CÔ VỢ NHỎ VÀ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO


“Cố Thành Trung, anh đã rất giỏi rồi mà! Bây giờ tìm việc ở thành phố Hồ Chí Minh không dễ, mà anh lại có thể kiếm được 175 triệu mỗi tháng.

Như vậy đã là quá giỏi rồi.

Tính ra thì thu nhập một năm của anh sẽ là hơn 2 tỷ, chẳng trách công ty còn cho phép anh tuyển thêm một người thư ký.”
“ẶC.”
Lương anh trả cho Khương Anh Tùng mỗi tháng đã gần 2 tỷ rồi!
“Cố Thành Trung, nếu như chúng ta đã có thể tự lập, tự quyết định cuộc sống của mình thì phải biết tiết kiệm một chút, nên để dành ra một khoản mỗi tháng.

Sau này chúng ta còn phải kết hôn, có thể còn cần đến thụ tinh ống nghiệm… à, không, có thể sẽ có con, những việc này đều cần đến tiền.”
Hứa Trúc Linh nghiêm túc nói.
Cổ Thành Trung nhìn khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đó của cô, lòng anh chợt cảm thấy dịu lại.
Được thôi, cô vợ nhỏ của anh nói gì cũng đúng.

“Đây là thẻ lương của anh, em giúp anh cất giữ nó, mật khẩu đã đổi thành ngày sinh nhật của em rồi.

Sau này em thích cái gì thì cứ mua, không cần quá khắt khe với bản thân.”
“Anh yên tâm đi, em sẽ không để mình chịu thiệt đâu.

Số tiền này em sẽ giúp anh giữ thật cẩn thận, kỳ hạn của thẻ này là đến bao giờ vậy, còn cả lãi suất nữa?”
Hứa Trúc Linh cẩn thận cất chiếc thẻ ngân hàng này vào túi, quyết định ngày mai sẽ mang thẻ của Cố Thành Trung đi gia hạn rồi sau đó sẽ tính tiếp.
Cô nhớ đã từng đọc ở đâu đó trên mạng, nói rằng nếu một người đàn ông cam tâm tình nguyện đưa tiền lương của anh ta cho bạn, vậy thì hai người chắc chắn sẽ có thể sống hạnh phúc cả đời.
Cô tin chắc là như vậy, cô và Cố Thành Trung nhất định sẽ sống với nhau vô cùng hạnh phúc.
Đêm đến, khi bọn họ đang ngủ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp rất lớn.
Những cơn mưa đêm hè luôn đến bất ngờ và cũng vô cùng dữ dội.
Cô ngồi dậy bật chiếc đèn nhỏ ở bên giường lên.

Thật khó để đi vào giấc ngủ!
Tiếng sấm không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ, dường như muốn chia cả bầu trời ra làm hai.
Gió lạnh thổi vào phòng, cô bước xuống giường, muốn đóng cửa kính ở ngoài ban công lại.

Nhưng lại có một bóng người bất ngờ xuất hiện ở bên ngoài cửa khiến cô sợ hãi hét lên một tiếng.
Cô ngồi trên mặt đất, thân thể khẽ run lên.
Tiếng hét của cô khiến Cố Thành Trung giật mình, lo lắng chạy qua.
Vừa bước vào phòng anh đã nhìn thấy Hứa Trúc Linh cuộn ngồi trên mặt đất, cuộn tròn người lại.
Anh nhanh chóng bước tới, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”

“Có người… Ở ngoài ban công”
Cô run rẩy nói.
Cố Thành Trung liếc mắt nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài đang treo một bộ quần áo
“Em đừng tự dọa mình, chỉ là một bộ quần áo thôi mà.”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy liền liếc mắt nhìn lên, nhận ra đó là bộ quần áo cô phơi sáng nay nhưng sau đó quên lấy vào.
Cổ Thành Trung đóng cửa ban công lại giúp cô, sau đó còn kéo cả rèm cửa lại.
Anh dịu dàng bế cô lên giường, bàn tay to lớn vỗ về lưng cô:
“Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trong lòng yên tâm và bình tĩnh hơn nhiều
“Anh có thể ở cạnh em một lúc không?”
Cô nói với giọng điệu vô cùng mong chờ.
Tất cả những cơn ác mộng hồi nhỏ đều ùa về trong tâm trí cô, người cô cũng đầy mồ hôi lạnh, thật sự là không thể ngủ được.
Anh gật đầu, tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô.
Từng giây từng phút trôi qua, Hứa Trúc Linh bất ngờ nhích người sang một bên sau đó vỗ xuống chỗ trống bên cạnh, nói với anh:
“Hay là… tối nay anh ngủ ở đây đi.”
Cố Thành Trung nghe vậy, cảm thấy có chút bất lực, không biết phải làm sao với cô:

“Em tin tưởng anh đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, anh là chồng sắp cưới của em mà.”
Hơn nữa, anh có thể làm ra chuyện xấu gì sao?
Cô thầm nghĩ.
Cổ Thành Trung nhất thời không biết phải làm thế nào, giây phút nào ở bên nhau anh cũng đều muốn “ăn sạch” cô.

Nhưng mà cô còn quá nhỏ, anh thật sự không nỡ.
Từ trước đến nay anh chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy, nhưng đối với Hứa Trúc Linh thì khác.

Anh nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại ngọt ngào của cô vào lòng.
Tay vẫn luôn vỗ về tấm lưng của cô, nói:
“Ngoan, mau ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm đi học đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc