CÔ VỢ BỊ ÉP HÔN CỦA ĐẾ THIẾU



" Thiếu gia! Thiếu gia!" _ Lâm Trạch xồng xộc lao vào phòng tổng giám đốc
" Yến Chi...!Tiểu thư Yến Chi làm cơm trưa cho tôi này!" _ Lâm Trạch thở hồng hộc, đưa hộp cơm về phía Mặc Đình.

Mặc Đình không nói gì, nhìn Lâm Trạch rồi nhướng mắt về phía bàn sofa.

Lâm Trạch nhìn theo thì thấy hộp cơm giống hệt của anh nằm trên bàn.

" Thì ra...tôi chỉ là người đến...ăn ké!!!" _ Lâm Trạch giả vờ ôm ngực đau khổ.

Mặc Đình nhíu mày nhìn anh
" Ấu trĩ!" _ Mặc Đình mỉm cười lắc nhẹ đầu.


Tịnh Kỳ ở lại biệt thự sau khi giúp thím vân dọn dẹp, cô liền bắt tay vào làm bữa trưa cho Mặc Đình.

" Con lại làm cơm trưa mang đi sao?" _ Thím Vân từ phía sau bước tới.

Tịnh Kỳ quay lại nhìn bà rồi mỉm cười gật đầu.


" Wow! Toàn là món cậu chủ thích.

Cậu chủ chắc sẽ vui lắm đây!" _ Thím Vân nhìn vào hộp cơm Tịnh Kỳ đã chuẩn bị
< Con cũng mong anh ấy sẽ thích> _ Tịnh Kỳ viết ra giấy

Tịnh Kỳ ngồi trên xe buýt đến công ty, cô nhìn vào hộp cơm ở trên đùi mình mà mỉm cười.

< Chào Lâm Trạch! Tôi là Tịnh Kỳ đây! Tôi xin lỗi vì sự đường đột này của tôi nhưng tôi đang ở dưới sảnh, anh có thể gặp tôi một lát không?> _ Tịnh Kỳ gửi tin nhắn cho Lâm Trạch
2 phút sau, Lâm Trạch vội vã từ trong thang máy đi nhanh về phía Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ đưa hộp cơm cho Lâm Trạch.

< Anh có thể giúp tôi đưa cho Nghiêm thiếu gia được không?> _ Tịnh Kỳ đưa cuốn sổ về phía Lâm Trạch
" À được chứ!" _ Lâm Trạch đọc xong vội gật đầu.

Tịnh Kỳ mỉm cười.

Tịnh Kỳ đưa một hộp cơm khác cho Lâm Trạch
< Đây là để cám ơn anh!>
" Ôi trời! Cám ơn gì chứ!" _ Lâm Trạch bật cười có chút ngại ngùng nhưng vẫn đưa tay nhận lấy hộp cơm
Tịnh Kỳ mỉm cười cúi đầu chào anh rồi rời đi.

Lâm Trạch sau khi đưa hộp cơm cho Mặc Đình liền vội mở hộp cơm của anh ra xem.

< Anh nhớ phải ăn uống đúng giờ!> _ (Tờ giấy nhắn do Tịnh Kỳ để vào)
" Hoàn toàn khác nhau luôn!" _ Lâm Trạch ngạc nhiên.

" Ý cậu là sao?" _ Mặc Đình ngồi đối diện nhìn Lâm Trạch khó hiểu
" Hộp cơm của Tịnh Kỳ tiểu thư làm cho tôi và anh hoàn toàn khác nhau, trong khi đó hộp cơm của Yến Chi tiểu thư cho tôi và anh hoàn toàn giống nhau!" _ Lâm Trạch giải thích
" Đơn giản là do người ta là thiên kim nhà quyền quý.

Không biết làm nhiều món thì có gì đâu! Cậu đừng đa nghi quá!" _ Mặc Đình gạt bỏ ý của Lâm Trạch.


[ 1 tuần sau ]
Tịnh Kỳ đang nấu bữa trưa cho Mặc Đình thì đột nhiên cô lại có cảm giác buồn nôn.


Tịnh Kỳ vội dùng tay bịt miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc.

Thím Vân thấy cô bị như vậy cũng tỏ ra lo lắng, đứng trước cửa phòng vệ sinh nói vọng vào.

" Tịnh Kỳ! Con không sao chứ?"
Tịnh Kỳ mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, gõ nhẹ vào nhằm ra hiệu là không sao.

Tịnh Kỳ uể oải mở cửa bước ra.

" Con có sao không?"
Tịnh Kỳ mệt mỏi nhưng cố gượng cười lắc đầu.

" Con ở nhà nghỉ ngơi đi! Để hôm nay ta mang bữa trưa đi giúp con!" _ Thím Vân lo lắng, kéo cô ngồi xuống ghế, rót cho cô ly nước.

< Không cần đâu ạ! Con có thể tự đi được!> _ Tịnh Kỳ đưa quyển sổ cho thím Vân.

Thím Vân nhìn cô có chút ái ngại
" Vậy lỡ có gì thì phải gọi cho ta biết chưa?"
Tịnh Kỳ nhìn bà rồi khẽ gật đầu.


Tịnh Kỳ đến nơi liền nhắn cho Lâm Trạch nhưng không thấy anh trả lời.


Tịnh Kỳ sợ làm phiền đến người khác nên cô đi ra phía ngoài đứng đợi.

Hơn nửa tiếng sau, Lâm Trạch mới gọi lại cho cô.

" Xin lỗi Tịnh Kỳ tiểu thư! Lúc nãy tôi và thiếu gia có cuộc họp quan trọng với đối tác nên không thể trả lời cô được.

Bây giờ tôi đang lái xe về công ty.

Cô đợi thêm một lát có được không? Nếu được thì cô gõ 1 tiếng, không thì 2 tiếng"
Tịnh Kỳ dùng ngón tay gõ 1 tiếng vào điện thoại.

" Vậy...!Cô đợi một lát nhé!"
*cốc*
Tịnh Kỳ tắt máy, rồi tiếp tục đứng đợi.

Trời hôm nay vào đông, ánh nắng và khí lạnh làm Tịnh Kỳ thêm mệt mỏi.

Cô bị say nắng suýt ngã, may mà có người đỡ cô lại
" Cẩn thận!".


Bình luận

Truyện đang đọc