CÔ VỢ GẢ THAY CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC CỐ CHẤP

    "Được."_Tần Lục Nguyệt nhỏ giọng trả lời.

   Giám đốc lúc này mới vừa lòng nói: "Tốt, từ hôm nay trở đi, quảng cáo bên Tông Thị, giao luôn cho Vương Lan phụ trách đi."

   Tần Lục Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nói: "Nhưng những tài liệu thực tế của quảng cáo này, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi..."

   Giám đốc lập tức thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, sầm mặt, nói: "Thế nào? Vừa nãy còn đồng ý chiếu cố người mới cơ mà, không phải cũng chỉ là một tài liệu thực tế thôi sao? Cũng không phải do cô nghĩ ra, cô đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Vương Lan mới vào công ty, nếu trong thời gian ngắn không thể làm ra một đơn quản cáo thì làm sao có thể vượt qua thời gian thử việc?"

   Tần Lục Nguyệt vừa định cãi lại, Giám đốc lập tức nói thêm: "Mấy ngày nay, cô đột ngột xin nghỉ phép, tôi chưa nói gì đâu. Làm như vậy là tốt cho cô lắm rồi, tôi cũng sẽ không trừ tiền lương với tiền thưởng của cô. Chuyện này cứ quyết định như vậy, cô trở về làm việc đi."


   Nghĩ đến tiền lương và tiền thưởng của mình sẽ bị trừ mất một phần ba, Tần Lục Nguyệt chỉ có thể nhịn xuống.

   Ai bảo mình thiếu tiền?!

   Bây giờ cô (Tần Ngọc Phượng) cũng rời khỏi Tần gia rồi, cái gì cũng phải đến tiền, mà toàn bộ tiền tiết kiệm của mình đều bị Trần Cao lừa lấy đi.

   Vì vậy, tiền lương tháng này, không thể bị trừ.

   Tần Lục Nguyệt nhìn vẻ mặt dần mất kiên nhẫn của Giám đốc, chỉ có thể trả lời: "Vâng, thưa Giám đốc."

    Vừa quay về bàn làm việc của mình, Vương Lan lại mò đến diễu võ dương oai, kiêu ngạo nói: "Đưa tài liệu cho tôi."

   Tần Lục Nguyệt nén giận, lấy tài liệu trong ngăn kéo ra, giao vào tay Vương Lan.

   Vương Lan rất đắc ý, nói: "Tần Lục Nguyệt, cô đặc biệt không cam tâm có phải không? Nhưng mà cô có thể làm gì chứ? Đây là sự thật! Lan Vương tôi có nhan sắc, có thân hình, một đứa gầy gò ốm yếu, tầm thường như cô, có tư cách gì mà so sánh với tôi? Trần Cao chọn ở bên tôi, là chuyện rất bình thường! Tôi có thể sinh con cho anh ấy, tiền của nhà thôi cũng có thể mua cho anh ấy một căn nhà lớn, đủ để anh ấy sống cuộc sống vô ưu vô lo trong 20 năm! Cô nhìn lại mình xem, cô có cái gì? Tôi nghĩ cái đồng hồ trên tay cô cũng còn chưa tới 300 tệ đúng không? Chậc chậc chậc, khó trách không giữ được đàn ông, nghèo khổ như thế, người đàn ông nào bằng lòng ở bên cô cơ chứ?"


   Tần Lục Nguyệt nghe những lời cô ta nói, lòng nhói lên.

   Đúng vậy, mình lấy cái gì để giữ được đàn ông?

   Bản thân cái gì cũng không có.

   Mình không có tiền, không có quan hệ, muốn điều tra chuyện gia đình cũng phải dùng đến hôn nhân của mình để trao đổi.

   Như vậy, mình cứ thoải mái tác thành cho bọn họ là được.

   "Phải không? Vừa hay, tôi cũng không thích anh ta nữa rồi, cảm ơn cô đã mang anh ta đi hộ tôi, như vậy tôi cũng đỡ tốn công nghĩ lí do để chia tay."_Tần Lục Nguyệt khí thể mạnh mẽ chống tay lên mặt bàn, cực kì bình tĩnh nói: "Chúc hai người hạnh phúc!"

   "Hừ! Tôi xem cô có thể giả vờ đến khi nào?!"_Vương Lan thô lỗ cầm tài liệu, giẫm mạnh xuống đất, kiêu căng ngạo mạn rời đi.

   Vương Lan vừa đi, đồng nghiệp bên cạnh đã không nén được tò mò: "Lục Nguyệt, Giám đốc nói với cô cái gì vậy? Vương Lan này vừa đến công ty đã kiêu ngạo như vậy, chẳng qua ỷ vào việc cô ta có họ hàng của Giám đốc thôi, cô đừng bận tâm."


   Tần Lục Nguyệt lắc đầu, không muốn nói gì.

   Bây giờ cô chỉ muốn làm việc thật tốt, nhanh chóng điều tra rõ được chuyện năm ấy. Những cái khác đối với cô đều không quan trọng.

   Đồng nghiệp lại tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nữa là đến cuộc họp hàng năm, cô có bạn trai tới dự cùng không?"

   Tần Lục Nguyệt ngẩn ra.

   Bạn trai? Mình làm gì có người bạn trai nào?

   Lúc trước mỗi khi đến cuộc họp hàng năm, nó đều đi cùng Trần Cao đến.

