CÔ TINH BẠN MÃN NGUYỆT

18.

"Nàng ta đi rồi." Thời điểm Tống Cô Tinh tới, ta bắt lấy tay hắn.

Giống như bắt được cọng rơm duy nhất cứu mạng ta.

Ta nhớ hắn đã nói với ta là nàng ta không đi, chỉ là nàng ta bị bệnh.

Nhưng hắn nhẹ nhàng đem ta ôm vào lòng: "Nguyệt nhi, nàng còn có ta."

Ta chỉ có hắn.

"Diệp Yên Nhiên" bắt đầu cố ý vô tình xuất hiện ở trước mặt Tống Cô Tinh, thậm chí còn có ý đồ xấu với ta.

Mỗi lần ta muốn trút giận lên nàng ta, nhìn đến kia khuôn mặt liền cái gì cũng không thể làm, cũng không cho Tống Cô Tinh động tay với nàng ta.

Ta nghĩ, lỡ như ngày nào đó nàng ta lại không cẩn thận rơi xuống đây, nếu "Diệp Yên Nhiên" đã chết, nàng ta làm thế nào để tìm được ta đây?

Vì thế, Tống Cô Tinh liền trừng phạt ta trên giường.

"Nàng ta hôm nay lại cản đường của ta." Hắn chôn ở cổ ta, "Còn tặng bát ngân nhĩ hạt sen."

"Bệ hạ có ăn không?" Ta cười một tiếng.

"Không, ta bị đói nên đến ăn nàng." Hắn thành âm khàn khàn.

Sau đó hắn cản động tác của ta.

Ta nhìn hắn đem bát canh đổ xuống đất, lại đặt bát thả lại, ôm ta vào lòng: "Chúng ta sinh con đi."

Ta biết, chén thuốc này không thoát được ánh mắt hắn.

Xem ra hiện giờ Cốc Dụ đã muốn hoàn toàn quy thuận hắn, sự tình gì đều báo cho hắn.

Tay ta đặt trên ngực hắn, thành thật nói: "Ta sợ."

"Không phải sợ, lần này không còn ai có thể uy hiếp đến con nữa." Tống Cô Tinh cầm tay ta, nghiêm túc nói, "Ta thề."

Hắn ở trước mặt ta chưa bao giờ tự xưng "trẫm".

Ta cuối cùng lộ ra nụ cười nói: "Được."

Ta nói: "Chàng có biết thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là lúc nào không? Chàng đoán đúng rồi ta đồng ý."

Hắn nhất định đoán không đúng.

Ta thật sự không phải không muốn có một đứa con, ta chỉ là muốn chờ một chút.

Không nghĩ tới Tống Cô Tinh hôn lên trán ta, cười nói: "Nếu như nàng còn muốn đợi thêm, ta đoán đó là ngày thứ hai, hôm ta vén hỉ khăn"

"Hả?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn khỏ khỏ chóp mũi của ta, đây là động tác hắn đã làm khi gặp ta năm tám tuổi.

"Ta quả thực không nghĩ tới, tiểu nha đầu khúm núm ngày ấy trưởng thành trông như nàng vậy." Hắn cười rộ lên, trong ánh mắt như có ánh sao.

Ta sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.

"Chàng phát hiện khi nào?"

"Vết sẹo trong lòng bàn tay nàng không giống bình thường." Tống Cô Tinh nhíu mày, "Quyển sách nàng ngày đêm mang theo đó cũng khác thường."

Thì ra là sớm như vậy…

"Vậy chàng…" Vì cái gì không nói ra.

Tống Cô Tinh hôn xuống, một lúc lâu mới rời khỏi môi ta.

"Bởi vì không quan trọng, ta thích chính là nàng hiện tại, không ai bì nỗi, muốn đem ta làm của riêng."

Thanh âm hắn thâm tình, nhẹ nhàng, dịu dàng dừng trong lòng ta.

Có lẽ vì Tống Cô Tinh rất muốn có một đứa nhỏ.

Rất nhanh, lúc thái y tới bắt mạch đã bắt ra tin vui.

Ngày hôm đó Tống Cô Tinh cao hứng bãn thưởng cho toàn cung, hắn nhìn chằm chằm bụng của ta, cười đến một chút cũng không giống kẻ cửu ngũ chí tôn.

Ta nhìn bụng từng chút từng chút một to ra, từng nỗi sợ hãi đều biến thành chờ mong.

Khi Tống Cô Tinh cầm hộp nhỏ tới tìm ta, ta đang hỏi thái y có thể nhìn ra trong bụng ta là con trai hay là com gái hay không.

"Bất luận nam nữ, ta đều thích." Hắn đi đến bên người ta, đem hộp đặt qua một bên.

Ta cười liếc nhìn hộp nhỏ một cái, cảm thâý có chút quen mắt.

Hoa văn ở trên, giống hoa văn chuyên dụng của Lâm quốc.

Tống Cô Tính để thái y lùi xuống, ôm ta vào trong ngực rồi đem hộp nhỏ đưa đến, học theo bộ dáng của ta, hỏi: "Nàng đoán bên trong là cái gì?"

Ta đoán không ra.

Hắn mở ra, ta liền thấy được bên trong là chuỗi chín chiếc nhẫn tình xảo.

Chín chiếc nhẫn kia có dấu vết đã bị phá vỡ, chỗ dấu vết còn có vết máu đã khô.

Đó là máu của ta, năm ấy khi mẫu phi bệnh nặng, ta cầm chuỗi chín chiếc nhẫn chạy đi tìm phụ hoàng, lại ở trên đường quăng ngã.

Chín chiếc nhẫn bị vỡ, tay của ta cũng bị thương.

Tống Cô Tinh lại từ tay của tiểu đức tử tiếp nhận một cái cái hộp nhỏ: " Phụ hoàng của nàng cho con chúng ta lễ vật."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là không thể tin được.

Trong cái hộp kia chính là khế ước cả một toà thành trì.

Tống Cô Tinh nâng tay đặt lên bụng ta, cười nói: "Phụ hoàng của nàng mỗi tháng đều gửi đến một lá thư, nàng đều không xem, hắn tựa hồ so với ta còn yêu nàng hơn."

Ta không tin.

Không thể nào.

Cuối cùng, cùng với Tống Cô Tinh, ta mở từng bức thư ra.

Mỗi phong thư mở đầu đều là: "Con có sống tốt không?"

Hắn nói là hắn vô dụng, bảo vệ không được mẫu phi, vì để ta được bình an, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để ta lớn lên.

Hắn nói thật xin lỗi.

Ta đem tất cả thư đều ném vào đống lửa, khóc trong ngực Tống Cô Tinh.

Một khắc kia, tảng đá trong lòng ta biến mất, lòng ta thật trống trãi.

Ta oán hận nhiều như vậy, đều thành công dã tràng.

Ta tựa vào lồng ngực Tống Cô Tinh, nhìn thư bị ngọn lửa đốt sạch sẽ.

Ta tha thứ cho hắn.

Chúng ta không nợ nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc