COCA THÊM ĐƯỜNG

Đứng trước cửa nhà hàng, Lâm Khả chỉnh lại dây túi xách, nhẹ nhàng thở hắt ra, bước chân vào bên trong.

Mời vừa bước vào đại sảnh nhà hàng, liền thấy mẹ Lâm vẫy tay với mình: "A, Khả Khả."

Khóe miệng Lâm Khả cong lên, tươi cười nháy mắt, cô không thể tin được khi thấy những người ngồi cùng bàn với bố mẹ cô.

Có ba mẹ, chú Doãn, dì Doãn, còn có...

Cái người làm cô vô cùng nhớ mong suốt năm năm qua —— Doãn Hàng.

Cậu ấy cao hơn, vô cùng đẹp trai, nhưng biểu cảm vẫn giống như trước.

Lâm Khả cảm tưởng bước chân mình như nặng đi, cũng cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn, còn cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên.

"Khả Khả, con ngây ngốc ở đấy làm gì, mau tới đây." Mẹ Lâm chạy tới đón cô, dịu dàng kéo cô đến, ngồi xuống bàn ăn.

Lâm Khả ngây ngốc nhìn chằm chằm Doãn Hàng, ánh mắt Doãn Hàng lại nhìn đi chỗ khác, không có một chút gợn sóng.

"Khả Khả, mau ngồi xuống đi." Mẹ Doãn cười tươi đón tiếp Lâm Khả.

"A...vâng..." Lâm Khả ngơ ngác ngồi đối diện Doãn Hàng, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời, chỉ có thể xấu hổ nhìn chú Doãn và dì Doãn cười nhẹ.

"Con nhóc này, mới ba tháng không gặp, sao lại gầy thế này." Mẹ Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Khả.

...............

Trên bàn cơm, hai gia đình trò chuyện tâm sự, ba mẹ hai bên lâu ngày không gặp nói chuyện rất nhiều.

Lúc này, không ai biết trong lòng Lâm Khả sớm đã có một cơn giông kéo đến.

Cô rất muốn hỏi tại sao Doãn Hàng đột nhiên trở về? Trở về lúc nào? Có còn đi nữa không?

Cô còn muốn hỏi cậu có nhớ tới cô không? Tại sao lại cắt đứt liên lạc với cố?

Cô rất muốn biết, cô còn có thể thích cậu không?

Reng reng reng ——

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Lâm Khả trở về thực tại.

Cầm lấy điện thoại, Doãn Hàng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Khả một cái, Lâm Khả giật mình, vội nghe điện thoại: "A...a..."

Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng: "Lâm đại tiểu thư, chuẩn bị đi thôi."

"Này...từ..."

Diệp Thần không nghe rõ, cậu nhíu mi lại: "Làm sao vậy?"

Một ánh mắt lãnh đạm nhìn cô chằm chằm, cô nắm chặt điện, lắp bắp nói: "Không...không có gì."

Vừa dứt lời, không kịp nghe Diệp Thần trả lời, Lâm Khả liền hoang mang rối loạn cúp máy.

Mẹ Lâm nghiêng đầu nhéo vào lòng bàn tay Lâm Khả: "Sao vậy?"

Lâm Khả cẩn thận liếc mắt nhìn Doãn Hàng một cái, chột dạ nói: "Điện thoại của trường học gọi đến, không có gì đâu ạ."

"Ừ."

"A, đúng rồi, Khả Khả và Hàng Hàng lâu ngày không gặp nhau, chúng ta để cho hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau nhé." Mẹ Doãn nháy mắt với mẹ Lâm ra dấu hiệu, mẹ Lâm ngầm hiểu, vội vàng kéo chồng mình đứng dậy đi chỗ khác.

"A, ba, mẹ, chú Doãn, dì Doãn." Lâm Khả hoang mang đứng lên nhìn mọi người.

"Không sao, Khả Khả, con từ từ nói chuyện với Hàng Hàng nhé, dì cùng với ba mẹ con ra đây nói chuyện." Lâm Khả bị mẹ Doãn ấn trở lại ngồi xuống ghế.

A?

Tình huống gì thế này?

Nhìn bóng dáng cha mẹ hai bên dần biến mất, Lâm Khả có chút xấu hổ.

"Sao thế? Không muốn nói chuyện với tớ?" Một giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền đến.

"A...không...không có." Lâm Khả vội vàng quay đầu lại, khẩn trường nhìn gương mặt đẹp của Doãn Hàng, nuốt nước miếng.

Oa ——

So với trước đây, cậu ấy đẹp trai lên rất nhiều.

Mỗi động tác của Lâm Khả đều rơi vào trong mắt Doãn Hàng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, sau đó lại nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.

"Cậu...mấy năm qua như thế nào?"

Lâm Khả ngượng ngùng một chút, vẫn ngồi ở trên ghê, cô mân mê đĩa bò bít tết trước mặt, ấp ủng hỏi.

Doãn Hàng nhàn nhạt trả lời: "Cũng tốt."

"Ừ."

A ——

Thật ra cô muốn hỏi, tại sao cậu lại cắt đứt quan hệ với tớ, bặt âm vô tín suốt năm năm qua ——

Chỉ là ——

"Tớ...cũng rất tốt."

"Ừ."

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Doãn Hàng suy nghĩ, trước kia, khi hai người còn ở bên nhau, vẫn luôn là Lâm Khả lải nhải nói nhiều, Doãn Hàng yên lặng lắng nghe.

Nhưng nhiều năm qua đi như vậy, Lâm Khả cũng trưởng thành, so với qua khứ thành thục hơn một chút, hơn nữa, gặp lại Doãn Hàng, trong lòng vô cùng rối rắm, không biết nên nói gì, khó tránh khỏi sự xấu hổ.

"Không muốn nói chuyện với tớ?"

Hả?

Lâm Khả lập tức ngẩng đầu, hoang mang rối loạn huơ huơ tay: "Không có không có, chỉ là...có một chút xấu hổ, ha ha ha..."

Lâm Khả!

Mày sao lại thế này!

Đều đã 21 rồi, tại sao trước mặt Doãn Hàng, lại trở thành một con ngốc như vậy.

"Cùng nhau đi ra ngoài một chút?"

"Ừ." Ngoan ngoãn gật đầu.

——

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Doãn Hàng yên lặng đi phía trước, Lâm Khả ngoan ngoãn đi phía sau.

Rầm ——

"A đau..."

Lâm Khả xoa mũi, đáng thương vô cùng nói thầm: "Vẫn giống như trước đây, dừng mà không nói lời nào."

Khóe miệng Doãn Hàng nhếch lên, hai tay đút trong túi quần, xoay người, nhàn nhạt nhìn Lâm Khả chằm chằm: "Vẫn giống như trước đây, không bao giờ nhìn đường."

"Này!" Lâm Khả nắm chặt bàn tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Doãn Hàng.

Doãn Hàng nhìn bộ dạng Lâm Khả giống một con mèo nhỏ đang tức giận, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Khả: "Đi thôi."

Hả?

Lâm Khả nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy tay mình, lặng thinh không nói nên lời.

Doãn Hàng ——

Nắm lấy tay cô?

Làm sao bây giờ!

Làm sao bây giờ!

Thật là xấu hổ.

Lâm Khả muốn che giấu đi trái tim đang đập thình thịch của mình, lại xấu hổ một cử động nhỏ cũng không dám.

Cô muốn ngẩng đầu nhìn Doãn Hàng, lại thẹn thùng không dám ngẩng lên.

Mới vừa nãy, điều gì cũng muốn hỏi cậu.

Hiện tại lại không thể nói bất cứ điều gì.

Lâm Khả nghĩ, có lẽ Doãn Hàng chính là độc dược của mình.

——

Đi đến dưới chân tiểu khu, Doãn Hàng buông tay ra, liếc nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Lâm Khả: "Đến rồi."

"Hả...A!" Lâm Khả nhìn bóng dáng hiên ngang của Doãn Hàng, nhịn không được hô nhẹ một tiếng.

Doãn Hàng dừng lại, quay đầu, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lâm Khả.

Lâm Khả cắn môi dưới, do dự nói: "Ngày mai...A..."

"Ngày mai tớ sẽ gọi điện cho cậu." Doãn Hàng bình tĩnh nói, không đợi Lâm Khả trả lời, quay đầu đi về nhà.

Lâm Khả ngây ngốc đứng ở dưới lầu, nhìn bóng dáng quen thuộc kia một lúc lâu.

Sau đó, mới toe toét cười.

Doãn Hàng.

Mừng cậu trở về.

——

"A a a a a a!" Bên kia điện thoại hét lên một tiếng chói tai, Lâm Khả không nhịn được vội đem điện thoại cách xa tai mình năm mét.

"Nhất Nhất, nhỏ miệng thôi."

"Ha ha ha, không đùa nữa, nói thật nhé, lần này Doãn Hàng trở về, các cậu chắc chắn sẽ ở bên nhau." Thẩm Nhất ở đầu dây bên kia nói.

Lâm Khả ôm lấy con gấu bông lớn, mím môi, nhẹ nhàng nói: "Không biết nữa, nhưng cậu ấy trở về, tớ rất vui."

"Này, chuẩn bị phân phát cẩu lương rồi, chậc chậc chậc."

"Nhưng mà, Nhất Nhất, tớ không định với cậu ấy, tớ..." Lâm Khả nhíu mày.

"Này, đại tiểu thư, lúc trước cậu ấy đưa cho cậu một tờ giấy, trên đấy ghi những lời muốn nói với cậu, rõ ràng là thích cậu, hơn nữa cậu ấy còn giữ lời hứa trở về đúng thời hạn, cậu còn do dự cái gì nữa?"

Mặt mày Lâm Khả khẽ run lên, tuy rằng vẫn thấy lo lắng, nhưng nghe Thẩm Nhất nói vậy, cô không nhịn được mà cười trộm.

Có lẽ đây chính là mùi vị chua ngọt của tình yêu.

"Tớ biết rồi."

Thẩm Nhất ở bên kia nghe thấy giọng nói của Lâm Khả, nhẹ nhàng nói: "Khả Khả, tớ là bạn thân của cậu, tớ luôn muốn cậu được hạnh phúc, cho nên, cố lên."

"Ừ, cảm ơn cậu, Nhất Nhất."

Đêm đó.

Lâm Khả cầm tờ giấy mà cô vô cùng trân quý suốt năm năm qua.

Một tờ giấy màu trắng, trên đấy có mấy có chữ, thanh thú như chủ của nó vậy, mà so với tờ giấy, mấy chữ kia vô cùng đẹp đẽ.

"Tớ cũng thích cậu."

——

Doãn Hàng.

Tớ còn thích cậu hơn.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

Bình luận

Truyện đang đọc