CÓC GHẺ THỊT THIÊN NGA

Tháng mười một, chúng tôi đến đảo Hải Nam, thời điểm này cũng coi như là mùa ‘ế hàng’ bởi vì du khách không nhiều.

Thẩm Hiếu xuống biển rồi ẩm ướt bơi lại về bờ, chúng tôi uyển chuyển từ chối nhân viên phục vụ, anh tự mình mang tôi đi lặn biển.

Hôm nay biển đẹp, chỉ hơi gợn sóng. Mặt nước lấp lánh, trùng trùng điệp điệp kéo dài đến tận chân trời. Nước biển xanh thẳm, ánh nắng như nhảy nhót trên mặt nước. Từng làn sóng biển vỗ dập dìu, sóng trước xô sóng sau, nhìn giống như có vô số con cá đang bơi lội.

Cảnh sắc xinh đẹp này đúng là làm khó vốn từ ngữ ít ỏi của tôi.

Thẩm Hiếu lái thuyền nhỏ, tôi thì đứng đung đưa trước mũi thuyền, tóc dài bay phấp phới, tà váy nhảy múa trong gió, thỏa thích hòa mình cùng thiên nhiên mỹ lệ, cảnh đẹp ý vui làm cho mọi người cũng cảm thấy vui thích.

Tâm tình thoải mái, tôi vô cùng vui sướng, thậm chí còn cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc.

Nhìn về phía thuyền, người đàn ông mặc đồ lặn đang ngồi ở mũi thuyền, cúi đầu nhìn xuống biển, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Chút nữa chúng ta lặn gần trước, sau khi em cảm thấy ổn thì chúng ta sẽ thử lặn sâu. Em thấy được không?”

Tôi đáp lại anh bằng cái gật đầu tin tưởng, sau đó đi vào buồng nhỏ trên thuyền thay đồ lặn, ngậm lấy ống dưỡng khí, xuống nước. Trước tiên nằm trên lưng anh để thích ứng hoàn cảnh.

“Em sợ không?”

“Em không sợ đâu.”

“Giỏi lắm, vậy anh bắt đầu lặn nhé.”

Khu vực biển này rất yên ả, xuống sâu 5 mét tôi có thể nhìn thấy từng đàn cá nhiệt đới đang bơi cùng nhau; khung cảnh xinh đẹp nhanh chóng biến mất, tiếp theo là độ sâu 10 mét, màng nhĩ bắt đầu phản ứng, phát đau khiến tôi hơi run rẩy. Nơi này khuyến nghị chỉ nên lặn sâu 18 mét, mới được một nửa mà tôi đã cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhịn không được mà bám chặt lấy Thẩm Hiếu, anh ném về tôi một cái nhìn trấn an, sau đó chỉ cho tôi một hướng. Xuyên qua mấy bụi san hô cao lớn, bỗng xuất hiện rất nhiều các tượng đá, có đứng thẳng, có ngồi, có nằm ngủ…

Tôi cảm giác như mình đang ở một đất nước Phật giáo bị chìm dưới biển, muôn hình vạn trạng của các bức tượng này đang tĩnh lặng dưới đáy biển, màng nhĩ đau nhức cũng đã đỡ hơn một chút.

Tôi nghĩ mình đã hiểu lý do vì sao Thẩm Hiếu lại thích đi lặn biển như vậy. Trước mắt tôi chính là một thế giới mới, mọi thứ dường như mở ra một tầng hiểu biết mới cho tôi, phá đi giới hạn trước đó, thậm chí tôi còn mơ màng hiểu được một số vấn đề trước kia mình không hiểu nổi.

Lần thứ nhất trong cuộc đời tôi phản nghịch, là lựa chọn Chu Thiến.

Lần thứ hai phản nghịch, chính là chọn Thẩm Hiếu.

Trên thực tế, cuộc đời mỗi chúng ta đều giống như việc cố gắng lặn xuống mảnh biển này vậy, không chút do dự, dù cho tai có đau nhức cũng vẫn muốn lặn sâu hơn để nhận xem kết quả của mình là gì. Có người nhận được một khung cảnh xinh đẹp, có người thì chỉ nhận lại được một đáy biển đen kịt không nhìn rõ bàn tay, tai càng ngày càng đau nhức mà thôi.

Nhưng thanh xuân mà, sao phải hối hận, phải tìm hiểu thì mới biết đáy biển kia có gì chứ, đúng không nào?

Đột nhiên người phía sau khẽ đẩy tôi một cái, tôi bị cuốn theo dòng nước, bị đẩy đến bên cạnh một bức tượng đá. Bức tượng Phật này là bức hoàn chính nhất, to lớn nhất, hai tay ngài đang cầm một viên ngọc trai lớn, tôi còn nhìn thấy có ánh sáng lóe lên ở đó.

Vật xinh đẹp kia bị rong rêu quấn quanh, càng nổi bật lên sự rực rỡ.

A? Không phải ngọc trai sao? Là nhẫn kim cương?

Bình luận

Truyện đang đọc