CÔ VỢ NHỎ CỦA THỐNG SOÁI ĐẠI NHÂN


(28)
Ở ngoài kia, bầu trời đã được bao phủ lại bởi bóng tối.
Ở trong phòng lúc này, nhiệt độ liên tục tăng lên, hoà vào tiếng thở d0'c của phụ nữ cùng với tiếng gầm nhẹ của đàn ông.

Mặc kệ ở dưới nhà tất cả người hầu đang chờ hai người xuống dùng bữa tối, cả hai vẫn triền miên quấn quýt bên nhau như muốn hoà vào làm một.
Tần Lam không nghĩ đêm nay Tiêu Dực lại đòi hỏi nhiều tới vậy, hết lần này tới lần khác dày vò cô.

Anh rõ ràng đã nói trước để cô chuẩn bị tinh thần, nhưng cô thật sự không chịu nổi nhiều sự mạnh mẽ như này.
Tần Lam mệt mỏi thở d0'c, nhỏ giọng van nài anh, nhưng ngược lại càng khiến cho anh thêm điên cuồng hơn.

Lật cơ thể của cô lại, anh ép hai tay cô chống lên thành giường, tiếp tục tấn công từ phía sau.
Đợi cho tới khi những đợt va chạm kịch liệt qua đi, Tần Lam đã hoàn toàn kiệt sức, nằm rũ rượi trên giường.

Mái tóc của cô rối tung, vài sợi tóc ướt dính bết lên khuôn mặt toàn mồ hôi của cô, nhưng cô cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Tiêu Dực sau khi thoả mãn, anh liền đi tắm.

Mọi lần mỗi khi anh tắm đều có người hầu hạ, nhưng lần này anh lại kêu tất cả lui xuống dưới.

Anh cũng để yên cho Tần Lam nghỉ ngơi, không ép cô xuống ăn bữa tối luôn.
Cứ như vậy, cô ngủ say tới nỗi không biết trời đất là gì.

Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô có hơi ngẩn người ra một chút.
Bình thường, anh sẽ không lưu lại mỗi khi xong chuyện đó, sao hôm nay anh lại ôm cô ngủ? Nghĩ tới thân thể nhớp nháp chưa tắm rửa này, cô lại muốn đẩy anh ra.


Một phần là vì khó chịu, một phần là do cô không muốn làm bẩn tới anh.
Tiêu Dực không hề ngủ say, cô chỉ khẽ cử động một chút, anh đã mở mắt ra, nhìn cô:
- Sao vậy?
Giờ này vẫn còn chưa sáng, ngoài kia còn đang bao trùm bởi bóng tối.

Vô tình đánh thức một người vốn bận rộn như anh, khiến cho cô cảm thấy có lỗi vô cùng.

Cô khẽ nhích người ra khỏi vòng tay của anh, chủ động cách xa một khoảng trống:
- Em...!em vẫn chưa tắm, sợ làm bẩn anh...
Nói ra những lời như thế này, Tần Lam phải rất cố gắng kìm nén sự xấu hổ lại.

Nhưng Tiêu Dực dường như không quan tâm đến vấn đề này cho lắm, anh nhíu mày khi thấy cô cách xa mình như vậy, lập tức vươn tay kéo cô lại gần:
- Còn sớm, cứ ngủ đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
- Nhưng mà...!bình thường anh có ngủ lại đâu ạ?
Nói gì thì nói, Tần Lam vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cô mới liều mạng nói nhiều như vậy.

Trong lòng cô cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc anh nổi giận, ném cô ra ngoài.

Cô nghĩ với tính cách của anh, khả năng xảy ra chuyện này là rất lớn.
Tần Lam nhắm mắt lại, chờ đợi Tiêu Dực trừng phạt mình.

Nhưng mãi cô chẳng thấy anh có động tĩnh gì, đành tò mò mở mắt ra nhìn anh:
- Thống soái...
Tiêu Dực hình như không có tức giận, ngược lại nét mặt của anh vô cùng bình thản.

Anh không để cho cô kịp nói hết một câu đã ngang ngược chặn lời nói của cô lại:
- Tôi không chê bẩn!
Dứt lời, anh lại ôm chặt lấy cô hơn, tùy tiện nói thêm một câu:
- Ngày mai tôi lại bận rộn, chuyến đi lần này có lẽ sẽ dài hơn, cho nên tôi ôm em thêm một chút thì có sao?
- Á?
Tần Lam ngơ ngẩn, sao giống như Tiêu Dực đang chủ động báo cáo lại lịch trình của anh cho cô vậy nè.

Nhưng mà anh đã nói vậy rồi thì cô cũng không dám nhiều lời thêm nữa, đành ngoan ngoãn chấp nhận số phận.

Đột nhiên, Tiêu Dực khựng lại, vòng tay ôm cô cũng nới lỏng thêm một chút, anh hỏi một câu khiến cô không ngờ tới:
- Em đói không?
Tần Lam lại ngơ ngác thêm một vài giây rồi mới nhớ ra là mình chưa ăn tối.

Sau khi anh phát tiết xong, cô mệt quá đã ngủ thiếp đi, tới giờ mới tỉnh lại.

Không nói thì thôi đi, chứ nói đến cô lại cảm thấy bụng mình cồn cào đói.

Nhưng mà với bộ dạng này, cô lại lười ra khỏi giường, cho nên đành nói dối:
- Em không đói, được ở bên anh thế này là đủ rồi.
Nói rồi Tần Lam lại chui rúc vào lòng anh, là vì anh nói không chê cô bẩn, cho nên cô cũng trở nên to gan hơn, chủ động hơn.

Ai bảo thân thể này của anh quyến rũ tới vậy chứ, chạm thôi cũng khiến cho cô trở nên vui vẻ.

Cô đã chịu thiệt nhiều rồi, tới giờ cô cũng muốn lấy lại một chút gì đó.
Nằm trong lòng anh, thật sự rất ấm áp, rất an toàn.

Cô không muốn suy nghĩ tới mấy chuyện không đâu kia nữa, lúc này cơn buồn ngủ lại ập tới, cùng với cơ thể mệt mỏi do bị dày vò trong thời gian dài, cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Tiêu Dực nhìn biểu cảm hệt như đứa trẻ của cô, dở khóc dở cười.

Anh cũng không đẩy cô ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về cô vào giấc ngủ.
Biết rõ cô nói dối, nhưng anh vẫn không vạch trần cô.

Nhìn cô thực sự rất mệt mỏi, thôi cứ để cô nghỉ ngơi trước, ngày mai anh sẽ kêu người hầu làm món ăn tẩm bổ sau.
...
Tại trường học...
Sau khi Tần Lam tỉnh dậy thì không còn khung cảnh thơ mộng khi cô vô tình thức giấc vào nửa đêm kia nữa, Tiêu Dực đã rời khỏi phủ từ lâu.

Ăn sáng nhanh chóng, cô lại tới trường như thường ngày.
- Vậy giờ cậu định tính sao, chuyện đó nếu để thống soái biết được, thì...!mình cũng không dám nghĩ đến hậu quả nữa.
Tần Lam đi cùng Yên Hạ, vừa đi vừa kể lại nỗi lo lắng của mình trong thời gian qua cho cô ấy nghe.

Mặc dù lo lắng, nhưng cô không thể không uống thuốc tránh thai được.

Cô chỉ muốn tâm sự một chút với cô ấy, giải toả mỗi bức bối trong lòng.
Yên Hạ nói một tràng dài nhưng Tần Lam chỉ yên lặng nghe.


Nói xong, cô ấy lại bồi thêm một câu hỏi, có vẻ như là rất thắc mắc:
- Vì sao cậu lại không muốn mang thai đứa con của thống soái? Cậu phải biết là, ở ngoài kia có biết bao nhiêu phụ nữ xếp hàng muốn được sinh con cho ngài ấy.
Tần Lam biết ngay kiểu gì Yên Hạ cũng sẽ có thắc mắc này, cô chỉ thở dài, chậm rãi cắt ngang lời cô ấy:
- Chính vì vậy, cậu nghĩ xem nếu mình mà mang thai, sẽ có bao nhiêu người muốn lấy cái mạng của mình? Không phải thống soái lúc nào cũng ở bên, cho nên mình cũng phải học cách tự bảo vệ lấy bản thân mình, đúng không?
Tần Lam lấy lí do này để biện hộ cho việc mình không muốn sinh con cho Tiêu Dực.

Anh không phải người đàn ông mà cô yêu, cô không cam tâm tình nguyện chút nào.
Với cái lí do khỉ gió này của Tần Lam, tuy không logic chút nào nhưng Yên Hạ lại cảm thấy có lí vô cùng.

Bây giờ Lạc Hy đã xem Tần Lam như cái gai trong mắt, nhất định sẽ tìm cách để loại bỏ cô.

Không phải lúc nào thống soái cũng ở bên, với thế lực của Lạc Hy, đối phó với Tần Lam là một chuyện dễ dàng thôi.
Trừ khi, thống soái cho người âm thầm bảo vệ Tần Lam, may ra mới tránh được những nguy hiểm đó.

Nhưng xem ra, sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra rồi.
- Ừm, cậu nói đúng.

Dạo này cậu phải cẩn thận, nhất là Lạc Hy đó, cô ta vô cùng xảo quyệt.
Tần Lam mỉm cười, thật cảm ơn vì IQ của những người này không cao, không hề có chút nghi ngờ gì về cô.

Cô cũng rất trân trọng và biết ơn người bạn này, nếu lỡ như cô có quay trở về được, cô cũng sẽ không quên cô ấy:
- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, mình sẽ cẩn thận..


Bình luận

Truyện đang đọc