CÔ VỢ QUÊ MÙA CỦA TỔNG TÀI THÂM SÂU

Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?.

Thang máy bị kẹt.
Trong thang máy tối om.
Thậm chí nó còn lắc lư nữa.
Cô cảm thấy chuyện đang xảy ra bây giờ mới là điều khủng khiếp nhất.
Người đàn ông này là cơn ác mộng, là nút thắt của trái tim của cô.
Như thể là chỉ cần cô nghĩ đến anh ta, thì cái giao dịch bẩn thỉu không chịu nổi ấy được sẽ lại được tái hiện và ám ảnh tâm trí cô.
‘Đừng bao giờ xuất hiện ở thành phố Nam Dương nữa!’
‘Ở thành phố Nam Dương chỉ cần một Tử Diễm thôi.’
Trong một khoảnh khắc, bộ não cô quay cuồng, vô cùng hỗn loạn.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra hậu quả nếu Vân Hâm Bằng biết cô đang ở thành phố Nam Dương, hẳn là…
“Cô là ai?”
Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông lại vang lên từ đỉnh đầu cô.
Giọng của anh không to, nhưng cũng đủ để cô gái đang đứng trước mặt anh nghe được rõ ràng.
Thời khắc này, dù trong tay cô đang ôm lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ thì cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy tay.
Hôm nay rõ là trời rất lạnh, nhưng cô lại bất giác cảm thấy mồ hôi đổ đầy lưng…
“Ôi trời, khi nào thang máy sửa xong, mệt chết mất.” Một giọng nói bất mãn vang lên từ trong thang máy.
“Đúng vậy, khi nào mới sửa xong thế!”
Những giọng nói bất mãn của mọi người vẫn tiếp tục vang lên khôn ngừng.
“Trả lời tôi!”
Người đàn ông không bị ảnh hưởng gì, ngược lại, hơi thở lại càng lởn vởn gần tai cô hơn.
Thậm chí, cô còn có ảo giác rằng nếu cô không trả lời thì anh sẽ xé xác cô ra bất cứ lúc nào mất.
Làm thế nào bây giờ?
Cô nên làm gì đây?
Mấy tiếng ‘đinh đinh đinh’ đột ngột vang lên, điện thoại di động của cô reo réo rắt.
Vân Tử Lăng run tay, vội vàng cầm điện thoại lên xem, cô thấy đó là một dãy số quen thuộc.
Không thèm nghĩ gì hết, cô bấm phím trả lời rồi đặt nó bên tai.
“Này ông xã, anh đến rồi à, thang máy đang bị kẹt, em sẽ ra ngoài ngay đây.”
“Cái gì? Tử Lăng, cậu đang nói cái gì vậy?” Người ở phía bên kia điện thoại ngẩn cả người.
“Chồng ơi, đừng lo lắng, em sẽ đến ngay đây.” Vân Tử Lăng nhanh chóng cúp điện thoại, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi.
‘Đinh’ một tiếng, thang máy đột ngột mở ra.
Ánh sáng đột ngột khiến đám người vừa ở trong bóng tối quá lâu cảm thấy không quen.
Mọi người đều vô thức lấy tay che bớt ánh sáng.
Nhưng thậm chí Vân Tử Lăng còn không rảnh làm vậy, cô lao ra ngoài nhanh như chớp.
Một giây tiếp theo, đèn thang máy bật sáng.
Mọi người trong thang máy này đều bước ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân đeo khẩu trang, không biết anh đang tìm kiếm thứ gì trong đám đông.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh không sao chứ?” Quách Sở Tiêu lo lắng, vội hỏi.
Quản lý Vương đứng một bên đã bị dọa đến ngây người: “Tổng… Tổng giám đốc Hoắc, tôi, tôi không biết thang máy sẽ… sẽ…”
“Tầng mấy?” Hoắc Ảnh Quân thu ánh mắt lại, không tìm người đó nữa.
“Dạ?”
“Hỏi bệnh nhân của ông đang ở tầng nào?” Quách Sở Tiêu trợn trắng mắt nhìn Quản lý Vương mập như con lợn này.
“Tầng mười lăm.” Quản lý Vương run run nói.
Ở lối vào thang máy, xung quanh có rất nhiều người chen chúc vây quanh.
“Đi thang bộ!” Người đàn ông vừa dứt lời thì đã đi về phía cầu thang bộ trước.
Quản lý Vương sửng sốt, đi, đi cầu thang bộ?
Này, đây là tầng năm đó, muốn leo mười tầng nữa sao?
Vân Tử Lăng chạy ra khỏi thang máy, nhanh chóng phóng thẳng lên từ cầu thang bộ.
Khi cô chạy đến tầng mười bốn thì đã thở hồng hộc như trẩu, cô cảm thấy mình sắp ngã quỵ rồi.
“Tử Lăng.”
“Má ơi …” Âm thanh đột ngột vang lên, làm cho Vân Tử Lăng sợ đến mức suýt thì làm rơi hết mấy thứ đồ đang cầm.
“Cậu làm sao vậy, mới ăn trộm về à?”
Người đến là một cô gái có mái tóc ngắn, khuôn mặt tròn tròn cực kỳ dễ thương.
Cô ấy là bạn thân nhất của Vân Tử Lăng, Phương Mẫn Hy.
“Cậu làm mình sợ chết khiếp!” Vân Tử Lăng vội vàng đứng dậy, kéo cô ấy đến phòng bệnh.
Phương Mẫn Hy nhìn theo cô, rất tò mò: “Lúc nãy cậu gọi mình là chồng trong điện thoại ấy, có ý gì hả?”
Vân Tử Lăng đang định đẩy cửa thì sững sờ mất một lúc, trong đầu lại nhớ tới lời nói của người đàn ông kia.
‘Mùi hương rất thanh khiết, đặc biệt dễ chịu…’
“Ê, Tử Lăng, cậu bị cái giống gì vậy?”
Vân Tử Lăng quay đầu lại nhìn cô ấy, hỏi: “Mẫn Hy, trên người mình có mùi gì không?”
Phương Mẫn Hy thoáng sững sờ, thấy chả hiểu mịa gì cả.
“Cậu ngửi thử xem, trên người mình có mùi gì không?” Vân Tử Lăng cau mày hỏi.
Phương Mẫn Hy cúi người xuống hít hít mũi ngửi thử, sau đó đứng thẳng dậy, chống má, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Quả là có mùi thật!”
Vân Tử Lăng lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Mùi gì vậy?”
Phương Mẫn Hy nhìn cô, không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người không biết chuyện thấy hơi lo lắng.
Tay Vân Tử Lăng không khỏi siết chặt lại.
Lúc này Phương Mẫn Hy đột nhiên ghé sát bên tai cô, cợt nhả nói: “Ha ha ha, đương nhiên là mùi của gái nguyên tem rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc