CỌ XÁT

Sau khi treo thẻ ước nguyện lên cây, Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ quay lại đường cũ trở về chùa Trường Cát.

Lúc đó, bà cô đang trò chuyện với một bà cụ dưới gốc cây bồ đề.

Gió mát thanh tịnh, cây cổ thụ lâu đời, hai bà lão phúc hậu đang nói chuyện về cuộc sống thường ngày, bức tranh bỗng trở nên yên bình và đẹp đẽ.

Hàn Cẩm Thư không đành lòng quấy rầy nên cùng Ngôn Độ đứng đợi cách đó không xa. Một lúc lâu sau, bà cô vô tình quay đầu lại mới nhìn thấy cháu gái và cháu rể của mình ở phía xa.

Cặp đôi trẻ tuổi sóng vai đứng bên nhau, là minh chứng tuyệt vời cho câu tục ngữ “Xứng đôi vừa lứa”, nam thanh nữ tú, khí chất xuất chúng, tuyệt đối xứng được đánh giá mười sao. Bà cụ bên cạnh nhìn qua theo ánh mắt của bà cô cũng bị giật mình trước vẻ ngoài và khí chất tuyệt vời của hai người.

Hai bên bốn người cứ nhìn nhau như vậy, người tập trung nhìn ngắm phong cảnh, lại không biết người trong phong cảnh ấy lại đang nhìn mình.

Bà cụ nhìn Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ hồi lâu mới nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Bà chị, đây là cháu gái và cháu rể của chị à?”.

Bà cô cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy”.

“Ôi trời! Không phải chứ! Cháu gái thật xinh đẹp, cháu rể cũng rất đẹp trai, xứng đôi thật đó”. Bà cụ lẩm bẩm trong miệng, lại tò mò hỏi thăm: “Bọn họ có con chưa?”.

Bà cô lắc đầu nói: “Vẫn chưa, hai đứa nó đều là người bận rộn, thành công trong sự nghiệp, có lẽ cũng chưa vội”.

Bà cụ mỉm cười cảm thán: “Đẹp đôi như vậy nhất định sinh con cũng rất đẹp”.

“Điều đó chắc chắn rồi. Cháu gái và cháu rể tôi đứa đều rất xuất sắc, ngàn người chọn một, hai đứa có thể kết duyên là chuyện cả nhà đều rất vui mừng, ai cũng mong hai đứa nhanh chóng sinh con”.

Bà cô nói xong liền giơ tay vẫy Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư thấy thế, lúc này mới cùng Ngôn Độ đi tới.

“Treo thẻ ước nguyện xong rồi à?”. Bà cô nắm tay Hàn Cẩm Thư, dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay cô.

Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Vâng, treo cả ba thẻ rồi ạ”.

Bà cô tươi cười thân thiện, tầm mắt lần lượt nhìn qua Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, hỏi: “Hai đứa đã ước gì vậy?”.

Hàn Cẩm Thư lộ vẻ lúng túng, không tự nhiên liếc nhìn Ngôn Độ ở bên cạnh, không lên tiếng.

Điều ước của anh chỉ dành cho cô, cô làm sao có thể không biết xấu hổ để cho anh biết tất cả ước nguyện của cô đều không liên quan đến anh.

Ngược lại vẻ mặt Ngôn Độ lại rất thong dong lãnh đạm.

Anh nở nụ cười nhạt với bà cô, nói: “Nói ra ước nguyện chỉ sợ sẽ mất linh ạ”.

“Ồ, đúng đúng!”. Bà cô bị nhắc nhở, lập tức vỗ trán: “Bà đúng là già lẩm cẩm rồi. Đúng vậy, nói ra sẽ mất linh, phải giữ bí mật”.

Lúc này bà cô giới thiệu bà cụ bên cạnh với hai người trẻ tuổi, nói: “Cẩm Thư, Ngôn Độ, đây là bà Trương”.

