ví dụ như khoa nhi, khoa phụ sản, khoa tai mũi họng,…”

Nghe vậy trong lòng Lâm Lung dấy lên một chút hi vọng, “Nhưng mà, Thượng Hải trong lời ngươi nói là nằm ở đâu vậy?” Cậu nhìn Triệu Tích Văn cầu xin giúp đỡ, đối phương lại sớm bị cứng lưỡi mà há to mồm.

Bỗng nhiên Triệu Tích Diệp nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lâm Lung hỏi: “Lâm Lung, cậu có biết năm nay là năm bao nhiêu không?”

“Biết chứ, hiện tại là đời nhà Minh, Hồng Vũ năm thứ ba mươi mốt.”

Ầm một tiếng, có người ngồi không vững ngã từ trên sô pha xuống.

“Triệu công tử ngươi không sao chứ?” Lâm Lung vươn tay kéo hắn trở lại.

Triệu Tích Văn kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn sang anh trai mình, “Halo, không phải em nói trúng rồi chứ, người đời nhà Minh?!”

Triệu Tích Diệp cũng vô cùng kinh khiếp nhìn Lâm Lung, thì thào đáp lại: “Hèn gì cậu ta toàn thốt ra những lời kì lạ. Thôi xong, lần này phiền toái lớn rồi.”

Ở đây chỉ có Lâm Lung là vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, “Có phải ta nói gì sai rồi hay không?”

Triệu Tích Diệp nghiêm túc nói với cậu: “Lâm Lung, cậu hiện tại là đang ở tương lai, triều Minh ước chừng hơn bốn trăm năm trước đã diệt vong rồi.”

Lâm Lung tựa như bị sét đánh, sắc mặt trắng còn hơn tờ giấy. Thảo nào cậu cứ cảm thấy mình và thế giới này có chút gì đó không tương thích, thì ra là bị xuyên không đến tương lai. Trời ạ, cậu còn có thể quay về hay không đây?

Bình luận

Truyện đang đọc