   Nhưng mà bây giờ....

   Tần Lục Nguyệt cười chua sót, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đến lúc đấy rồi tính sau, bây giờ tôi phải làm việc trước."

   Đồng nghiệp cũng cười cười, quay về làm việc.

   Tần Lục Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một chữ cũng không viết được.

   Rốt cục cũng tới giờ tan làm, Tần Lục Nguyệt cũng không đợi bị những người khác vây quanh hỏi thăm, vội vàng rời khỏi công ty.
   Nó thật sự không thể ở lại đó thêm một phút giây nào nữa, nếu chỉ cần lại thêm một chút nữa thôi, chắc chắn nó sẽ không kìm nén được mà bùng nổ mất.

   Gọi xe tới bãi đỗ xe, bước vào chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm, Tần Lục Nguyệt bỗng nhớ ra lời mời của Nghiêm Nặc.

   Mở thiệp ra, bên trên viết rõ ràng mấy chữ: mời Tần Lục Nguyệt đến dự tiệc.

   Đi hay không đây?

  Nghĩ đến việc hôm trước ở biệt thự của Mễ Khả Nhi, Nghiêm Nặc đã ra mặt giúp mình, Tần Lục Nguyệt do dự một lúc, quyết định đi.

   Lấy chiếc đầm và giày ở ghế sau của xe, nó đi vào nhà vệ sinh gần bãi đỗ để thay, nhìn bản thân trong gương, Tần Lục Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên. Mặc bộ váy này vào xong, nó giống như biến thành một người khác vậy.

   Chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi!
   Mình vẫn là Tần Lục Nguyệt, không bao giờ chịu thua.

  Tần Lục Nguyệt nhanh chóng trang điểm một chút, che đi vẻ tiều tụy, mệt mỏi trên gương mặt, khuôn mặt nó trở nên sáng hơn rất nhiều.

   Cầm lấy túi xách, lái xe tới thẳng buổi tiệc.

   Bữa tiệc của Nghiêm Nặc được tổ chức ngay tại Nghiêm gia.

   Tần Lục Nguyệt vừa mới lái xe đến, lập tức có người người cung kính giúp nó mở cửa xe.

   "Xin hỏi cô là Tần tiểu thư đúng không?"_Đối phương cung kính hỏi: "Tiểu thư đã nói, nếu Tần tiểu thư đến, mời cô đi thẳng lên tầng ba".

   "Được, cảm ơn!"_Tần Lục Nguyệt xuống xe, đi theo người hầu qua một con đường dài đến một tòa nhà màu trắng.

   Kiến trúc của Nghiêm gia được thiết kế theo phong cách nhẹ nhàng, đơn giản, lấy màu trắng làm màu chủ đạo, khác hoàn toàn với Tông gia. Tòa nhà này nằm ở một góc phía Tây bắc, nhìn rất yên tĩnh. Ở Trung Quốc, tây bắc là vị trí rất quan trọng. Cho nên tòa nhà này nằm ở vị trí tây bắc, hẳn là trọng điểm của Nghiêm gia. Mà Nghiêm Nặc có thể ở đây, đủ cho thấy cô ấy được Nghiêm gia yêu thương cỡ nào rồi.
   "Tiểu thư nhà chúng tôi đang ở trong phòng chờ cô."_Người hầu dẫn nó đến cửa rồi dừng lại: "Tôi chỉ có thể dẫn cô đến đây."

   Tần Lục Nguyệt gật đầu, nói: "Được rồi, cảm ơn!"

   Chờ sau khi người hầu rời đi, Tần Lục Nguyệt chậm rãi đi lên tầng ba. 

   Tầng ba là một phòng lớn. Dưới sàn trải thảm trắng muốt, tường sơn màu hồng nhạt, đồ nội thất trang trí cũng là màu hồng, điển hình là một căn phòng của thiếu nữ, tràn ngập cảm giác mơ mộng và tươi đẹp.

   Tần Lục Nguyệt vừa ngẩng đầu, đã thấy Nghiêm Nặc mặc một bộ váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miện, đang ngồi trên ghế ăn uống ngon lành.

   Ồ, được rồi.

   Đúng là không hổ danh công chúa của Nghiêm gia.

   Nghiêm Nặc nhìn thấy cô , vẫy tay nói: "Lại đây ăn cái gì đi!"
   Tần Lục Nguyệt vốn muốn từ chối, nhưng mà lại nghĩ đến tính cách của Nghiêm Nặc, liền ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống đối diện cô.

   Nghiêm Nặc đẩy hết mọi thứ sang phía Tần Lục Nguyệt: "Đây, mau ăn đi!"

   Tần Lục Nguyệt thật sự muốn nói.

   Mình đến đây để dự tiệc chứ không phải để ăn đâu!

   Tuy rằng, ở trong bữa tiệc cũng có đồ ăn nhưng cơ bản chỉ để trưng bày thôi, không phải để ăn.

   Nhưng mà, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, cô ấy ăn nhiều như vậy, thật sự được sao?

 Nghiêm Nặc nhìn Tần Lục Nguyệt không động vào dao nĩa, nói: "Lần trước ở chỗ của Mễ Khả Nhi cô không ăn no phải không? Thế nên bây giờ cô ăn chút gì đi, tránh cho hôm nay lại bị đói."

Bình luận

Truyện đang đọc