CÔ VỢ ĐÁNG THƯƠNG CỦA BẮC TỔNG


Cậu muốn chết à?
Bóp!
Anh vung nắm đấm, đấm lại người đó hai cú ăn miếng trả miếng rồi liền nắm cổ áo dồn anh ta vào tường.
Ánh mắt của Bắc tổng hiện tại vô cùng đáng sợ, nó hiện rõ lên mồn một "tôi muốn giết người".
- Đánh đi, anh đánh chết tôi đi, thử xem, nhanh lên! Ha! Nếu tôi không có bạn là y tá của bệnh viện này thì làm sao tôi biết được anh hành hạ Yến Mịch ra sao.
- Anh nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Yến Mịch tái phát bệnh vậy hả? Ha, cho dù anh không nói, Hạo Nam tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.
Thật đáng sợ, cả hai như đều đã biến thành một con dã thú đang cắn xé lẫn nhau.
Bầu không khí này....!nếu như không phải kẻ sống người còn thì cũng sứt đầu mẻ trán.
- Ha, cậu quan tâm đến cô ta như vạy sao? Như vậy thì làm được gì? Cho dù cậu có quan tâm thì cũng vô cùng mà thôi.
- Bây giờ cô ta đã là của tôi rồi, là người phụ nữ của tôi, vã lại trên danh nghĩa, giấy tờ cô ta còn là vợ của Bắc Dật Quân này nữa.


Cho dù cậu có muốn, có thương xót cho cô ta cũng vô tác dụng.
- Cô ta là của tôi thì tôi muốn hành hạ, ngược đãi hay chơi đùa cô ta ra sao cậu cũng không có quyền nói.

Cho dù tôi có nổi hứng muốn giết người phụ nữ này cậu cũng chả làm được gì.
- Cậu chỉ có thể...!trơ mắt đứng đó mà nhìn thôi, nhìn người phụ nữ cậu thương yêu phải chết dần chết mòn.
Anh ta đang cố chọc tức Hạo Nam bằng những lời lẽ bạc bẽo và độc ác.

- Ha! Nếu anh muốn giết cô ấy thì còn đưa xô ấy vào bệnh viện làm gì? Sao anh không trực tiếp để cô ấy chết vì bệnh luôn đi.
Ánh mắt của cậu ấm Dương hôm nay khác với ngày vô cùng, bình thường thì cười cợt vui vẻ nhưng hôm nay, đôi mắt này của anh như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống Bắc Dật Quân.
Quả nhiên, lúc nào trong người một người đàn ông cũng có sẵn một con dã thú, chỉ cần chờ thơi cơ, chờ được thức tỉnh mà thôi.

- Ha, tôi thích như vậy, tôi còn chưa chơi chán cô ta, chưa hành hạ cô ta đủ, sao có thể dễ dàng để cô ta chết như vậy.

Muốn chết thì cũng phải để tôi hành hạ cho đến chết.

Phải để cô ta chết dần, chết mòn.

Như vậy...!mới thú vị chứ!!!
Hai người giằng co với nhau được vài phút thì....
Bác sĩ - Chú của Bắc Dật Quân bước ra.


Hai người liền buông nhau ra.
- Hai người còn có tâm trạng để mà đánh nhau hay sao? Yến Mịch ở bên trong không biết còn sống hay đã chết mà cậu còn có nhã hứng đến thế? Hừ, gai thiếu gia các người quên đây là bệnh viện luôn rồi chứ gì?
Nhìn thấy khung cảnh thờ ơ của hai vị thanh niên này khiến cho chua cảm thấy tức giận vô cùng.

Vã lại, đây là bệnh viện, là địa bàn của chú mà hai thằng ranh này lại dám đánh nhau?
- Nhà họ Bắc các người sao lại lôi thôi như vậy chứ? Yến Mịch rốt cuộc thế nào rồi?
Đang tức giận nên Dương Hạo Nam bắt đầu giận cá chém thớt.

Nhưng không phải đều như nhau hay sao? Cả hai đều là nhà họ Bắc, ai chịu mắng cũng như vậy.
Bị cậu nhóc này cho làm thớt để trút giận chú Bắc giận tím tái cả người như muốn chừng hộc máu nhưng chú lại cố kìm nén cơn giận lại, nở một nụ cười rất chi là gượng gạo.
- Ha ha ha, haiz! Yến Mịch con bé đã không sao rồi, tạm thời qua cơn nguy kịch, không có vấn đề gì.

Nhưng nếu lúc nãy chỉ cần đến bệnh viện trễ một xíu nữa thôi thì con bé rất có thể sẽ tử vong.
- Sau này con bé cần phải tịnh dưỡng cho tốt, hiện tại con Yến Mịch nó vẫn còn sốt rồi còn bị nhiễm lạnh chưa khoẻ hẳn nữa.


Thật không biết là Bắc tổng con lại làm gì con bé nữa không biết?
- Haiz! Vã lại chú đặc biệt căn dặn con này Dật Quân, con bé là một người có bệnh tim bẩm sinh.

Bệnh tim thì không hề đơn giản, lúc đi học chắc con có từng đọc qua sách nhỉ?
- Con không được để cho Yến Mịch quá căng thẳng, quá sợ hãi hay là làm việc quá nặng, quá sức chịu đựng của nó, chú lấy ví dụ chính là chuyện chăn gối vợ chồng đấy.

Ngay cả việc giật mình thôi cũng không được.
- Nói chung là cần phải được chăm sóc, tịnh dưỡng tốt, không gây cho nó bất kỳ áp lực gì, chú thấy hình như tinh thần của nó không tốt lắm, lúc ở trong phòng cấp cứu chú không hề thấy Yến Mịch có bất kỳ ý chí sinh tồn nào cả.
- Nên nếu cháu cứ như vầy thì...!vài lần nữa cháu đợi nhận xác của con bé đi rồi chuẩn bị làm quan phu luôn.
Bác sĩ Bắc nói xong liền tức giận bỏ đi, vừa đi, vừa bỏ lại cho hai người một câu nữa.
- Hai tiểu tử các cậu muốn vào thăm Yến Mịch thì cứ vào đi, con bé tỉnh rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc