Ôn Ninh cầm thứ gì đó rời đi, biểu cảm không còn điềm tĩnh tự nhiên như trước nữa, đa phần là hoài nghi nhiều hơn.
Cô quá hiểu con người của Ôn Lam, tự hạ thấp giá trị để đến đây nhất định có ý đồ, mà khả năng cao nhất, chính là một lần nữa tấn công cô, ở công ty lan truyền một số chuyện của cô, khiến cô bị cười nhạo, để cô không chịu được mà rời đi…Nghĩ đến đây, Ôn Ninh siết chặt ngón tay, răng c ắn môi dưới thậm chí bị chảy máu cũng không cảm nhận được.
“Gì? Ôn Ninh? Cô thực sự là chị em với Ôn Lam sao? Sao không nghe cô nói gì?”.
Ôn Ninh đang buồn bã bước đi, Tiểu Trương, một người mới của bộ phận quảng cáo, nhìn thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi.
“Không có gì để nói cả.” Ôn Ninh lắc đầu, cô và Ôn Lam tình cảm không tốt, thậm chí là giống như nước với lửa, sao có thể chủ động nhắc đến cô ta.
Ngay lập tức, Ôn Ninh nghĩ đến gì đó, “Đúng rồi, cô ta đã kí hợp đồng với công ty chúng ta chưa?”
Ôn Ninh vẫn có suy nghĩ muốn đấu tranh một chút, Tiểu Trương suy nghĩ, “Hiện tại vẫn chưa, chuyện người phát ngôn phải thông qua phê duyệt cuối cùng của Lục tổng mới quyết định, nhưng mà, hiện tại mới chỉ là nói miệng chưa quyết định, sao thế, cô hỏi cái này làm gì?”
“Không có việc gì đâu.” Ôn Ninh lắc đầu,sau khi nghe những lời đó, nhanh chóng quay trở lại tầng trên cùng.
Lục Tấn Uyên đang làm việc, Ôn Ninh nhìn qua cửa sổ trông thấy người đàn ông đang cầm văn kiện trên tay, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nếu như cầu xin anh ta giúp đỡ, đừng kí tên Ôn Lam làm người phát ngôn của tập đoàn Lục Thị, anh ta sẽ nghĩ như nào?
…
Nhưng mà…
Nghĩ đến những mánh khóe không biết xấu hổ của Ôn Lam, Ôn Ninh thực sự không muốn quỷ kế của cô ta lại một lần nữa thành công, do dự chút.
Lục Tấn Uyên dường như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Ninh đang ở bên ngoài, đầu cúi thấp không biết đang nghĩ cái gì.
“Cô đang làm gì đó?” Người đàn ông thẳng thừng nói, “Lén la lén lút.”
Ôn Ninh nghiến răng, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào, “Tôi…tôi có việc muốn nói với anh.”
Lục Tấn Uyên nhướn mày, Ôn Ninh bình thường luôn im lặng, thậm chí ở công ty giống như một người câm, căn bản không nghe thấy cô ấy nói chuyện với ai, hiện tại là mặt trời mọc đằng tây rồi sao.
“Có chuyện gì?” Lục Tấn Uyên quay quay cây bút trong tay, nhàn rỗi nhìn cô.
“Tôi có thể, xin anh giúp đỡ được không?” Ôn Ninh nói xong một hơi, lập tức, không chút tự tin nhìn Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên không trả lời, ngón tay gõ gõ trên bàn.
Ôn Ninh có chút lo lắng, lúc này An Thần nháy mắt ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
Tính khí của Lục Tấn Uyên anh hiểu rõ nhất, nếu như anh ấy không muốn nghe đã lập tức đuổi người ra khỏi phòng rồi.
“Tôi hy vọng, tập đoàn Lục Thị không hợp tác với Ôn Lam” Ôn Ninh vừa nói xong, trong lòng một chút chắc chắn cũng không có, thậm chí còn có chút lo lắng, cô như vậy sẽ làm phiền đến Lục Tấn Uyên.
“Ôn Lam, em gái của cô?” Lục Tấn Uyên khẽ cau mày, trong mắt có chút nghi hoặc.
Đối với tình cảm giữa hai chị em họ, anh cũng đã nghe qua.
Mọi người đều nói, Ôn Lam tính tình cởi mở hào phòng, đối với bất cứ ai cũng đều hòa nhã tốt bụng, vì vậy rất nổi tiếng, chỉ có duy nhất một người không thích cô chính là Ôn Ninh.
Có lẽ bởi vì ghen tuông, Ôn Ninh lúc nào cũng luôn ngáng đường hãm hại người, đối đầu gay gắt với người em gái này.
Thậm chí, còn ở trước mặt mọi người còn hành động tồi tệ đẩy Ôn Lam xuống đất.
Do đó, sau khi Ôn Ninh vào tù, nhiều người cảm thấy đây là những gì cô xứng đáng phải nhận.
“Đúng vậy, chính là cô ta.”
“Tôi không rõ giữa hai chị em các người có thù oán gì, nhưng công ty chọn người phát ngôn là việc chung, không phải công cụ để cô báo thù người khác.”
Đôi mắt Ôn Ninh tối sầm lại, cô không nhìn được tự cười nhạo bản thân, cô thực sự não bị động kinh rồi, lại chủ động đến tận cửa chịu sự xúc phạm.
Mặc dù, câu trả lời này nằm trong dự liệu, nhưng cô lại có chút không cam tâm.
Ôn Lam sẽ không từ bỏ, nếu như cô ở lại, chắc chắn sẽ khiến cuộc sống của cô xáo trộn.
“Việc này, xem như tôi cầu xin anh, xem như anh cho tôi một ân tình, hôm qua ở bữa tiệc, tôi cũng xem như đã giúp anh một việc đúng không? Vì vậy, anh có thể nào giúp tôi chuyện này, như vậy giữa hai chúng ta sẽ trong sạch, không ai nợ ai.”
Lục Tấn Uyên đóng cuốn sách trước mặt lại, cau mày không vui.
“Ôn Ninh, cô nên làm rõ một điều, cô có thể ra khỏi tù, là ân huệ của Lục gia, việc hôm qua là cô nên làm, chứ không phải để cô đem ra đàm phán với tôi.”
“Còn nữa, tôi không biết giữa hai chị em các người có ân oán gì, nhưng mà, cô không có tư cách ghen tị với cô ấy vì cô ấy tốt hơn cô, đi đến bước đường này, là cô tự chuốc lấy, oán hận người khác không có tác dụng gì đâu.”
Lục Tấn Uyên thờ ơ nói, Ôn Ninh lại đột nhiên không không chế được cảm xúc của bản thân, “Tự mình chuốc lấy, anh có biết bên trong đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như không biết, dựa vào đầu mà dùng giọng điệu bề trên dạy dỗ tôi?” Ôn Ninh thở hổn hển, đôi mắt trong veo dần trở nên mờ nhạt.
Cô hiểm khi nổi giận vì bất cứ chuyện gì, ba năm trong tù, khiến các góc cạnh của cô đều được mài phẳng.
Nhưng mà, vừa nghe thấy Lục Tấn Uyên nói những điều như vậy với giọng điệu tự nhiên, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cuối cùng không kiểm soát được mà bùng phát.
Nếu như không phải Ôn Lam, cô sẽ không như bây giờ, cô cũng là một cô gái bình thường, lên đại học, đi làm, trải qua những ngày tháng bình thường ổn định.
Ôn Lam đã hủy hoại mọi thứ của cô, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cô ta vô tội.
“Cút ra ngoài.” Lục Tấn Uyên bị người khác gào thét trước mặt, đập mạnh tập tài liệu trong tay xuống mặt bàn, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy sự tức giận.
Ôn Ninh biết chuyện này đã hoàn toàn bị rối tung, cũng không muốn phí lời hơn nữa, quay người, lập tức bỏ đi.
Cô không nên đến đây làm chuyện ngu ngốc, người như Lục Tấn Uyên, sao có thể giúp cô.
Lục Tấn Uyên nhìn bóng dáng tự nhiên của cô, cơn giận trong lòng trong lòng không những không giảm đi mà ngược lại còn dữ dội hơn.
Qua một lúc, người của bộ phận quảng cáo gửi tới hợp đồng với Ôn Lam.
Lục Tấn Uyên nhìn chữ ký đẹp đẽ của Ôn Lam, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Ôn Ninh khi nãy cãi nhau với anh.
Đáy mắt của cô là sự oan ức, không cam tâm, còn có… tuyệt vọng.
Ánh mắt ấy, khiến cho lòng người dao động, giống như người chết đuối dưới biển sâu không một ai giúp đỡ, đọng lại trong tâm trí anh.
Đầu bút dừng lại ở cột ký tên.
Cuối cùng, Lục Tấn Uyên dừng bút, ném hợp đồng sang một bên, “Tập đoàn Lục Thị hiện tại không cần người phát ngôn, phương án này, không thông qua.”
Trưởng bộ phận quảng cáo bối rối, “Chủ tịch, hình tượng của Ôn Lam rất tốt, nhiệt tình làm từ thiện, hơn nữa bộ phim gần đây của cô ấy sẽ sớm phát hành, dư luận cũng rất hưởng ứng, hơn nữa đãi ngộ và giá cả lần này cô ấy đưa ra cũng rất thấp…”
Trưởng bộ phận quảng cáo không muốn để lỡ mất cơ hội tốt này nâng cao hiệu suất, càng không hiểu nổi tại sao Lục Tấn Uyên lại từ chối điều kiện có lợi với công ty như vậy, nhịn không được mở miệng nói đỡ cho Ôn Lam..