CÔ VỢ GẢ THAY CỦA TỔNG TÀI ÁC MA


Mục Tịch Nhi đứng lên, ngại ngùng không dám ngẩng đầu.
Nhìn mái tóc đen rũ xuống ôm thấy cơ thể mỏng manh yếu đuối, Lăng Triệt lên tiếng nói.

“Cô không cần trả chi phí nằm viện.

Cô về đi”
Mất một lúc mới hiểu rõ hàm nghĩa trong lười nói, Mục Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn, thì Lăng Triệt đã rời đi hồi lúc nào không biết.
“Còn chưa đi? Cô còn tính ở lại đây để ám bệnh viện của chúng tôi hả?”
“Viện phí.” Mục Tịch Nhi vội vàng mở miệng nói đã bị cái nhìn ghen ghét của cô y tá.
Từ khi cô kết hôn với Bạch Tư Vũ cô đã quen với cái nhìn ghen ghét và nhục nhã của mọi người dành cho cô.

Cô cũng lười không muốn tranh cãi với cô y tá, nói đúng hơn cô không còn sức lực để tranh cãi nữa.
Cô rời bệnh viện, cô không quay về căn biệt thự to lớn của Bạch Tư Vũ.

Một trăm triệu đó giờ rơi vào tay của Mục Tử Du rồi, nếu cô quay về lại nơi đó chỉ làm trò cười và thú vui tiêu khiển của hai con người đó mà thôi.
Từ một người phụ nữ có chồng, chỉ sau một ngày thành một người phụ nữ đã ly hơn, cuộc sống chỉ mới bắt đầu cho một người mẹ đơn thân.
Sau ba ngày Mục Tịch Nhi chạy khắp nơi tìm việc, cuối cùng cũng được nhận một công việc mà cô trước đây chưa bao giờ nghĩ qua đó là: nhân viên phục vụ ở quán rượu.

Tuy công việc ở đây nhẹ, thời gian làm việc thì ngắn, phù hợp với tính toán của Mục Tịch Nhi.

Cô có nhiều thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị đồ dùng cho kì sinh nở trong mấy tháng tới.
Giọng nói chị quản lý vang lên “ Mục Tịch Nhi, mau đến phục vụ bàn số tám đi, cô tay chân nhanh nhẹ lên coi.”
“Dạ, dạ.” Khay rượu thì nặng, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để có thể bê.

Vì con cô sẽ cố gắng hết mình.
Nhưng cô không ngờ đến, ngày đầu tiên cô đi làm thì lại gặp Bạch Tư Vũ ở đây.
Trong lúc bưng khay rượu, do vụng về đã chạm nhẹ vào đùi của Bạch Tư Vũ, nếp áo xộc xệch đã phô bày da thịt trên người cô nhiều hơn.

Xung quanh cô toàn tiếng cười cợt nhả và tiếng huýt sáo rầm rộ.
Cơn nóng của Bạch Tư Vũ ngày càng nhiều hơn, nhìn thái độ của mọi người xung quannh khiến cho Bạch Tư Vũ kích động nhiều hơn.
Nhìn cách ăn mặc hở hang, đi hầu rượu hết người này qua người khác của Mục Tịch Nhi càng khiến lửa giận của Bạch Tư Vũ dâng cao lên.
Bạch Tư Vũ nhanh bước tới bên cạnh Mục Tịch Nhi dồn cô vào góc tường, một tay bóp chặt miệng của cô.

Vớ lấy một chai rượu ở bên cạnh, ấn thật mạnh chai rượu vào miệng cô, tàn nhẫn ra lệnh cho cô.
“Uống! Cô mau uống ngay cho tôi.” Cổ cô bị siết đau đến mức giọng nói thoát khỏi bờ môi mất đi sự trong trẻo.

“Xin thứ lỗi Bạch tiên sinh.

Nhân viên phục vụ không được phép uống rượu của khách”
“Cô đừng có mà dối trá.

Cô nói dối riết thành quen đúng không? Cô tưởng tôi mới tới đây lần đầu, nên muốn nói sao cũng được phải không? Nhưng cô sai rồi, tôi không phải lần đầu đến đây.” Bạch Tư Vũ càng ấn mạnh hơn chai rượu vào môi của cô.
Một giọng nói bên cạnh vang lên “ Tưởng mình còn là Bạch phu nhân sao? Chỉ là một con đàn bà hầu rượu tưởng mình là phượng hoàng à.”
Mọi người ở xung quanh ngày càng nhiều, từng tiếng chỉ rỏ và khinh miệt cô càng một tăng lên.

Gương mặt của Mục Tịch Nhi dần dần trở nên tái đi.

Nước mắt rơi xuống lăn dài trên gương mặt trắng nõn của cô, vẻ mềm mại yếu đuối khóc không tiếng động của Mục Tịch Nhi như một tiếng gõ nhẹ chạm vào tim của Bạch Tư Vũ.

“Bạch tiên sinh, em van xin anh em không thể nào uống rượu được.” Nghĩ đến đứa con trong bụng, cô càng dứt khoát từ chối anh.

Cô không dám nói sự thật với anh, là cô đang có thai đứa con của anh.

Cô thật sự không biết khi cô nói sự thật , anh sẽ làm gì với cô và con, mà cô lại càng không thể mất công việc này.
Mấy giây sau, Bạch Tư Vũ tát cô thật mạnh vào hai cá má trắng nõn của cô, giờ đây hai cái má đã đỏ ửng lên và in hằn năm ngón tay của anh trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh tát cô để cho tim của anh có thể kìm lại sự loạn nhịp vì cô.
‘Kỹ nữ! Đúng, đúng cô là kỹ nữ.”
Với hai cái tát như trời giáng của anh, cô ngã xuống đầu đập thật mạnh vào bàn, khóe miệng của cô có một dòng máu chảy dài xuống cầm.
Cô đứng dậy, lịch sự nói “ Bạch tiên sinh, cách phục vụ của em khiến cho ngài không hài lòng.

Cho em xin lỗi, em sẽ đổi một nhân viên khác đến bồi rượu ngài”
Không khí xung quanh im lặng, không ai dám lên tiếng chỉ dám lẳng lặng quan sát Bạch Tư Vũ với Mục Tịch Nhi.

Không khí ngày càng kéo căng như dây đàn.
Bạch Tư Vũ nắm lấy tay của Mục Tịch Nhi dồn cô vào góc tường, đặt lên môi cô một nụ hôn thật mạnh.
Nụ hôn của Bạch Tư Vũ mang theo một chút mùi của thuốc lá và rượu, khiến cho đầu óc của Mục Tịch Nhi mê mẩn và đắm chìm trong đó.
Lưỡi của Bạch Tư Vũ cuốn lấy cô, anh ngấu nghiến nuốt chửng hơi thở, đào khoét tâm trí cô.Cảm giác đau đớn nhưng đầy say mê này, khiến cho trầm luân không thể nào thoát ra được.
Lưỡi của Bạch Tư Vũ cuốn lấy cô, anh ngấu nghiến nuốt chửng hơi thở, đào khoét tâm trí cô.Cảm giác đau đớn nhưng đầy say mê này, khiến cho trầm luân không thể nào thoát ra được.
Không biết từ khi nào và bao giờ, tay của Mục Tịch Nhi đã ôm lấy cổ của Bạch Tư Vũ không rời, giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ của Mục Tịch Nhi vang lên bên tai của Bạch Tư Vũ “Tư Vũ, đừng mà, đừng như thế…ưm…ưm”
Ánh mặt long lanh, ngập nước mắt của cô, da thịt mát lạnh tỏa hương sữa tắm thảo mộc, gương mặt không có chút son phấn, khiến cho Bạch Tư Vũ không thể nào rời mắt được.

Giọng nói như con mèo nhỏ đang nũng nịu chủ nhân, khiến cho Bạch Tư Vũ không thể nào kiểm soát được bản thân, muốn ngay tại đây chiếm đoạt Mục Tịch Nhi.
Bàn tay thô bạo xoa nắn bộ ngực căng tròn của cô, tiếng rên của cô đứt từng quãng vì bàn tay xoa nắn thô bạo của Bạch Tư Vũ.
“Xin anh, xin anh đừng như thế, đừng mà, mọi người đang… đang nhìn mình kìa… a ưm.”
“Nếu cô thấy bên ngoài không được? Vậy ở bên trong được phải không? Vậy để tôi tiếp tục thỏa mãn cơn thèm khát đàn ông của cô.” Bạch Tư Vũ nghĩ, cô làm ở đây không biết đã biết bao nhiêu thằng đàn ông đã chạm qua cơ thể của cô.

Và cô cho phép họ chạm vào, càng nghĩ thì đầu của Bạch Tư Vũ càng điên loạn, cơn giận như chiếm hết tâm trí của anh.
Cô ra sức vùng vẫy khỏi người của Bạch Tư Vũ, nhưng với sức lực yếu ớt của cô thì làm sao thoát khỏi được người của Bạch Tư Vũ.

Nhưng người ngoài không hiểu, lại nghĩ cô đang ham muốn và mời gọi đàn ông tới.
“Mọi người lại đây nhìn đi, Bạch phu nhân cũ của chúng ta đang khát tình đây nè.” Một gã ti tiện lên tiếng nói.
“Không biết, Bạch tổng đại nhân đây.

Nếu chơi chán cô ta rồi, không biết cho mấy người chúng tôi ở đây có thể chiêm ngưỡng và cho chúng tôi thử chút tư vị cô ta được không?” Gã khác cợt nhả tiếp lời.
Những lời khinh miệt, nham nhở của mọi người xung quanh lên tiếng nói về Mục Tịch Nhi.

Làm cho thần trí của Bạch Tư Vũ tỉnh lại, nhớ ra Mục Tịch Nhi tới đây chỉ làm gái hầu rượu cho biết bao nhiêu đàn ông ở đây..


Bình luận

Truyện đang đọc