CÔ VỢ BỎ TRỐN

"Minh Hạ, gả cho anh được không?" Anh kiên trì tỉnh táo, đem lời muốn nói nói rõ ràng, "Mau nói đồng ý với anh đi!"

"Tại sao vẫn nói với em vấn đề này?" Người anh cần chính là người vợ có thể trợ giúp anh về mặt sự nghiệp, để cho anh không phải lo lắng, để cho anh không cần nói tới tình yêu, như vậy anh mới có thể chuyên tâm hùng bá thương giới.

"Đừng hỏi tại sao nữa, anh chỉ muốn vĩnh viễn trói em vào bên mình." Bọn họ đã lãng phí năm năm, chẳng lẽ còn muốn lãng phí thêm thời gian sao? "Anh sẽ nói ba cùng anh đi hủy hôn."

"Anh đã trói chặt trái tim em, đừng làm phiền ba nữa." Cô khẽ vuốt trán anh, dịu dàng cười nói.

"Em chán ghét anh sao?" Mí mắt anh càng ngày càng nặng nề.

Minh Hạ vừa nghe đến câu nói mà anh chưa từng nói qua, nội tâm nhất thời mâu thuẫn, một cảm giác đau lòng khó có thể đè nén trào lên trong lòng, hóa thành những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu, "Em sao lại chán ghét anh chứ?"

Cô trốn tránh, khiến anh chịu không ít đau khổ đi?

"Vậy thì tốt… Minh Hạ…" Anh cầm cự không nổi, ngủ thật say.

"An tâm ngủ đi, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ, chúng ta cũng sẽ tỉnh lại từ một giấc mơ dài."

Nhìn anh cuối cùng cũng ngủ say, tình cảm che giấu của cô tựa như vỡ đê sụp đổ trào ra. Cô có cái gì tốt? Anh đối với cô như vậy không phải là lãng phí tình cảm của anh sao? Anh lại còn kiên trì chịu làm khổ mình làm cái gì?

Cô gào khóc, nước mắt nóng hổi tuôn ra trên mặt cô, rơi xuống mặt anh. Cô nếm được vị mặn của nước mắt, càng lúc càng khổ sở. Cô nằm sấp trên lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh, hôn môi anh, hôn tới nước mắt của chính mình.

Cô biết làm như vậy có lẽ rất ngốc, nhưng thay vì tiếp tục dây dưa yêu hận không rõ, không bằng xa nhau lần nữa.

Tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, cô đối với Thức Minh mà nói sẽ không còn quan trọng nữa. Đã như vậy, cô cần gì phải ở lại bên cạnh anh, chờ cái ngày phải tách nhau ra kia đến đây?

Minh Hạ lau nước mắt, đắp kín chăn mỏng cho anh rồi rời đi.

Lần này, cô có lẽ phải thật sự rời đi rồi.

Mấy ngày nay, nhà lớn của Tịch Mộc gia nằm ở Kyoto rối ren vô cùng, đám đông người chen lấn tới mức bên trong nhà chật như nêm cối, nếu không phải bác sĩ mang theo y tá tới, thì chính là thuộc hạ mang theo thuốc bổ đồ bổ tới thăm.

Trên mặt mọi người đều vô cùng lo lắng, đám người làm một ngày hai mươi bốn tiếng bất kể thời tiết đều phải trông chừng chưa nói, mà mọi người cũng vội vàng trở lại quê nhà Kyoto, chỉ vì vị thiên chi kiêu tử của Tịch Mộc gia mắc bệnh cấp tính, bệnh không dậy nổi.

"Tại sao có thể như vậy?" Nhị ca vừa mới vào cửa, liền hỏi Tam đệ đang đứng trước cửa ra vào nghênh đón, "Thức Minh bình thường vô cùng khỏe mạnh, sao đột nhiên sinh bệnh nặng?" Còn đặc biệt từ Tokyo đưa về đại trạch ở Kyoto dưỡng bệnh.

Hai anh em đi tới phòng của Tứ đệ, thấy Tịch Mộc Takako ngồi ở mép giường, vì lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tứ đệ.

"Hai người chớ quấy rầy nó, bác sĩ mới vừa nói Thức Minh cần nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Hình như là hệ thống miễn dịch đột nhiên bị nhiễn vi-rút."

"Thật là kỳ quái, Thức Minh sao lại gặp phải bệnh này?"

Takako không nhiều lời nữa, chỉ là luôn lau mồ hôi cho Tứ đệ.

"Nghe nói thời gian trước Minh Hạ cuối cùng cũng trở lại Nhật Bản, vừa vặn gặp gỡ Thức Minh, sao hiện tại lại không thấy người?" Nhị ca hỏi. Cho dù Minh Hạ rời đi lâu như vậy, anh vẫn coi cô em gái ruột thịt.

"Em ấy về Đài Loan rồi." Takako lạnh nhạt nói.

"Đi rồi? Vậy mà lại đi vào lúc này? Con bé mỗi lần giống như đều đi không đúng lúc, em còn tưởng rằng lần này nó có thể ở lại, chăm sóc Thức Minh thật tốt." Tam ca lẩm bẩm nói.

"Minh Hạ không muốn ở lại lâu, chúng ta không thể miễn cưỡng em ấy."

"Em không phải miễn cưỡng em ấy, chẳng qua là cả nhà đều trở về, cũng chỉ có em ấy không trở lại nhìn một chút, em ấy dù gì cũng là người của Tịch Mộc gia a! Huống chi con bé đã sớm tốt nghiệp đại học ở Đài Loan, sao không trở lại Nhật Bản sớm một chút?"

"Im miệng cho chị!" Takako hét lớn, làm Thức Minh đang ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, "Minh Hạ cũng đã đi lâu như vậy rồi, còn muốn dùng cái danh Tịch Mộc gia tới trói chặt em ấy? Cũng là bởi vì như vậy, nó mới không chịu nổi, nên không muốn trở về."

Hai anh em đều giật mình! Chị cả đến tột cùng đang nói chuyện gì vậy?

Mà Thức Minh nằm trên giường sau khi nghe được tên của Minh Hạ, suy nghĩ mơ mơ hồ hồ cũng bị làm cho chấn tỉnh.

"Đối với Minh Hạ công bằng sao? Để cho em ấy lựa chọn kĩ càng được không?"

Công bằng? Lựa chọn? Tại sao lại muốn công bằng cùng lựa chọn? Cô vốn đã là của anh rồi…

"Lần này Minh Hạ không dễ dàng trở về Nhật Bản, Thức Minh lại bức ép em ấy quá mức, nên nó mới có thể làm ra một kết thúc, các người vẫn chưa rõ sao? Em ấy thích sẽ trở lại, không thích liền tùy theo ý em ấy a, các người gấp cái gì?"

Kết thúc? Chuyện gì kết thúc? Anh không hiểu… Tại sao điều anh nghe được lại hoàn toàn khác so với điều anh nghĩ?

Cô là người phụ nữ của anh, nhất định phải đi theo anh cả đời, sao có thể kết thúc được?

Không! Đó là giả… là giả thôi!

Thức Minh nói mê mơ hồ không rõ, lẩm bẩm gọi tên Minh Hạ, là tiếng gọi phát ra từ đáy lòng.

"Thức Minh, em tỉnh rồi?" Takako vội vàng đem lỗ tai gần sát miệng của em trai, muốn nghe xem anh đang nói gì.

"Cái gì? Em nói lớn tiếng một chút được không? Muốn uống nước sao?" Nhị ca hỏi. Tam ca nghe vậy, thử đỡ anh ngồi dậy.

"Minh...... Hạ......"

"Cái gì? Mọi người sao?"

Takako cau mày hỏi: "Là Minh Hạ đi?" Bởi vì cách gọi "Minh Hạ" bằng tiếng Trung rất giống từ "Mọi người" đọc bằng tiếng Nhật, cho nên bọn họ hiểu lầm rồi.

"Minh Hạ? Em ấy không có ở đây, em tìm con bé sao?"

Không có ở đây? Cô rời đi rồi? Như thế nào? "Em muốn tìm cô ấy…"

"Thức Minh, em còn chưa hết hi vọng sao? Nghĩ lại tình trạng bây giờ của em đi, không nên đau khổ và bận tâm nữa!"

Takako từ trong miệng Thần Điền Vũ biết được đầu đuôi sự tình, càng hiểu rõ tâm tình bây giờ của Thức Minh, nhưng nếu Minh Hạ đã dùng cách này cự tuyệt nó lần thứ hai, nó tội gì lại muốn tiếp tục dây dưa?

"Đúng là, em nếu không nhanh khỏe lại, chuyện của công ty sẽ rất lộn xộn."

"Điện thoại…" Hai tay của Tịch Mộc Thức Minh quơ loạn một hồi, muốn gọi điện thoại tìm Minh Hạ.

Anh không tin cô đi rồi, rõ ràng một khắc trước còn trắng đêm triền miên với anh, làm sao sau một khắc lại biến mất?

Cô… có lẽ chỉ là đi nơi khác mua đồ, không có nhanh như vậy trở về thôi…

"Không cần gọi, em ấy căn bản không ở Nhật Bản." Takako nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Chị cả, em…" Anh hiện tại rất rối loạn, đầu óc hỗn loạn, tâm cũng loạn…

"Thức Minh, quên con bé đi! Em ấy không phải người phụ nữ của em, mà là em gái của chúng ta, không cần cố chấp nữa. Tiếp nhận con bé làm em gái, em có thể tiếp tục có được em ấy; nếu không tiếp nhận, con bé vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân phận người ngoài đi thăm em... em căn bản không có khả năng chi phối con bé."

"Em có! Em nhất định có! Các người đi đi, em không cần em gái, vĩnh viễn không cần! Các người đi a......"

Mọi người thấy thế cũng lập tức rời đi, không muốn em trai bị kích thích nữa.

Trái tim của Tịch Mộc Thức Minh khổ sở giống như toàn thân bị xé rách, vô số cây kim sắc nhọn lạnh lùng đâm vào mỗi tấc thần kinh cùng da thịt anh.

Minh Hạ, em lại dám đối với anh như vậy! Em thật tàn nhẫn, em sao có thể lần nữa rời đi?

Chị cả, chị ấy biết cái gì? Dựa vào cái gì lại nói như vậy? Quả thật là lời nói bậy nói bạ một phía, tim của anh căn bản không chịu sự khống chế a!

Phòng lớn như thế lại chỉ có một mình anh. Anh nhớ trước đây không lâu, có một cô gái anh thích nhất ở bên cạnh anh, bọn họ triền miên nhiệt liệt cỡ nào, vành tai tóc mai chạm vào nhau......

Tại sao lại muốn tàn nhẫn như vậy? Anh tại sao lại không thể có được cô? Cô tại sao lại muốn rời đi, không để ý tới anh? Chẳng lẽ những triền miên dây dưa cùng cô đều là giả, cũng chỉ là một mình anh ở trong mộng có được cô?

Anh chỉ là muốn có được cô gái mình thích nhất ở bên cạnh mà thôi, cái này cũng không được sao? Anh không cần em gái gì hết, vĩnh viễn đều không cần! Đây không phải là điều anh vẫn nhấn mạnh sao? Tại sao không ai nghe anh nói chứ? 

Bình luận

Truyện đang đọc