CÓ THỂ CHỨNG MINH, TÔI THÍCH EM

Edit: Sherry

Đêm giáng sinh đó, sau khi tâm trạng phập phồng kịch liệt qua đi, Chu Hạm Đạm yên tĩnh trở lại, an vị ở trong phòng, liên tục xem đi xem lại ghi chép trò chuyện của cô và thầy Lâm trong ba tháng qua nhiều lần, cuối cùng một lần nữa dừng lại trước câu "Cảm ơn thiệp chúc mừng của em" kia của anh.

Lúc sắp sửa mười hai giờ, Tề Gia Giai ở trong nhóm vui sướng hô to: Giáng sinh vui vẻ!

Trong điện thoại di động, lục lạc cùng bông tuyết rơi xuống đầy.

Ngô Dạng cũng nhắn lại: Giáng sinh vui vẻ.

Chu Hạm Đạm gia nhập vào đó: Hy vọng lễ Giáng sinh năm sau, chúng ta còn có thể ở đây chúc phúc lẫn nhau.

Cô kín đáo biểu lộ nỗi mất mát, với tất cả sự ngoan cố chống chọi, đều giấu hết ở câu nói này, u mê bất ngộ mà mãnh liệt ám chỉ.

Mặc dù cô ép buộc bản thân phải buông bỏ hoài niệm, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, hơi có gió thổi cỏ lay, liền Thảo mộc giai binh[1].

[1] Thảo mộc giai binh: nghe tiếng gió, tiếng cỏ lay động tưởng là quân Tấn tiến công. Trích Vô sinh trung hữu thuộc Địch chiến kế nằm trong Ba mươi sáu kế - Binh Pháp Tôn Tử

Thầy Lâm không nói gì, bất luận bọn cô tự vui tự cười như thế nào, cũng không hề tham dự vào bầu không khí vui mừng này.

Mãi đến Tề Gia Giai buộc anh xuất hiện, mặt dày mày dạn cầu xin một câu chúc phúc của Lâm đại soái ca.

Anh mới ngoi đầu lên, nhàn nhạt nói câu: Tương lai đều như mong đợi.

Tim Chu Hạm Đạm kích động một phen, đây là lời anh đã nói với cô, lúc ở trong tiệm dùng điểm tâm đó, chỉ có hai người bọn họ.

Cô nói có cảm giác tiếc nuối cũng rất tốt.

Anh phủ định thái độ của cô ngay tại chỗ, còn khích lệ nói, nhưng tôi vẫn hy vọng học trò của tôi tương lai đều như mong đợi.

Đây là trả lời cho cô sao? Hay là ám hiệu của hai người giữa đám người bọn họ? Cô không nhịn nổi suy nghĩ nhiều, nhưng lại không dám suy nghĩ nhiều.

***

Hôm sau, Chu Hạm Đạm trở về trường đi học. Nghỉ giữa khóa lúc cùng Tề Gia Giai tay nắm tay xuống lầu tập thể dục, cô lại đụng phải thầy Lâm, anh từ lớp đi ra, dáng vẻ vội vàng.

Tề Gia Giai nhanh nhảu gọi anh, anh mặc áo bành tô màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giống như một mảng mùa đông lạnh thấu xương xuất hiện giữa ban ngày.

Ánh mắt theo đó lướt qua mặt các cô, người đàn ông khẽ gật đầu, máy móc mà nhếch môi cười một tiếng, liền bước nhanh đi qua.

Chu Hạm Đạm thất vọng như bị lãng quên, nhớ tới giờ học trong những ngày này, ánh mắt bọn họ cũng chưa từng chạm nhau. Rất nhiều chuyện thường tình, một khi bị chụp lên một tầng ý nghĩa khác, liền bắt đầu trở nên đắng chát khó tả.

Nhưng cũng chỉ vài mấy giây, cô nhanh chóng giữ vững tinh thần, chà xát hai tay, hà hơi, đi về phía sân vận động rộng lớn.

Giáng sinh vừa qua, Tết Dương lịch cũng nối gót theo sau, vừa tháo xuống hình trang trí màu đỏ xanh, lớp học liền giăng đèn kết hoa, để nghênh đón tiệc liên hoan buổi tối mừng Tết Dương lịch. Đóa hoa màu vàng đính vào dải ruy băng bạch kim rủ xuống từ bốn phương tám hướng, khung cửa sổ treo đèn lồng màu vỏ quýt nhỏ nhắn.

Lớp trưởng đã sớm chuẩn bị rất nhiều đồ vật nhỏ thú vị, có nam sinh đòi trước vài cái bong bóng, vừa đến giờ nghỉ giữa buổi liền dốc hết sức thổi to, vừa cười vừa đùa giỡn đạp cho chúng nó nổ tung.

Chủ nhiệm lớp mở một mắt nhắm một mắt, chỉ nhắc nhở hai câu chú ý an toàn chứ không có làm mất hứng, dù sao đây cũng là lần cuối cùng đón năm mới trong thời trung học.

Đêm trước năm mới, tất cả mọi người đều nghĩ đến đêm mai có thể được phóng thích tha hồ hoạt động trong lớp, vì vậy tự học buổi tối cũng ghé tai thì thầm với nhau, tâm trí không tập trung.

Chu Hạm Đạm ngược lại trước sau như một, dấn thân biển đề, tim không lay động.

Tiết thứ hai, động tĩnh trong lớp càng thêm càn rỡ, không coi ai ra gì, tính khí tốt như Lâm Uyên, cũng không nhịn được nữa mặt lạnh quát mắng hai câu.

