“Đừng quan tâm là ai nữa, mau đi thay đi, để bọn tôi xem thử!” Nói xong, đồng nghiệp xúm nhau bảo Hạ Tịch Nghiên di thay đồ.
Cũng không biết là ai gửi đến mà mặc rồi; Hạ Tịch Nghiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đưới sự kêu réo của bọn họ, cô vẫn đến nhà vệ sinh thay đồ.
Nhìn bản thân mình trong gương, Hạ Tịch Nghiên cũng có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc là ai gửi đến, ngảy cả số đo của cô mà cũng biết rõ như vậy, mặc lên, lớn nhỏ vừa khít, hơn nữa…
Màu xanh bảo thạch sẽ làm tôn làn da của cô tốt hơn.
Nhìn mình trong gương, Hạ Tịch Nghiên có chút ngẩn ngơ.
Lúc đi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên đã để hất mái tóc xoăn sang một bên, cho nên trông càng quý phái hơn hẳn:
Các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đứng trong góc tối, cũng không biết là cố ý hay là sao nữa, mà cùng nhau kêu lên một tiếng: “Wow!”
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Đừng khoa trương như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà muốn cười đó!”
“Tịch Nghiên, rất đẹp, thật đó!” Khả Khả nhịn không được mà nói.
Mấy đồng nghiệp cũng gật đầu.
“Wow, gu của ai mà tốt thế, nói thật đi, cô thật sự không biết sao!?“ Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi. Hạ Tịch Nghiên lập tức giơ tay lên: “Thề với trời,
tôi thật sự không biết!”
Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cảm thán một lát: “Không biết là ai tặng, mặc lên cứ cảm thấy kỳ kỳ!”
Nhìn biểu cảm của Hạ Tịch Nghiên, Khả Khả cười lên.
Thế là mấy người phụ nữ ồn ào ở bộ phận thiết kế một hồi, vào buổi chiều, có xe chuyên môn đến đón bọn họ đến buổi tiệc.
Sau khi đến đó, Hạ Tịch Nghiên mới biết, lời của Mục Chính Hi là có ý gì.
Bao cả khách sạn, hơn nữa, rất sang trọng.
Tất cả đều là tự phục vụ, trang trí bên trong cũng rất sang trọng, lúc bọn họ vừa đến, ngoài cửa đã
đậu rất nhiều xe.
Ban đầu Hạ Tịch Nghiên còn tưởng rằng sẽ chỉ có người của công ty, nhưng có vẻ là không phải.
Hơn nữa, tính cách Mục Chính Hi làm việc thì hoành tráng, làm người thì không khoa trương, một tiệc rượu cũng sẽ không tổ chức keo kiệt như vậy.
Hạ Tịch Nghiên đôi khi cảm thấy, điều cô nghĩ còn quá đơn giản rồi.
“Tiệc rượu vào những năm trước cũng có nhiều người như vậy sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Khả Khả gật đầu: “Đúng vậy!”
“Đây chỉ là một nửa thôi, người còn chưa tới đủ nữa, đến đủ rồi, thì cô sế biết có bao nhiêu người thôi!”
Nghe Khả Khả nói, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Ừm, là tính cách của Tổng giám đốc. Mục!”
Nhưng mà cũng đúng, trong ngành này, đây chính là sự so sánh, chỉ một tiệc rượu cũng là một đòn giáng mạnh vào công ty đối thủ.
Hạ Tịch Nghiên và Khả Khả, còn có một vài đồng
nghiệp nữ bước vào, vừa mới đi vào, bọn họ liền
phân tán ra, chỉ có Khả Khả với Hạ Tịch Nghiên ở cùng nhau.
Lúc này hai người mỗi người cầm một ly rượu đỏ đứng sang một bên.
Lúc này, nhìn những người phục vụ đi qua đi lại giữa đám người, còn có một số lãnh đạo cấp cao đang tiếp khách, duy chỉ có hai người Hạ Tịch Nghiên và Khả Khả là ở đây.
“Tịch Nghiên, cô là quán quân của cuộc thi này, không lẽ cứ mãi ở đây sao?”
“Chứ sao giờ?”
“Cô không đi gặp người khác à?” Khả Khả hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lập tức lắc đầu: “Bỏ đi, bọn họ chắc gì biết tôi chứ!”
Nhìn bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, Khả Khả cười.
“Tôi đi vệ sinh chút, cô đi không?” Khả Khả hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây!” Nói xong, Khả Khả xách lễ phục, rời đi.
Để lại một mình Hạ Tịch Nghiên ở đó.
Đúng lúc này, một bóng người bước vào cửa…