Mạnh Ninh, [Sao cậu không cho anh ấy vào cùng?]
Mạnh Ninh, [Cậu đã làm phụ lòng anh ấy rồi đấy.]
Mạnh Ninh, [Kim Hề, cậu đúng là không có trái tim mà.]
Kim Hề vốn cứ nghĩ Mạnh Ninh sẽ tiếp sức mắng Hạ Tư Hành cùng mình, nhưng không ngờ cô nàng này lại về phe của anh.
Kim Hề, [?]
Kim Hề, [Ủa, sao mình phải đi vệ sinh với anh ấy?]
Mạnh Ninh, [Để anh ấy cổ vũ cho cậu chứ sao.]
Kim Hề câm nín, nhếch môi cười khẩy.
Mạnh Ninh lại gửi thêm một tin, [Chẳng phải anh ấy là bác sĩ sao, nhìn màu và dạng phân của cậu có thể phân tích tình trạng dạ dày của cậu ra sao.]
Mạnh Ninh, [Ôi, có bạn trai là bác sĩ cũng được nhờ phết.]
Huyệt thái dương của Kim Hề giật rần rần, cô không muốn nói nữa, nhanh tay bấm khóa màn hình, ném điện thoại sang một bên, trùm chăn ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không được yên ổn, cô cứ trằn trọc mãi, hết giấc mộng này đến giấc mộng khác cứ bủa vây lấy cô.
Lặp đi lặp lại, Kim Hề bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cô mở mắt ra, vừa xoay người lại thấy bên kia giường trống không.
Đưa tay sang, ga giường lạnh như băng.
truyen bjyx
Kim Hề như ngừng thở, bật dậy chạy ra khỏi phòng, lúc đi vòng qua phòng khách, cô bỗng trông thấy một đốm lửa hồng lập lòe bên ngoài ban công.
Hạ Tư Hành ngồi trên sofa ngoài ban công, giữa mấy ngón tay kẹp một điếu thuốc, làn khói trắng xanh lững lờ ngang tầm mắt anh, dưới ánh trăng bàng bạc, ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo, hiu quạnh.
Kim Hề đẩy cửa ra, gió đêm tháng mười một rét căm căm, làm rối cả làn tóc cô.
Trông thấy cô, Hạ Tư Hành dập tắt điếu thuốc, đứng dậy kéo cô ôm vào lòng.
"Sao lại dậy rồi?"
"Em mơ thấy ác mộng."
"Ác mộng gì?"
Kim Hề chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, muốn nhận lấy hơi ấm từ anh nhưng lại phí công.
Cả người anh ngâm mình trong gió đêm, ngay cả hơi thở cũng nhuốm khí lạnh.
Cô ồm ồm đáp, "Em không nhớ nữa."
Đổi lấy tiếng cười khe khẽ của Hạ Tư Hành, rồi anh hỏi, "Lạnh không em?"
Kim Hề, "Lạnh."
"Vào nhà thôi."
"Lát nữa đi anh."
"Hửm?"
Kim Hề áp lên lồ ng ngực Hạ Tư Hành, ngửi lấy mùi khói thoang thoảng trên người anh, hỏi, "Sao anh lại hút thuốc thế?"
Hạ Tư Hành không đáp.
Kim Hề lại hỏi, "Là vì chuyện ban sáng sao anh?"
Gương mặt Hạ Tư Hành không mấy thay đổi, nhưng ấn đường hơi nhíu lại.
Kim Hề, "Đã qua cả rồi."
Hạ Tư Hành, "Anh biết."
Kim Hề đâm đâm lên ngực anh, nhỏ giọng làu bàu, "Anh đấy, có phải khi ấy anh sợ sẽ xảy ra chuyện có đúng không? Em đã bao lớn rồi, chẳng lẽ lại không có năng lực bảo vệ bản thân ư.
Vả lại trường quay chỉ lớn ngần ấy, dù anh không đến thì chẳng mấy chốc bảo vệ cũng sẽ đến ngay thôi."
Những chuyện này Hạ Tư Hành đều hiểu cả, nhưng lăn qua trở lại vẫn không tài nào thiếp đi được.
Trong đầu anh vẫn luôn lặp đi lặp lại hình ảnh cô bị người ta kề dao vào cổ.
"Với lại, chẳng phải bây giờ em vẫn còn lành lặn hay sao? Anh đừng vì những chuyện không hề xảy ra mà sợ hãi làm gì, đều đã qua cả rồi, đừng nghĩ đến nữa."
Hạ Tư Hành nhắm mắt, lúc mở mắt ra, ánh mắt anh trở nên trong veo.
"Ừm, đã qua cả rồi."
Kim Hề ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, mỉm cười, "Vậy mình về ngủ anh nhé?"
Hạ Tư Hành, "Ừ."
Vào nhà, Hạ Tư Hành lại nói, "Người anh ám mùi khói, để anh đi tắm đã, em ngủ trước đi."
Kim Hề níu lấy tay anh không buông.
Hạ Tư Hành, "Sao thế? Muốn tắm cùng hả?"
Kim Hề lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Em chán quá."
Hạ Tư Hành nhướng mày, không biết ý cô là gì, yên lặng chờ cô nói tiếp.
Kim Hề nói, "Em nhìn anh tắm được không?"
Hạ Tư Hành như cười như không, "Anh lại thích tắm với em hơn."
Kim Hề hất tay anh ra, không hề do dự, "Quên đi, tắm rửa cũng phải mất cả tiếng."
...
Cuối cùng, hai người vẫn không tắm cùng.
Lúc Hạ Tư Hành tắm xong, Kim Hề đã ngủ mất rồi.
Dù ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Tư Hành, nhanh chóng vùi vào lòng anh, dùng cả hai tay hai chân quấn chặt lấy anh.
Cô lần tìm vị trí thoải mái nhất trong lồ ng ngực anh, khẽ thì thầm, "Ngủ ngon nhé anh A Hành."
Ánh mắt Hạ Tư Hành đong đầy dịu dàng, khàn giọng đáp lại, "Ngủ ngon nhé bé cưng của anh."
...
Sáng hôm sau, cả Kim Hề và Hạ Tư Hành đều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Ban đầu là điện thoại Kim Hề vang lên liên tục, Kim Hề ôm đầu, đưa tay mò mẫm tủ đầu giường nhưng lại bắt hụt.
Cuối cùng Hạ Tư Hành đành cầm lên giúp cô.
Đang định nhận máy thì tiếng chuông ngừng lại.
Ngay sau đó, điện thoại Hạ Tư Hành lại vang lên.
Anh chỉ đặt chế độ im lặng khi đang trong phòng phẫu thuật và lúc đi thăm phòng, còn giờ đây tiếng chuông vang vọng khắp cả căn phòng.
Kim Hề bực bội trở mình, "Ai thế anh?"
Hạ Tư Hành lướt nhìn tên người gọi đến, là người vừa mới gọi cho Kim Hề.
Vu Tố...!Cũng chính là mẹ của anh.
Mới chín giờ rưỡi sáng, mẹ anh lại gọi điện cho hai người.
Có lẽ là có chuyện gì quan trọng.
Hạ Tư Hành bước xuống giường, cầm điện thoại ra khỏi phòng mới nghe máy, "Mẹ ạ."
Vu Tố, "Con có ở nhà không?"
Hạ Tư Hành, "Có ạ, sao thế mẹ?"
Vu Tố, "Mẹ đang ở dưới tầng hầm."
Động tác rót nước của Hạ Tư Hành chợt khựng lại.
Vu Tố nói tiếp, "Mẹ với ba con, còn chú Kim và dì Thẩm cũng đến nữa.
Con mau mở cửa đi, mọi người đang bị kẹt bên ngoài, không lên được."
"Sao tự dưng mọi người lại đến đây?"
"Con nói xem?"
Hạ Tư Hành đến trước cửa, nhìn vào màn hình, phụ huynh hai nhà đã đang đứng chờ ngoài thang máy, anh bấm mở cửa để bọn họ đi lên.
Chưa đầy hai phút, tiếng thang máy vang lên.
Vu Tố chưa kịp để đồ trên tay xuống đã vội hỏi, "Kim Hề đâu?"
Hạ Tư Hành, "Còn đang ngủ ạ."
Anh chào hai người đang đi phía sau, "Con chào chú Kim, chào dì Thẩm."
Vu Tố hỏi anh, "Con bé không sao chứ?"
Phụ huynh hai bên đều đã đến, ra quân dữ dằn thế này hẳn là đã nghe được chuyện xảy ra ở đài truyền hình hôm qua.
Hạ Tư Hành đáp, "Không sao ạ, cô ấy còn đang ngủ."
Vu Tố thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì tốt rồi, mẹ có mang đồ ăn sang, sáng sớm đã bảo đầu bếp nấu, giờ mẹ đi hâm lại, chờ Kim Hề dậy là ăn được ngay."
Dứt lời, bà xoay người đi thẳng vào bếp.
Thẩm Nhã Nguyệt cũng đi theo giúp bà.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên Kim Nguyên Phong đến đây, ông quan sát một vòng, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Sau khi yêu nhau, Kim Hề luôn ở đây với con sao?"
Hạ Tư Hành mặc bộ đồ ở nhà màu xám, nhưng hơi thở toát ra tựa như đang khoác trên mình một bộ âu phục được đặt may riêng, chín chắn, điềm tĩnh.
Anh đáp, "Vâng."
Kim Nguyên Phong, "Con bé được chiều chuộng từ nhỏ, bình thường chắc là hành con dữ lắm nhỉ?"
Hạ Tư Hành, "Vẫn ổn ạ."
Một người hỏi một người đáp khiến Hạ Thành bật cười, "Sao thế, phỏng vấn con rể tương lai đấy à? Con trai tôi mà ông còn không rõ sao, từ nhân phẩm, tướng tá, tính cách đều thuộc hàng top, dù gì thì cũng thừa hưởng được một nửa phong phạm thời trẻ của tôi mà.
Ông không hài lòng thì hơi khó đấy."
Là bạn đại học kiêm bạn cùng phòng giường trên giường dưới, Kim Nguyên Phong lườm ông, "Với cái tính thời đại học của ông, nếu mà để Hạ Tư Hành mà giống ông thì đoán chừng nó với Kim Hề phải cãi nhau mỗi ngày mất."
Hạ Thành trợn mắt, "Ý ông là sao?"
Kim Nguyên Phong đánh giá ông, "Thiếu gia chỉ biết ăn chơi, không biết ứng xử, lấy bản thân làm trung tâm, không quan tâm đ ến cảm nhận của bạn gái."
Một hơi một tràng, nhưng không có cái nào là ưu điểm.
Cũng không có cái nào để gọi là Hạ Tư Hành giống ba mình.
Nhưng lại giống hệt những gì mà mẹ anh từng kể.
Hạ Thành chột dạ ho khan, "Đó là trước kia, sau khi gặp được vợ tôi, vợ tôi nói gì tôi đều nghe hết."
Kim Nguyên Phong, "Gọi là cải tà quy chính."
Mỗi lần nhắc đến thời sinh viên là hai người lại đấu khẩu với nhau.
Chủ đề càng lúc càng đi xa, trong mắt hai người cũng chẳng còn Hạ Tư Hành, anh không ngồi ở đó xem kịch mà đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Vu Tố gọi anh lại.
Bà cầm cái nồi hỏi anh, "Kim Hề dậy chưa?"
Hạ Tư Hành, "Chắc là sắp rồi ạ."
Vu Tố, "Tối qua mấy giờ hai đứa mới ngủ thế, giờ này rồi mà sao vẫn chưa dậy?"
Hạ Tư Hành hỏi lại, "Xảy ra chuyện hôm qua, mẹ thấy cô ấy ngủ ngon được sao?"
Ngẫm lại cũng đúng, Vu Tố nhăn mày, "Sao tự nhiên quay chương trình không mà cũng gặp phải chuyện này vậy hả? Con có biết hồi sáng vừa nghe tin này, ba với mẹ sợ thế nào không, ba con vốn có cuộc họp sáng, vậy mà hủy cả họp để chạy đến đây đấy."
"Còn chú Kim và dì Thẩm của con nữa, đang định đi bàn chuyện làm ăn, sắp lên máy bay rồi mà nghe được tin này cũng vội vàng trở về.
Mà hai đứa nữa, gặp chuyện lớn thế mà còn dám giấu gia đình."
Hạ Tư Hành, "Có chuyện gì đâu ạ, nói lại khiến mọi người lo lắng thêm."
Vu Tố, "Thế thì cũng không thể giữ kín như bưng vậy được."
Hạ Tư Hành xoa hàng chân mày, không muốn nói tiếp chuyện này nữa, "Mẹ, mẹ cho con đi thay đồ được không? Con còn chưa đánh răng rửa mặt đã chạy ra đón mọi người, mẹ tha con được không?"
"..." Vu Tố bĩu môi, "Rồi, đi đi."
Trong phòng khách, hai ông ba vẫn đang đấu khẩu, ở phòng bếp, hai bà mẹ đang bận rộn nấu nướng.
Một khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Hạ Tư Hành xoay người trở về phòng.
Cửa vừa mở, trên giường ngủ, Kim Hề ôm chăn ngồi tựa vào đầu giường, hấp háy đôi mắt, "Hình như em nghe thấy tiếng ba em?"
"Thế em có nghe tiếng ba anh không?"
"Có."
"Bốn cụ đều đến đấy." Hạ Tư Hành rót một ly nước đưa cho cô.
Kim Hề cầm lấy, nhấp một ngụm.
Nước ấm thông cổ nhuận giọng, đầu óc Kim Hề cũng tỉnh táo đôi phần.
Cô hỏi anh, "Sao bọn họ lại đến đây?"
Hạ Tư Hành giải thích sơ qua.
Kim Hề khẽ ừ một tiếng.
Hạ Tư Hành, "Dậy chưa em?"
Cô gật đầu, "Ừm."
Hai người cùng đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi, Kim Hề ngoan ngoãn đi ra chào mọi người.
Sau đó, cô ngồi trên sofa ăn sandwich của dì giúp việc làm, vừa uống sữa vừa nghe hai ông ba kể lại mấy trò hề hồi đại học, nói một hồi, Hạ Thành bỗng nói, "Nhớ ngày đó, hiện trường buổi lễ cầu hôn của ông đều do tôi sắp xếp cả."
Kim Nguyên Phong, "Đúng thế, tôi bảo ông mở nhạc để tăng không khí, ông mời luôn một nghệ sĩ kéo đàn nhị, kéo bài Nhị tuyền ánh trăng ngay tại buổi lễ cầu hôn của tôi."
Nghe thế, Kim Hề bị sặc sữa, vừa cười khùng khục, mặt đỏ bừng lên.
Hạ Tư Hành không ngờ ba mình lại làm chuyện đánh mất niềm tin bạn bè thế, nhưng chỉ đành nhịn cười, đưa tay vỗ lưng Kim Hề,
Hạ Thành ngượng chín mặt.
Để giữ vững hình tượng cha chú trong lòng con trẻ, ông hắng giọng, gượng gạo lảng sang chuyện khác, "A Hành, chừng nào con và Kim Hề cưới đây?"
Trong lúc nhất thời, mọi tiếng ồn đều như ngừng lại.
Kim Hề bỗng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có..