CÔ VỢ HOÁN ĐỔI


Nằm cả một ngày dài trong bệnh viện cùng quản gia Vương, cô cũng đã hiểu ra không ít chuyện.

Có vẻ như cô có một hình dáng rất giống với một người con gái.

Mà người đó lại là vợ của tên mặt lạnh kia.

Nhưng cho dù là gì thì cô cũng nên nói chuyện rõ ràng với Hách Trình Du.

Bỗng dưng thức dậy lại bị bắt làm vợ, cô sao mà chấp nhận nổi.
-Không được rồi, mình phải nói chuyện này rõ ràng với anh ta.
-Này thiếu phu nhân, người đi đâu vậy ạ?
-Con không phải thiếu phu nhân của nhà chú đâu… huhu… tha con đi!
-Nhưng mà thiếu phu nhân đi đâu đã?
-Con đi tìm Hách Trình Du, nói rõ mọi chuyện với anh ta.
-Nhưng thiếu gia đã về rồi ạ, không có ở đây.
Lộ Khiết khựng người, ỉu xìu quay về giường nằm xuống.

Tới tận chiều, đợi đến khi anh tới, Lộ Khiết liền nhìn quản gia Vương cười trừ.

Trình Du cũng hiểu ý mà ra lệnh cho quản gia ra ngoài.


Lộ Khiết bây giờ mới có thể nghiêm túc ngồi đối diện với anh.
-Này, tôi xin nhắc lại một lần nữa.

Tôi là Trương Lộ Khiết, không phải Kim Nhã Di gì đó.

Suy cho cùng thì vẫn chính là người giống người, cho nên tôi không phải là vợ anh!
Đối với những lời giải thích này của cô, Trình Du một chút ngạc nhiên cũng không có.

Ánh mắt chán ghét vẫn như cũ mà nhìn cô.

Mấy cái chiêu trò của vợ, anh còn không hiểu sao?
-Cô thật sự ghét ba mình đến mức muốn đổi cả họ lẫn tên?
-Anh bị điên sao? Tôi thật sự không có ba mẹ gì cả! Tôi là trẻ mồ côi mà.
Trình Du nhướn mày, nhếch môi thong thả cầm quả táo trên bàn mà cắn một miếng.

Việc Kim Nhã Di chán ghét ba mình như thế nào, anh dư sức để biết.

Cũng chỉ vì cái hôn nhân ép buộc này mà ả như từ mặt cha mình, mỗi tháng chỉ ghé một lần để lấy tiền từ lão mà tiêu xài thêm.

Việc Lộ Khiết từ chối mình có ba mẹ như bây giờ lại khiến anh khẳng định cô chính là Nhã Di.
-Bây giờ cô còn muốn nói gì nữa hay không?
-Có, tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn về trọ của tôi.
-Cô đúng là đầu óc rất có vấn đề, cho cô rời khỏi đây? Cô thừa biết cô có bao nhiêu lợi dụng với tôi mà Kim Nhã Di? Chính vì vậy mà hơn một năm qua tôi mới nhường nhịn cô.

Đừng có mà cố tình giả ngốc nữa!
Lộ Khiết chửi thề một tiếng trong miệng, đôi mắt cô trừng lên nhìn anh quát lớn.

Biết bản thân nhỏ bé so với thân phận của Hách Trình Du nhưng cô một chút cũng không sợ hãi.
-Phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin tôi là Lộ Khiết, không phải vợ của anh đây?
-Cô là Lộ Khiết? Vậy tại sao lúc tới bệnh viện lại có ví tiền của vợ tôi? Giấy tờ trên người đều là của Kim Nhã Di.

Đừng có làm trò nữa, tôi không rảnh mà diễn với cô.
-Cái đó sao mà tôi biết chứ? Cái anh này, anh bị thần kinh sao? Tôi nói nãy giờ mà anh vẫn không hiểu?
Tất cả những gì cô làm bây giờ chỉ càng khiến anh thêm tin rằng cô chính là Kim Nhã Di.

Cái cách cãi tay đôi lại với anh như vây, không cô ta thì còn ai nữa.

Trình Du ra ngoài dặn quản gia Vương trông chừng cô cẩn thận.


Ở biệt thự cũng đã chuẩn bị một đội ngũ vệ sĩ chờ cô ở nhà.
Lộ Khiết không thể nói lý lẽ với anh đành giải trình tâm sự với quản gia Vương.

Trước đây, ông thật sự không có cảm tình với thiếu phu nhân.

Nhưng mà, người mất trí ngay trước mắt ông bây giờ lại quá đỗi đáng yêu.

Ông chỉ có thể nở nụ cười hiền.
-Thiếu phu nhân đừng lo, việc thiếu phu nhân mất đi nhận thức.

Bên bác sĩ đã trao đổi với cậu chủ, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.
-Ôi trời, chú cũng nghĩ con là phu nhân của tên kia sao? Hơn nữa, con không có bị mất nhận thức gì cả.

Bác sĩ bệnh viện này có vấn đề gì sao?
-Thôi nào, thiếu phu nhân ăn chút cháo nhé.
-Con không có tiền trả chú công nấu cháo cho con đâu đấy!
Quản gia Vương chỉ biết cười lớn rồi múc cháo ra cho cô.

Lộ Khiết bây giờ như thể bị cả thế giới quay lưng vậy.

Mọi lời nói của cô đều không có giá trị, càng không có lấy được một chút lòng tin.

Phải làm sao để cô có thể chứng minh rằng mình không phải là Kim Nhã Di kia đây?
Bây giờ mọi thứ trong đầu cô có chút hoảng loạn.

Vụ hỏa hoạn kia… mờ mờ ảo ảo không định hình rõ câu chuyện.


Không hiểu lý do tại sao, nhưng cô thật sự chỉ nhớ đến lúc mình dọn dẹp ngay cửa thoát hiểm.

Còn lại thì chẳng nhớ gì cả, mọi thứ đều rất mơ hồ.

Ngỡ như chính cô đã đánh mất một thứ gì đó… rất quan trọng…
Trình Du cả ngày đau đầu hết việc của cô lại việc sổ sách công ty.

Để Kim Nhã Di đi luôn là điều anh mong ước.

Nhưng anh lại từ chối, bởi vì khi cô đi… thì chiếc ghế chủ tịch của anh lập tức bị thu hồi.

Việc nhẫn nhịn Nhã Di trong hơn một năm qua, cũng đều xuất phát từ mục đích riêng của anh.

Nếu thật sự không ảnh hưởng đến mình, thì Trình Du đã một cước đá thẳng người đàn bà đó ra khỏi nhà mình rồi.
-Bây giờ cô ta mất đi nhận thức như vậy cũng thật tốt.

Có vẻ ngoan ngoãn và nghe lời hơn.

Kim Nhã Di, không biết có phải là cô cố tình diễn hay không? Nhưng cô sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi tôi!.


Bình luận

Truyện đang đọc