Mộ An An đi theo Thất Gia mà vô cùng hấp tấp, ” Thất Gia, chú thật sự không nghĩ chút sao? Chú bận như vậy, cháu có thể tự mình đi.”
“Thất Gia?”
“Thất Gia, thật sự không thể thương lượng được sao?”
“Thát Gia…”
“Câm miệng.”
Sau khi Tông Chính Ngự không nhẫn nại mà ngước mặt nhìn lên lên, Mộ An An lập tức sợ rồi, nuốt hết lời muốn nói vào bụng.
Cúi đầu xuống, đi theo Tông Chính Ngự lên xe, ngồi vào ghế phụ.
Lúc anh kéo dây an toàn, Mộ An An nhìn chằm chằm phía trước bằng ánh mắt chết chóc, nói: ” Thất Gia, khi cháu 12 tuổi, hình ảnh mà chú cứu cháu, cả đời này cháu vĩnh viễn ghi nhớ.
Thật đáng tiếc, kiếp này cháu không có cơ hội báo đáp, hi vọng kiếp sau, chú nhất định phải tìm được cháu, sau đó cháu sẽ báo ơn chú.”
Ngay khi Tông Chính Ngự chạm vào tay lái, Mộ An An liền bày ra tư thế như thể đang nói lời trăn trối.
Anh hơi nhướng mày.
Mộ An An nghiêng đầu, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tông Chính Ngự, “Chuyện đã đến nước này, trong khoảnh khắc cuối cùng, cháu muốn nói với chú một số chuyện.”
Tông Chính Ngự hơi nheo mắt.
Mộ An An rất nghiêm túc, “Trong hầm rượu của chú, chú đã sưu tầm một bình rượu đỏ ba năm, thật ra là cháu lén uống, cháu đã giá họa cho bác sĩ G Tông Chính Ngự: …
“Ngoài ra, chú có nhớ cái lỗ trên chiếc áo sơ mi trắng mà chú đã mặc trong buổi họp vào Giáng sinh năm ngoái không? Cái đó, là cái lỗ mà cháu vô tình làm rách lúc là quần áo, không phải bác sĩ Có.”
Tông Chính Ngự: …
“Năm ngoái chú có một cuộc họp trong khách sạn, cũng chính là cháu đã tắt cổng chính của khách sạn.
Do là cháu thấy một đám phụ nữ lộn xộn trong đó.
Thật sự không phải là do bác sĩ Có rảnh rỗi hết việc tìm việc làm đâu.”
Tông Chính Ngự: …
“Còn nữa…”
“Cháu có thể im được rồi.”
Tông Chính Ngự đau đầu xoa xoa lông mày, Mộ An An nói tiếp, anh không cam đoan sẽ không thu dọn ngay tại chỗ cô nhóc xấu xa này.
Cũng không biết Cố Thư Khanh đã mắc vạ bao nhiêu lần nữa.
Khi Mộ An An định nói tiếp, Tông Chính Ngự đã khởi động và lái ra ngoài.
Mộ An An dựa người vào lưng ghé, bám chặt dây an toàn, cảm thấy Tông Chính Ngự đang lái xe như lái máy bay, điên cuồng lái trên đường.
Thật là kích thích quá đi.
Trong mắt Mộ An An, Thất Gia là người siêu hoàn hảo, đẹp trai chân dài mà bàn tay cũng ưa nhìn, việc gì cũng có thể làm được.
Nhưng Thất Gia có một điểm yếu.
Lái xe.
Mỗi lúc lái chiếc xe như thể đang chiến đấu.
Lúc đến cổng bệnh viện tâm thần Lam Thiên, Mộ An An đầu tiên kiểm tra cơ thể của Thất Gia, sau đó kiểm tra cơ thể của chính mình.
_ Phát hiện không thiếu tay chân, thoáng chốc có cảm giác đã được sống lại rồi.
” Thất Gia, kỹ năng lái xe của chú đã được cải thiện …” Cháu vẫn nguyên vẹn.
Nói xong, dưới ánh mắt cảnh cáo của Tông Chính Ngự, Mộ An An lập tức nuốt xuống những câu nói tiếp theo vào bụng.
Cuối cùng thì nó thành kiểu như, “Thất Gia, kỹ năng lái xe của chú thật là tốt.”
Tông Chính Ngự: *… xuống xe.”
Mộ An An nhanh chóng bước xuống xe, nhưng vào lúc cửa xe đã đóng lại, cô không nhịn được hỏi “Thất Gia, lần sau chú vẫn lái xe đến đón cháu sao?”
Đáp lại lời cô bằng đôi mắt lạnh lùng của Tông Chính Ngự.
Mộ An An ngay lập tức im bặt, nở một nụ cười rạng rỡ với Tông Chính Ngự, rồi vội vàng tránh đi.
Sau khi Mộ An An vào bệnh viện tâm thần.
Chiếc xe đang theo sau cũng dừng lại, La Sâm bước ra khỏi xe.
Tông Chính Ngự ra khỏi xe và ngồi ra phía sau.
La Sâm quay lại vị trí lái xe và nhìn vào gương chiếu hậu.
