CÔ VỢ HUNG DỮ

Có lẽ tối qua quá vất vả, thế nên sáng nay Tường Tử ngủ đặc biệt sâu. Mà cũng có lẽ vì tối qua đặc biệt hạnh phúc, thế nên anh ngủ rất ngon, ôm chặt Nguyệt Nguyệt trong lòng, khóe miệng anh mỉm cười đi vào giấc ngủ, thật sự hết sức khoan khoái.

Vì thế Nguyệt Nguyệt muốn trở mình đá chăn cũng không được.

Điều này làm khó dễ Nguyệt Nguyệt. Cô bất giác bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của Tường Tử. Mà anh theo phản xạ càng ôm cô chặt hơn.

Vì thế bi kịch đến rồi.

Nguyệt Nguyệt ngay cả mắt còn chưa mở ra thì đã giơ cẳng chân đá một cước “mau, hết sức, chuẩn” trên người Tường Tử, hoàn toàn không cần động não, cơ thể phản ứng tự nhiên, bản năng đó.

Tường Tử bất hạnh chẳng có bản năng phòng ngừa chuyện này, vậy nên kết cục anh bất giác bị Nguyệt Nguyệt đá trên lưng một cước, sau đó cùng với sức chân của cô, toàn thân anh không thể khống chế bay tới mép giường.

Một tiếng “phịch” vang lên, Tường Tử bị đá xuống giường, nện trên sàn nhà.

Lúc này Nguyệt Nguyệt dẩu môi, không bị gò ép trong vòng tay của Tường Tử, cô tự do trở người, tùy tiện đá chăn, sau đó cô tiếp tục nhấp cái miệng nhỏ ngủ ngon lành.

Tường Tử trần truồng mơ màng từ mặt đất đứng lên.

Tại sao thời khắc tốt đẹp như vậy, anh vẫn không chạy thoát vận mệnh bị đá xuống giường chứ?

Trời ơi, rốt cuộc là vì sao hả?

Cơ mà cho dù thế nào, quan hệ giữa hai vợ chồng họ vẫn đạt được sự tiến triển vượt bậc. Đối với điểm này, bất kể thế nào Tường Tử vẫn rất hài lòng. Dù sao ở trong mắt anh, anh cho rằng mình có thể động phòng sớm nhất vào năm Nguyệt Nguyệt tròn hai mươi. Thế nên nói, theo anh thấy anh còn phải ngoan ngoãn thủ thân như ngọc, làm hòa thượng hai năm nữa.

Trời ơi, hai năm đó! Mỗi ngày cùng giường chung gối bà xã ngoan ngoãn nằm trong lòng cũng không thể động tới cô, đó là chuyện tàn khốc cỡ nào. Mà lần này cô say rượu, trực tiếp cắt ngắn thời gian, quả thực chính là kỳ tích. Đây là việc khiến Tường Tử phần nào vừa mừng lại lo.

Bởi vậy dù bị Nguyệt Nguyệt đá xuống giường, tâm trạng Tường Tử vẫn rất tốt nghĩ ngợi “Mùi vị bà xã tốt quá xá.” Thế là anh hơi xung động, vội vàng xốc lên góc chăn, tiến vào ổ chăn, ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng. Thân hình người con gái nõn nà thật sự là chết người mà.

Thế nhưng Nguyệt Nguyệt sẽ cho anh toại nguyện sao?

Khà khà…

Đó là không có khả năng!

Nguyệt Nguyệt vừa khôi phục sự tự do, có thể tùy ý lăn lộn trên giường, lúc này cô làm sao sẽ bằng lòng để Tường Tử ôm ấp? Thế là cô theo bản năng thụt khuỷu tay ra sau, dùng sức một cái, Tường Tử chịu đau buông cô ra, anh co người hơi ôm bụng mình, chắc là bầm rồi.

Nguyệt Nguyệt thật là hung hãn.