Sau đó Hàn Cẩm Thư biết bà Trương hòa nhã dễ gần sống ở dưới chân núi Tây Sơn, không có con cái. Năm năm trước, người bạn già của bà qua đời, bà trở thành người cô đơn nên làm cư sĩ ở chùa Trường Cát. Ngày thường lúc rảnh rỗi, bà sẽ đến chùa niệm kinh và làm công quả để xua đi quãng thời gian tẻ nhạt của phần đời còn lại.

Buổi trưa, bà Trương mời bà cô, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ cùng đến trai đường của chùa Trường Cát ăn cơm chay.

Cả ba tới đó theo lời mời.

Ăn xong, bà Trương còn nhiệt tình tiễn bọn họ đến cổng chùa Trường Cát, sau đó mới lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt.

Lên xe trở về thành phố, Ngôn Độ vẫn cầm lái, Hàn Cẩm Thư và bà cô ngồi ở ghế sau.

Chiếc xe Aston Martin chạy trên đường quốc lộ vòng quanh núi Tây Sơn, ngoài cửa kính xe, khung cảnh thanh u dần lùi lại phía xa. Hàn Cẩm Thư một tay chống cằm, ngẩn ngơ nhìn từng mảng cây xanh, tâm trạng thấp thỏm không yên.

Bà cô phát hiện sự bất thường của cô, nhẹ giọng gọi: “Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía bà cô, mơ hồ mỉm cười: “Sao vậy bà”.

“Từ chỗ cây cầu nguyện trở về cháu có vẻ hơi mất tập trung, lúc nào cũng thất thần”. Khuôn mặt hiền từ của bà cô hiện ra vài phần lo lắng, vỗ nhẹ đầu cô: “Nói cho bà biết đi, có chuyện gì thế?”. Hàn Cẩm Thư nghe vậy, khóe mắt vô thức liếc nhìn Ngôn Độ trên ghế lái.

Anh đang lái xe nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, không có gì bất thường, dường như cũng không quan tâm tới nội dung nói chuyện giữa cô và bà ở ghế sau.

Hàn Cẩm Thư nhìn dáng vẻ Ngôn Độ, lại nhớ đến nguyện vọng của anh viết trên thẻ ước nguyện, không khỏi sinh ra một loại ảo giác.

Chẳng lẽ vừa rồi do nhìn thoáng qua nên cô đã nhìn lầm?

Người ta thường nói, trong rừng núi hoang dã thường xuất hiện tiểu quỷ nghịch ngợm thích đi gây chuyện, bịt bắt người ta, mê loạn tâm trí người ta, làm cho người ta nói đen thành trắng, thấy không thành có.

Nhưng vấn đề là, tiểu quỷ nào dám to gan ngạo mạn như vậy, chưa tính chuyện dám bịt mắt cô, còn dám quấy rối Diêm La sống này?

Suy nghĩ miên man một hồi, Hàn Cẩm Thư đã sắp xếp lại suy nghĩ, thu hồi ánh mắt dò xét Ngôn Độ. Cô gượng cười với bà cô, trả lời: “Không có gì đâu bà. Gần đây cháu hơi bận, có lẽ do quá mệt thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút là được ạ”.

Nghe Hàn Cẩm Thư nói vậy, ánh mắt bà cô càng trở nên lo lắng hơn, nói: “Nghe bố mẹ cháu nói cháu là một người cuồng công việc. Cháu chăm chỉ, cố gắng làm việc là rất tốt, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực. Lúc còn trẻ liều mạng vì sự nghiệp, sau này về già lại sinh bệnh, mất nhiều hơn được”.`

Hàn Cẩm Thư vội vui vẻ gật đầu: “Dạ, bà nói phải, cháu sẽ ghi nhớ ạ”.

Bà cô: “Sắp đến Quốc khánh rồi, năm nay cháu nên tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ chứ”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Gần đây bận rộn như vậy cũng vì cháu muốn được nghỉ ngơi vào Quốc khánh, tìm một chỗ thư giãn vài ngày”.

“Vậy còn tạm được”. Bà cô mỉm cười hài lòng, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hai ngày nữa bà sẽ quay về Lan Giang, hay là Quốc khánh con về Lan Giang chơi cùng bà mấy ngày nhé?”.

Hàn Cẩm Thư vốn chưa nghĩ tới địa điểm nghỉ lễ Quốc khánh, nghe thấy hai chữ “Lan Giang”, hai mắt cô thoáng chốc sáng bừng lên.

Lan Giang nhỏ bé, mặc dù không phồn hoa bằng những thành phố lớn nhưng lại có bầu không khí văn hóa mạnh mẽ và nhịp sống chậm rãi, thảnh thơi an nhàn, rất thích hợp để thư giãn. Hơn nữa, Hàn Cẩm Thư từng học tập và sinh sống ở Lan Giang một năm, cô có khá nhiều bạn học cũ ở đó, đúng lúc có thể nhân cơ hội này trở về gặp mặt, tụ tập với mọi người.

Suy nghĩ vài giây, Hàn Cẩm Thư đáp lại: “Được ạ, cháu cũng muốn quay lại gặp mọi người”.

Bà cô cười càng tươi, giơ tay nhéo hai má Hàn Cẩm Thư giống nhiều năm trước, giọng nói và ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Vậy bà cô về trước quét dọn phòng, chờ Cẩm Thư bé nhỏ của chúng ta về nhà”.

Hàn Cẩm Thư dựa vào lòng bà cô làm nũng: “Cảm ơn bà”.

Bà cô vuốt tóc cháu gái, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ngước mắt nhìn Ngôn Độ, nói: “Ngôn Độ, Cẩm Thư định về Lan Giang chơi dịp Quốc khánh, cháu đi cùng con bé chứ?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nét mặt Hàn Cẩm Thư cứng đờ, đang định mở miệng nói không cần nhưng Ngôn Độ lại đi trước cô một bước.

Thông qua gương chiếu hậu, Ngôn Độ cười dịu dàng tao nhã với bà cô, trả lời: “Đó là chuyện đương nhiên ạ”.

Bà cô cười hỏi: “Trước kia cháu đã từng đến Lan Giang chưa?”.

Vẻ mặt Ngôn Độ bình tĩnh, lắc đầu nói: “Chưa ạ”.

“Vậy lần này càng phải đi”. Bà cô cười vui vẻ, nói: “Lan Giang chính là nơi địa linh nhân kiệt đó”.



Đường cao tốc vào thành phố hơi tắc đường, gần 5 giờ chiều, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ mới đưa được bà cô về nhà bố mẹ Hàn Cẩm Thư.

Ăn cơm tối xong, hai người tạm biệt bà cô và bố mẹ Hàn, lái xe về căn penthouse.

Trên đường về, Hàn Cẩm Thư trầm mặc một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, mở miệng: “Ngôn Độ”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên góc nghiêng khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh. Cô nghiêm túc nói: “Thật ra anh không cần phải đáp ứng tất cả yêu cầu của người nhà em đâu”.

Chiếc xe Aston Martin màu đen giảm tốc độ, tấp vào lề rồi phanh gấp, cuối cùng dừng lại.

Ngôn Độ tắt máy, ngửa đầu ra sau, thản nhiên dựa vào lưng ghế, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Anh lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi”.

“Ví dụ như, mẹ em bảo anh đưa bà cô đi Tây Sơn, nếu anh không muốn đi, anh hoàn toàn có thể từ chối, em sẽ không có bất cứ ý kiến gì với anh”. Hàn Cẩm Thư đỡ trán: “Chúng ta đều là những người đặt công việc lên trên hết nên em hiểu rõ thời gian của mỗi người đều rất quý giá, hy sinh thời gian cả ngày để cùng một bà lão đi thắp hương lễ Phật là rất vô nghĩa, Ngôn tổng cẩn gì phải để bản thân chịu thiệt thòi”.

Ngôn Độ yên lặng nghe cô nói, gật đầu: “Cứ tiếp tục”.

Hàn Cẩm Thư lại nói: “Vừa rồi bà cô bảo anh đi cùng em về Lan Giang đón Quốc khánh, nếu anh không muốn đi thì có thể không đi. Anh không cần phải lo lắng, trong nghĩa vụ vợ chồng không có mục “Chồng phải đi du lịch với vợ”.

Ngôn Độ vẫn gật đầu: “Tiếp”.

Sau khi tuôn ra một tràng, Hàn Cẩm Thư quay đầu lại, rầu rĩ nhìn chằm chằm móng tay trơn bóng của mình, tâm tư rối bời.

Một lúc lâu sau, cô nói: “Hết rồi”.

Giọng điệu của Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Em nói xong rồi à?”.

Hàn Cẩm Thư nói: “Ừ”.

“Được. Bây giờ đến lượt anh nói”. Ngôn Độ gõ ngón trỏ xuống tay lái, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía cô, nói: “Anh không cảm thấy đưa bà cô đi lễ là chuyện mất thời gian và vô nghĩa. Bà cô là một người rất quan trọng đối với em, anh là chồng em, đương nhiên nên trọn đạo hiếu với bà”.

Hàn Cẩm Thư bị lời nói vô cùng có lý của anh khiến cho nghẹn họng, phải mất một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “… Được rồi”.

Nói xong, cô liếc anh một cái, nói tiếp: “Nếu Quốc khánh anh có kế hoạch gì khác thì cứ làm việc của mình đi, em sẽ nói với bà cô, bà sẽ không trách anh đâu”.

Ngôn Độ nói: “Anh không có kế hoạch gì khác”.

Ngôn Độ nói: “Đúng lúc cũng phải nghỉ phép”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư khó mà tin được. Cô và Ngôn Độ kết hôn hai năm, trạng thái làm việc hàng năm của vị bạo quân này cũng giống như cô, gần như làm việc quanh năm không nghỉ. Cô thật sự không hiểu, người ngày kiếm bạc tỷ như anh sao bỗng nhiên lại trở nên nhàn rỗi như vậy.

Hàn Cẩm Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức giữ bản thân thật bình tĩnh, nói tiếp: “Quốc khánh em muốn tranh thủ lười biếng nghỉ ngơi một chút, anh cũng muốn nghỉ phép, trùng hợp thế à?”.

Ngôn Độ nhướng mày nhìn cô: “Tại sao chỉ cho phép em được lười biếng, còn anh thì không?”.

Hàn Cẩm Thư hoàn toàn bị thuyết phục.

Trong cuộc nói chuyện này, thái độ của bạo quân luôn rất bình tĩnh, cô có cảm giác như mình đánh phải bịch bông, hoàn toàn nản chí chịu thua.

Du Thấm nói rất đúng, lòng dạ Ngôn Độ thâm sâu khó lường, chỉ dựa vào một mình cô quả thật không thể hiểu thấu đáo.

Nếu không nhìn thấu được vậy thì không nhìn nữa.

Hàn Cẩm Thư quyết định buông xuôi, kệ đi, muốn cùng về Lan Giang thì cùng về, chỉ là một kỳ nghỉ thôi mà. Suy nghĩ kỹ thì cùng lắm chỉ phải ở chung với Ngôn Độ chưa đến mười ngày.

Hơn nữa, thời gian gần đây thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Độ, cô phát hiện hình như ở một mình với bạo quân cũng không khó chịu như mình tưởng tượng.

Ngôn Độ đối với cô dường như cũng khá tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Cẩm Thư có chút rối bời, cuối cùng cô đành từ bỏ, hạ ghế nằm xuống chơi điện thoại.

Ngôn Độ khởi động lại xe, tiếp tục trở về nhà.

Khi chiếc xe vừa đi qua nút giao, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian xe yên tĩnh. Tiếng reng reng dồn dập có vẻ rất gấp gáp. 

Tiếng chuông vang lên một lúc nhưng không ai trả lời.

Ngôn Độ nhìn sang bên cạnh, Hàn Cẩm Thư đã nhắm mắt ngủ, chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay rơi xuống đệm chân dưới ghế ngồi.

Ngôn Độ lái xe, không rảnh tay để nhặt điện thoại cho cô, chỉ có thể gọi một tiếng: “Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư đang ngủ cau mày, vẫn chưa tỉnh.

Ngôn Độ khẽ cao giọng: “Vợ à, điện thoại của em kêu kìa”.

Hàn Cẩm Thư miễn cưỡng mở mắt ra, cả người mơ mơ màng màng, tay sờ s0ạng lung tung trên đầu gối, mãi vẫn chưa mò thấy điện thoại đâu.

Ngôn Độ: “Ở dưới chân em”.

Cô bất mãn lẩm bẩm, cuối cùng cúi người nhặt điện thoại lên, liếc mắt nhìn tên người gọi, là Du Thấm.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Chị Du Thấm”.

“Mẹ chị bảo chị mang cho em cái này, khi nào thì em rảnh?”. Giọng của Du Thấm truyền đến trong loa điện thoại.

“Dì út ạ? Có cái gì cho em à?”. Hàn Cẩm Thư hơi tỉnh táo một chút, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Cái gì vậy?”.

Du Thấm trả lời: “Nghe nói là một món quà đặc biệt mua cho em và chồng em Ngôn Độ. Cụ thể là cái gì thì chị cũng không biết”.

Hàn Cẩm Thư đang nói chuyện điện thoại, tình cờ liếc nhìn bản đồ trên màn hình ô tô, phát hiện ra điều gì đó. Cô chớp mắt mấy cái, vội vàng hỏi lại: “Giờ chị đang ở đâu?”.

Du Thấm đau khổ nói: “Ở công ty, chị thật sự đang thảm quá đây, lại tăng ca”.

Hàn Cẩm Thư: “Vậy thì tốt rồi, em đang ở gần công ty chị. Năm phút nữa chị mang đồ xuống lầu nhé”.

Du Thấm không hiểu: “Sao em lại ở gần chỗ chị?”.

“Vừa mới từ nhà bố mẹ em về”.

“Ok ok, chị chuẩn bị xuống đây”.



5 phút sau, chiếc Aston Martin dừng ở tầng dưới văn phòng công ty của Du Thấm.

Từ xa, Hàn Cẩm Thư nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ôm một túi giấy lớn. Cô một mình xuống xe, đi tới trước mặt Du Thấm, vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn ngó cái túi: “Cái túi to bự thế này á, là cái gì vậy?”.

“Mẹ chị còn có thể mua quà gì, chắc là thực phẩm dinh dưỡng gì đó”. Du Thấm đẩy túi giấy lớn vào lòng Hàn Cẩm Thư, vô tình cúi đầu chú ý tới đôi dép rơm dưới chân Hàn Cẩm Thư. Cô sửng sốt: “Em đang đi món đồ thời thượng gì thế này?”.

Hàn Cẩm Thư do dự, không muốn giải thích cặn kẽ về nguồn gốc của đôi dép rơm cho Du Thấm, chỉ nói: “Được rồi, được rồi, em đi trước đây, chúng ta nói chuyện sau nhé”.

“Này…”.

Du Thấm còn muốn nói gì đó nhưng Hàn Cẩm Thư đã vẫy tay với cô ấy, đôi chân mang dép rơm bước đi không chần chừ, bước thẳng lên chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ bên đường.

Du Thấm biết chiếc xe và biển số xe đó, đó là xe của Ngôn Độ.

Du Thấm xoa cằm suy nghĩ sâu xa, tự hỏi từ khi nào mà người em họ giống như ngựa hoang của cô và người “chồng hờ” bạo quân kia của cô ấy bỗng trở nên gắn bó keo sơn như hình với bóng..



Hàn Cẩm Thư ôm túi lớn quay lại xe.

Ngôn Độ nhìn thấy chiếc túi lớn trong tay cô, hỏi: “Cái gì vậy?”.

“Không biết, dì út tặng”. Hàn Cẩm Thư kéo cửa xe, vừa thắt dây an toàn cho mình vừa thuận miệng trả lời: “Chị em nói là thực phẩm dinh dưỡng cho em và anh”.

Trong túi có rất nhiều đồ, vì Hàn Cẩm Thư nghiêng người nên mấy chiếc hộp màu vàng trong túi giấy rơi ra ngoài.

Một hộp trong đó, không nghiêng không lệch, vừa vặn rơi xuống bên chân Ngôn Độ.

Ngôn Độ tiện tay nhặt cái hộp lên, rủ mắt nhìn.

Hàn Cẩm Thư cũng tò mò tiến lại gần, muốn xem là thứ gì. Vừa nhìn thấy, cô lập tức choáng váng.

Trên hộp đóng gói màu vàng viết mấy dòng chữ to rõ ràng: Viên bổ thận tráng dương, được điều chế từ d**ng v@t bò Tây Tạng tuyển chọn, món quà phải có để chuẩn bị mang thai! Tặng người thân tặng bạn bè, tặng người lớn, tặng con cháu, vừa có thể diện vừa có tâm ý!

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ: “…”.

Không khí trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Một lát sau, dưới sự chú ý của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ chậm rãi lật sang mặt sau hộp, xem qua phần giới thiệu thành phần và hướng dẫn sử dụng.

Hả?

Hướng dẫn sử dụng???

Hàn Cẩm Thư:!

Làm cái gì vậy. Anh định uống nó thật sao!

Cô lấy lại tinh thần, giật lấy hộp tráng dương trong tay Ngôn Độ nhét lại vào túi giấy, đỏ mặt hắng giọng nói: “Dì út không biết tình hình, thứ này… anh… anh cứ mặc kệ nó đi”.

Hiện tại Ngôn Độ đã đáng sợ như vậy rồi, nếu còn uống mấy hộp tráng dương nữa, cô e là mình sẽ chết vì kiệt sức mất.

Ngôn Độ liếc mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô, sau đó nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Dì út quả thật không biết”.

Hàn Cẩm Thư: “Hả”.

Ngôn Độ hứng thú nói: “Có người động một chút là ngất xỉu, người cần bồi bổ cơ thể quả thật không phải anh”.

“…”.

Anh vừa dứt lời, từ vành tai đến cổ Hàn Cẩm Thư đểu đỏ thành màu cà chua: “Anh nói đến chuyện đó làm gì! Em mới không cần!”.

Aaaaaaaaa, sao có thể nói toạc ra như vậy chứ! Anh nhanh chóng im miệng giùm đi!

Một tia sáng bên ngoài lướt qua cửa sổ xe, ánh mắt Ngôn Độ lướt qua khuôn mặt và lỗ tai đỏ bừng của cô, chợt cảm thấy vô cùng đáng yêu. Anh nghiêng người lại gần cô, dùng âm lượng chỉ có một mình cô có thể nghe thấy nói: “Rõ ràng em cũng rất vui vẻ, cũng thích muốn chết, vậy thì tại sao lại không chịu thừa nhận? Với chồng em thì có gì phải xấu hổ”.

Hả…

Ôi tai cô!

Trong xe tối như mực, anh thì thầm thân mật bàn luận về chuyện riêng tư, Hàn Cẩm Thư xấu hổ đến mức cả người sắp bốc hỏa. Cô cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay Ngôn Độ vừa lạnh vừa thô ráp lại lần nữa nhẹ nhàng vân vê vành tai cô.

Mặc dù mặt đỏ tới mang tai, tim đập như sấm, ngay cả hô hấp cũng không thể ổn định nhưng Hàn Cẩm Thư vẫn mạnh miệng đáp trả: “Em thích chuyện đó chết đi được á? Ngôn tổng đang nói đùa à, người thích chết đi được rõ ràng là anh mà”.

Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ xoay mặt Hàn Cẩm Thư lại, buộc cô phải đối mặt với anh.

Ngôn Độ nói: “Hàn Cẩm Thư tiểu thư, anh cần phải đính chính lại với em một chút”.

Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc của Ngôn Độ, ổn định hô hấp, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Em nói không đúng chỗ nào?”.

“Anh đối với em không phải chỉ là yêu thích”. Ngón tay trỏ của anh chậm rãi nâng cằm cô, môi mỏng mỗi lần khép lại, nhẹ nhàng có như không hôn lên gò má cô, thấp giọng nói: “Là yêu đến nỗi không thể buông tay, không thể tự kiềm chế”.

Bình luận

Truyện đang đọc