Mọi người lại yên phận, trong phòng học tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Chỉ có điều, cái yên ắng này chỉ duy trì được mấy giây, rất nhanh, tất cả kết thúc.

Bóng tối như thủy triều dâng lên khắp nơi, lầu dạy học như biến thành cái hộp vuông u tối, không còn ánh sáng chói lóa nữa.

Bị cúp điện!

Cúp điện rồi ——!!

Vạn vật xao động, các học sinh ngày thường kìm nén, giống như thật vất vả đợi đến đêm trăng tròn biến thành đám chó sói trẻ tuổi, khắp trường vang lên từng đợt gào thét "Ngao ô o o o ——" "A a a a ——", còn có tiếng huýt sáo chói tai, liên tiếp, kéo dài không dứt.

Lớp nào cũng vừa hú vừa cười, ra sức tạo dáng, phi thường kích động.

Năm ba đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi, trong lớp Chu Hạm Đạm đã có nam sinh đứng lên, thò người ra khỏi cửa sổ, có người còn hơn thế, dựa vào hoàn cảnh ưu đãi, bịt mũi âm dương quái khí[2] trách một tiếng:

"Ai nha mau mau tan học đi người ta phải về nhà!"

Cả lớp cười vang một trận.

[2] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản kì quặc, không ai ngờ tới

Lâm Uyên đứng ở trên bục giảng, cũng cười, nhưng không được trường học cho phép, anh cũng không tiện tùy tiện ra chỉ thị, chỉ khẽ dặn mọi người chớ nóng vội.

Âm thanh bên ngoài dần dần lắng lại, chắc là cũng bị các giáo viên khác ngăn chặn lại, chẳng qua là ở trong lớp vẫn còn thì thầm không ngừng.

Đợi hai phút, cả trường học vẫn là đen thui vậy đấy, gió thổi cây lay.

Ai cũng không nhìn thấy ai, càng to gan thân mật hơn ngày thường, tim không hẹn mà cùng đập rộn lên, hưng phấn lại bối rối.

Thời gian trong bóng tối dường như càng trở nên âm u đằng đẵng hơn, Chu Hạm Đạm không làm được bất cứ chuyện gì, không khỏi lo âu, khó khăn đến cùng cực, đành phải lục điện thoại trong cặp xách ra.

Điện thoại là ba cho, bởi vì xe đạp của cô hỏng mất, đêm nay ba vừa vặn có xã giao, nói kết thúc sẽ tới đón cô, tiện thể đưa luôn điện thoại cho cô giữ.

Bình thường lén lút chơi cái kia, ba mẹ hoàn toàn không biết.

Chu Hạm Đạm giấu hai tay trong bụng khởi động máy, chỉ muốn liếc nhìn thời gian hiện tại, để làm mình an tâm một chút.

Ánh sáng trắng thấp thoáng tràn ra, Chu Hạm Đạm vội vã che kín màn hình.

Đột nhiên, cánh tay trái của cô bị bạn cùng bàn dùng sức chọt một cái, Chu Hạm Đạm giật mình, gương cao mắt nhìn lên, trên bục giảng hình như đã không còn bóng người.

Cô phịch một cái đẩy di động trở về, lại vội vàng hấp tấp đặt tay trở lại mặt bàn, sờ soạng lung tung tìm bút xoay xoay, giả vờ không để ý.

Thầy Lâm chẳng biết từ lúc nào đã đi xuống dưới bục, đi xung quanh tuần tra.

Lúc bóng dáng kia sắp đi đến chỗ cô, ngực Chu Hạm Đạm tắc nghẽn không thông, tần suất ngón tay không ổn định, cây bút rời khỏi quỹ đạo, rơi tuột ra bên ngoài.

Lạch cạch, nó đập vào mặt đất.

Tim Chu Hạm Đạm đập nhanh một trận, vô thức xoay người lại nhặt.

Thân ảnh kia cũng vô thức cong người xuống nhặt.

Bịch, đầu hai người đập vào nhau.

Lần này không nhẹ đâu, ai nha, Chu Hạm Đạm đau đớn đến mức than nhẹ, lúc ý thức được người mình đụng vào chính là người nào đó ở đằng sau, cô mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, không dám tìm hiểu, không dám nhúc nhích, tim đập như sấm.

Người nọ nhặt được bút của cô, cũng thẳng thân trên, nhẹ nhàng để trên bàn cô.

Vừa định thở hắt ra một hơi, bàn tay mà cô cho rằng đã sớm đã thu về kia, bỗng nhiên phủ lên đỉnh đầu cô.

Chu Hạm Đạm toàn thân căng thẳng.

Bản tay kia chỉ dừng ở trên tóc cô, cực nhanh xoa nhẹ hai cái, lòng bàn tay dày rộng mà ấm áp.

Mà chủ nhân bàn tay, hình như cũng chưa từng ngờ tới hành động lần này của mình lần này, dừng trên đầu cô, cứng đờ treo lơ lửng một lúc, mới vội vã thu trở về.

Tiếp đó nhấc chân đi.

Mọi thứ lúc này, tối mà nhẹ, như gió thoảng qua, một chút dấu vết cũng không có.

Chỉ còn lại thiếu nữ ngơ ngác đờ đẫn sau đó hoảng loạn, tựa như lọn tóc của cô lúc này, hoàn toàn đã quên mất phải ngay ngắn như thế nào.

--------------------

Bình luận

Truyện đang đọc