Mà kẻ đầu sỏ là Nguyệt Nguyệt chẳng có tí cảm giác nào, cô vẫn ngủ rất ngon lành, một tay hất đi tấm chăn trên người, rồi trở mình lần nữa nhổm người một cái đặt Tường Tử dưới thân, tiếp tục chảy nước bọt.

Thật là đau khổ mà. Giờ phút này Tường Tử vừa đau lại thoải mái, thật là hoàn toàn tương phản. Một bên là Nguyệt Nguyệt trơn bóng mịn màng, một bên là bụng bị bầm, vừa hấp dẫn lại cảnh báo, khó khăn này vượt qua sao đây? Vượt qua rồi, vận khí tốt, không có việc gì, còn có thể ôm người con gái trong lòng, thế nhưng nếu vận khí không tốt, không vượt qua rơi vào khó khăn, đó chính là tan xương nát thịt, ngay cả vụn cũng không còn thừa.

Vậy nên anh rất phiền não.

Mà lúc Tường Tử đang rối rắm, Nguyệt Nguyệt cảm thấy hơi lạnh, cô tìm chăn khắp nơi nhưng lại không đụng tới, dù sao chăn đã bị cô đá xuống giường, làm thế nào sẽ mò ra?

Thế là Nguyệt Nguyệt khó chịu.

Cô mơ màng mở mắt ra, trông thấy ngủ trước mặt mình là một anh chàng trần truồng, bất chấp thấy rõ là ai, Nguyệt Nguyệt cũng nhấc chân lên đá mạnh một cái, lại đá Tường Tử xuống giường lần nữa.

Chỉ khác với lần trước, lần này Nguyệt Nguyệt tỉnh giấc, là hành vi có ý thức. Tuy nhiên, so với hành vi vô ý thức thì càng khiến Tường Tử đau khổ hơn, dù sao lúc vô ý thức Nguyệt Nguyệt đá anh xuống giường, anh có thể an ủi chính mình đó là tự phòng vệ. Thế nhưng lúc cô tỉnh giấc vẫn là hành động này, liền chứng minh cô không tin tưởng anh.

Thế là Tường Tử tiếp xúc thân mật với tấm thảm, lần này anh không lập tức đứng dậy, mà tiếp tục nằm bò dưới đất, rối rắm về hàm ý hành động của cô.

Lúc này Nguyệt Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy khoảng trống bên giường, còn đang suy nghĩ về hành động ban nãy của mình, cô cũng hơi ngượng ngùng, đang muốn cất tiếng gọi Tường Tử đứng lên, cô lại phát hiện mình thế mà khỏa thân nằm trên giường. Gì đây, anh phản rồi! Thế là cô kéo lên tấm chăn choàng trên người, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu nóng rát dưới thân, cô xoay người ngồi dậy, giận dữ hét với Tường Tử, “Tường Tử, anh đứng lên cho em!”

Tâm can Tường Tử vốn bị thương, đang một mình ăn năn hối hận thì nghe được Nguyệt Nguyệt gọi, anh làm sao còn lo lắng tới những chuyện này, vội vàng chống hai tay từ mặt đất nhảy lên, thấy Nguyệt Nguyệt choàng chăn ngồi trên giường, anh đang muốn nói chuyện thì không đề phòng cô nhanh như chớp vươn ra bàn chân từ trong chăn đánh về phía anh, rồi lại dùng tốc độ như sét đánh thu chân về. Thế nên, cả quá trình anh chỉ bắt kịp một bóng chân trắng nõn, sau đó lại ngã xuống lần nữa.

Trời, khẩu vị có thể đừng nặng quá như vậy không, anh không chịu nổi đâu.

Có người đàn ông nào sau hôm động phòng bị bà xã mình đá xuống giường? Không phải ai cũng nói lúc này phụ nữ dịu dàng nhất sao? Anh không hy vọng xa vời Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn phục tùng đối với anh, nhưng cũng không nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy chứ? Trong thời gian ngắn vậy, anh đã bị Nguyệt Nguyệt đá xuống giường ba lần, anh thật sự rất tủi thân.

Thế là Tường Tử ngã dưới đất run rẩy hỏi: “Bà xã anh làm sai cái gì? Vì sao em lại đá anh?”

“Anh không mặc quần áo.” Nguyệt Nguyệt nhíu mày trả lời.

“Ặc…” Tường Tử chẳng biết nói gì cho phải.

Nguyệt Nguyệt lại chẳng lo tới Tường Tử, cô hỏi tiếp: “Quần áo của em đâu?”

Anh không nói gì, dứt khoát giả chết không nói lời nào.

Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới gì đó, lúc này mới nhận ra, gương mặt bất giác ửng đỏ, sau đó giọng cô cũng hạ thấp: “Anh còn không đứng lên.” Nói xong, cô lập tức nằm trên giường, kéo chăn lên che khuất đầu mình.

Tường Tử nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy như được đại xá, anh vội vàng đứng dậy trèo lên giường. Haiz, mới sáng sớm bị đá xuống giường nhiều lần như vậy, không phải người bình thường nào cũng có khả năng thể nghiệm.

Cơ mà đây mới là Nguyệt Nguyệt.

Tường Tử kích động trèo lên giường, rồi dè dặt ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, khẽ thầm thì bên tai cô: “Bà xã, anh yêu em.”

Lúc này lỗ tai Nguyệt Nguyệt đỏ lên. Cô muốn nói gì đó nhưng không biết làm sao mở miệng, chỉ có thể co quắp lại, đáp lại Tường Tử: “Anh là của em.”

“Ừ, anh là của em, anh cam đoan!” Tường Tử trịnh trọng trả lời.

Giờ phút này bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc.

Cũng từ hôm nay trở đi, Nguyệt Nguyệt không biết có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng làm người chủ gia đình, Nguyệt Nguyệt không thể nghi ngờ là gương mẫu dũng mãnh.

Sau khi trở thành vợ chồng chân chính với Nguyệt Nguyệt, Tường Tử đã được nếm thử cuộc sống “thị tẩm”. Hóa ra phi tử thời cổ đại cũng không dễ làm, chẳng trách bọn họ chẳng sống lâu.

Giờ phút này Tường Tử mới chính thức cảm nhận loại tâm tình này, nhưng mà muộn rồi, bởi vì anh đã bước trên con đường “oán phu” không lối về.

Muốn trèo lên giường Nguyệt Nguyệt, phải xin phép trước, được cô đồng ý anh mới có thể trèo lên giường. Cái này cũng chưa tính, trèo lên giường chỉ có thể đơn thuần ngủ thôi, không được động tay động chân, bằng không sẽ bị cô đá xuống giường. Mà muốn động phòng với Nguyệt Nguyệt thì phải xem tâm tình của cô. Tâm tình cô tốt thì gật đầu, uống chút rượu không thành vấn đề, lúc tâm trạng không tốt, ngay cả trèo lên giường cũng không được.

Thực ra Tường Từ cũng không phải không nghĩ tới đường tắt, anh biết Nguyệt Nguyệt uống rượu vang vào thì sẽ hết sức hào hứng, thế nên thường xuyên vào lúc cô ăn cơm thì sẽ rót một ly rượu vang. Ban đầu cô không rõ, mơ hồ uống vào để anh đạt được ý nguyệt một lần. Lúc Tường Tử muốn dùng lại mánh khóe cũ thì anh nhận được quả đấm nhỏ của Nguyệt Nguyệt, sau đó ngủ sàn nhà một tuần.

Thế là Tường Tử ngoan ngoãn.

Dựa theo cách thức của Nguyệt Nguyệt, mỗi tuần xin phép ba lần, Nguyệt Nguyệt xem tình hình trả lời, thường hay cho điểm thưởng, dù sao ngày tháng trải qua vui vẻ.

Mà Nguyệt Nguyệt làm chủ gia đình từ giờ trở đi chân chính bắt đầu quản lý việc nhà.

Muốn quản lý nhà cửa, thế thì khẳng định phải có gia pháp.

Thế nên từ nay về sau Tường Tử trải qua ngày tháng nước sôi lửa bỏng.

Mà điều thứ nhất trong gia quy khiến Tường Tử có chút dở khó dở cười.

Sau khi Tường Tử khỏe lại rồi, anh bắt đầu trở về đi làm, mà cô hiện tại ngoài đi học thì thường mang theo đám nhóc kia ra ngoài “chấp hành nhiệm vụ”, thực ra là vì không để bọn họ gây chuyện, cho cô dẫn bọn họ đi chơi khắp nơi thôi. Sau khi trở về đi làm Tường Tử trở nên hết sức bận rộn, thường thường buổi tối về nhà rất khuya, buổi sáng thức dậy rất sớm, mà khiến cô cảm thấy rất đáng ghét chính là sau khi anh trở về đi làm thì hiếm khi có thời gian nấu ăn cho cô.

Thực sự khiến cô không vui!

Với lại vào lúc cuối tuần, căn bản không thấy bóng dáng Tường Tử. Cái này còn chưa tính, điều khiến Nguyệt Nguyệt không thể chịu được là buổi tối Tường Tử trở về càng ngày càng muộn, ban đầu từ sáu giờ đến bảy giờ, rồi tám chín giờ về đến nhà, tới hiện tại gần như có thể nói là nửa đêm mới về nhà. Có đôi khi, anh trở về trên người đầy mùi rượu, quả thực khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Nguyệt Nguyệt.

Thế thì khẳng định không được rồi.

Vì vậy, tối hôm nay tuy rằng Nguyệt Nguyệt buồn ngủ không thôi, cô vẫn kiên trì ngồi trên sofa đợi Tường Tử về nhà.

Vào lúc sắp mười hai giờ, Tường Tử rốt cuộc trở về, vừa vào cửa đã thấy Nguyệt Nguyệt ngồi trên sofa buồn ngủ đánh ngáp, anh hơi đau lòng, vội vàng đi tới bên cạnh cô, muốn bồng cô lên đi vào phòng ngủ, nhưng lại bị cô ngăn cản, sắc mặt cô nghiêm nghị cất tiếng: “Em có việc nói với anh.”

“Bà xã, chúng ta về phòng ngủ rồi nói.” Tường Tử hơi đau lòng trả lời.

“Không cần, ngồi ở đây.” Nguyệt Nguyệt kiên trì.

“Được, em nói đi.” Anh không muốn làm trái lời cô.

“Anh là ông xã của em phải không?” Cô hỏi.

“Phải.” Anh vội vàng gật đầu.

“Anh đã nói cái gì cũng nghe theo em?” Nguyệt Nguyệt lại hỏi.

“Đúng vậy.” Tường Tử vội hùa theo.

“Vậy, em muốn lập ra gia quy.” Cô chẳng hề úp mở nói thẳng.

“Gia quy? Gia quy gì?” Tường Tử hoảng hốt kêu lên.

“Thì là quy định anh phải tuân thủ.” Nguyệt Nguyệt giải thích.

“Ặc…” Tường Tử không lời để nói.

Nguyệt Nguyệt mặc kệ Tường Tử, cô tự nói: “Em ra quy định thứ nhất trước —— mỗi ngày không được về nhà quá mười một giờ tối.”

“Mười một giờ? Anh sẽ cố gắng!” Bởi vì dạo này Tường Tử có khả năng sắp lên chức, thế nên khá nhiều việc, bởi vậy trở về hơi muộn. Anh sực nhớ tới gì đó, bổ sung, “Thế nếu muộn thì sao?”

Cô đột nhiên híp mắt nhìn anh nói: “Vậy phải tiếp nhận gia pháp.”

“Gì cơ, gia pháp?” Tường Tử hoảng hốt kêu lên.

Ông trời ơi, đây là gia bạo trong truyền thuyết mà!!!

Bình luận

Truyện đang đọc