Là trợ lý riêng của Tông Chính Ngự, La Sâm đương nhiên có thê nắm được một chút bối cảnh của Thất Gia.
Đích thân đưa An An tiểu thư đi thực tập cũng là một bước ngoặt đáng nhớ trong cuộc đời cô.
Mà La Sâm không dám nhiều lời, Thất Gia cũng không muốn hắn nói quá nhiều.
…
Mộ An An vào bệnh viện tâm thần Lam Thiên và tình cờ gặp Trần Hoa.
Mộ An An vui vẻ vẫy tay với Trần Hoa, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Trần Hoa đáp, chỉ nhìn Mộ An An với vẻ mặt kỳ quái.
Sau khi chào hỏi, Trần Hoa đột nhiên nhìn lại lối đi trước cổng bệnh viện tâm thần.
Xe vừa phóng đi.
Trần Hoa do dự, “An An, vừa rồi thấy cậu xuống từ xe Ferrari?”
Trần Hoa có chút do dự và xấu hỗ.
“Ngày đầu tiên đi thực tập, người chú nuôi đã đưa tôi đến đây.” Mộ An An thẳng thắn đáp.
“Vậy thì thân phận của chú cậu có vẻ không tầm thường nhỉ?”
Anh trai của Trần Giai Lệ rất tự phụ, thường xuyên khoe ảnh chụp các loại xe thể thao trước mặt Trần Hoa, vì vậy Trần Hoa vẫn nhận ra một số xe hơi hạng sang.
Chiếc Ferrari mà Mộ An An vừa ngồi là phiên bản giới hạn toàn cầu và chỉ có ba chiếc duy nhất tại Giang Thành.
Danh tính của những người có thể sở hữu chiếc xe này nằm trên đỉnh kim tự tháp ở Giang Thành.
“Bình thường, tôi thích xe thể thao hơn.”
Thất Gia muốn nói, nhưng Mộ An An định từ từ, nếu không sẽ khiến Trần Hoa sợ hãi.
Mộ An An trực tiếp đổi chủ đề, “Cậu thế nào, lúc xuất viện đã kiểm tra lại chưa? Cậu vẫn không thoải mái sao?”
Đối mặt với sự lo lắng của Mộ An An, Trần Hoa không nói chuyện xe sang nữa, “Không sao đâu.”
Hai người cùng nhau bước vào bệnh viện tâm thần.
So với sự quá tải của các bệnh viện thông thường, bệnh viện tâm thần chiếm diện tích lớn, ít người hơn, yên tĩnh hơn.
Hôm qua tư liệu của giáo viên rất rõ ràng, đến tòa nhà văn phòng để tìm phụ trách Thường.
Nhưng mà, khi hai người đến văn phòng, khi chuẩn bị đi lên, Trần Hoa đột nhiên nắm lấy cánh tay Mộ An An, “An An…”
Mộ An An quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hoa khuôn mặt trịnh trọng, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Mộ An An không nói gì, cứ như vậy kiên nhẫn chờ đợi.
“Ừm, An An…” Trần Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng đành nói, “Cho tôi hỏi một chuyện được không?”
“Chuyện của Trần Giai Lệ?”
“Cậu, sao cậu biết?” Trần Hoa sửng sốt.
Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh.
Cô bộ dạng do dự cầu xin, ngoài việc của Trần Giai Lệ, thì không có việc khác nữa.
Mộ An An không chơi trò giải đố với Trần Hoa, mà hỏi thẳng: “Cậu muốn tôi không truy cứu chuyện của ngày hôm qua?”
Vẻ mặt của Trần Hoa càng thêm kinh ngạc khi nghe thấy những lời này.
Cô biết Mộ An An thông minh, nhưng không ngờ lại thông minh như vậy, nhất thời đoán được suy nghĩ của cô.
` Nhưng khi nhìn về phía Mộ An An, Trân Hoa lộ vẻ tội lỗi và do dự, “Ngày hôm qua mẹ tôi biết chuyện tôi nhập viện, nhưng …
Nhưng mẹ tôi nói là do tôi không hiểu chuyện, việc này thôi thì cho qua đi.”
Nghe được lời nói của Trần Hoa, Mộ An An lập tức nhíu mày, “Cậu không nói chỉ tiết cho mẹ cậu sao?”
Trần Hoa hai mắt lập tức đỏ lên, “Tôi nói, nhưng mẹ tôi nói, em trai ta học năm ba trung học.
Tương lai, nếu muốn có một trường đại học tốt thì phải nhờ đến gia đình của Trần Giai Lệ giúp đỡ, nếu tôi gặp khó khăn thì em trai tôi sẽ không thể có được một trường đại học tốt.
Bà ấy, bà ấy còn ….
“
Bà ấy cũng cảnh cáo rằng vấn đề này cho qua đi, không được phép làm loạn.
Những lời này thật khó để Trần Hoa diễn đạt.
Cô lớn lên trong sự ngăn cắm của cha mẹ, rất không cam tâm, nhưng cô không thể làm gì được, và tính cách của cô yếu đuối và bắt tài.
“An An, xem như tôi cầu xin cậu, được không?” Trần Hoa nhìn Mộ An An ánh mắt nài nỉ.