COI MẮT ĐI NHẦM BÀN, TA BỊ ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ BẮT CÓC

[ Ding, chúc mừng ký chủ phá thành công vụ án]

[Phần thưởng hệ thống, kỹ năng: mũi của vua bướm]

Tiêu Ngự vừa bước xuỗng xe, khựng lại dừng bước.

“Sao vậy?”

Mộc Thanh Vũ lái xe đưa anh đi làm, thấy vậy hỏi

“Không có gì”

Tiêu Ngự hoàn hồn, quay lại vẫy tay với Mộc Thanh Vũ, “Chị, tôi đi làm đây”

“Uk”

Mộc Thanh Vũ trong hoài nghi gật đầu “chú ý an toàn”

“Mũi của vua bướm”

Nhìn chiếc siêu xe xa dần, Tiêu Ngự động động mấy lần mũi, vẫn như cũ, ngửi rõ mùi hương của nàng.

Thậm chí, mùi hương này còn như sợi dây vô hình, ở trong không khí lưu lại vết tích.

Từ giờ mũi của anh có thể ngửi được hàng trăm loại mùi trong không khí.

Đóng lại mũi của vua bướm, Tiêu Ngự khóc cười không xong.

Đây không phải mũi chó sao.

Tiêu Ngự cau mày.

Ngày hôm qua anh phá được vụ thảm án phanh thây và kết án vụ nhà giam.

Ban đầu còn rất mong chờ hệ thống ban thưởng.

Kết quả đều không có gì.

Hôm nay hệ thống lại đột ngột xuất hiện, lẽ nào vụ án hôm nay mới kết?

Đi vào cục hình sự, Tiêu ngự chào hỏi đồng nghiệp.

Ngồi xuống chỗ của anh, chuẩn bị làm quen với bàn làm việc mới được cấp,

Điện thoại riêng lên, một dãy số xa lạ

“Tiểu Tiêu đến thị cục một chuyến”

Giọng Ngưu Minh vang lên trong điện thoại, “Vụ án phát sinh tình huống”

Ngồi trên ghế tiêu ngự nghĩ nghĩ, Vụ án có thể phát sinh tình huống gì?

Hệ thống đều cấp thưởng rồi, chắc không phải tình huống lớn.

Đi đến cục thành phố, Tiêu Ngự bị gọi vào một phòng họp, gặp một nhóm lãnh đạo.

Mọi người biểu hiện rất thoải mái, gặp Tiêu Ngự từng người gật đầu cười.

Mặt mũi là tự mình giành lấy, vị trí là lấy thực lực đổi lại

Nói như đội trưởng đội đặc nhiệm Ngưu Minh, ngồi thành thực trong phòng hợp, như một đàn em nhỏ.

“Vụ án có biến hóa” Cục trưởng cục thành phố nói chuyện “Hà Hiểu đồng ý nhận mọi tội đã gây ra, với một điều kiện?”

“Cái gì?” Tiêu Ngự kinh ngạc

“Hắn muốn nhanh nhất bị xử tử hình”

Cục trưởng vẻ mặt kỳ quái hỏi Tiêu Ngự “Mọi người đều ngạc nhiên, không rõ ngươi đã nói gì với anh ta, mà anh ta sợ đến vậy?”

Anh bạn nhỏ, ngươi đến cùng có bao nhiêu câu hỏi?

Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, hóa ra như vậy, anh còn tưởng vụ án có biến hóa mới.

Anh cũng không có giấu diễm, đem hết những lời anh đã nói với Hà Hiểu nói lại.

Mọi người nghe được tội phạm mắc bệnh tâm thần sẽ được đối xử đặc biệt, bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra như vậy, chẳng trách nghi phạm nhất định đòi chết

Đây là bị dọa sợ đi!

Xác thực, loại địa điểm giam giữ này, chính là dằn vặt thân thể.

Nhưng không có ai đi đồng cảm một tên tội phạm, khi gϊếŧ cả nhà người ta ngươi nghĩ gì?

Báo ứng đến mới biết, sớm đã làm gì rồi!

“Lần này gọi cậu đến, ngoại trừ vụ án này, còn một chuyện khác”

Cục trưởng cười nói “Khả năng qua vài ngày cậu phải di tỉnh một chuyến”

Tiêu Ngự???

Anh không có viêc gì đi tỉnh làm gì.

“Cấp trên quyết định, lần này khen thưởng cậu huân chương hạng 2, hệ thống cảnh sát đã nhận được thông báo”

Cục trưởng giải thích “Huân chương hạng hai cục thành phố chúng ta không có tư cách phát, cậu phải lên tỉnh lĩnh”

Đúng rồi, quên mất chuyện này, Tiêu Ngự bừng tỉnh.

Chính xác, cục thành phố chỉ có thể cấp huân chương hạng 3

Huân chương hạng 2 là tỉnh cấp

Huân chương hạng 1 cần đi thủ đô lĩnh.

Địa phương là không có đủ tư cách.

Dời cục thành phố, Tiêu Ngự lòng có chút phức tạp.

Đời này, ngoại trừ đến trường cảnh sát học, thực sự anh chưa đi đâu cả.

Đây là lúc ra ngoài, tìm hiểu về thế giới này.

Trở về đến đại đội, Tiêu Ngự tìm đại đội trưởng, xin nghỉ phép tuần sau, đi tỉnh.

Triệu Trường Sơn cũng hào phóng, cho nghỉ phép hai ngày.

Cuối cùng cũng được trở lại bàn công tác quen thuộc, Tiêu Ngự nhìn máy tính trên bàn, mặt đơ ra.

Ở cục cảnh sát không phải ai cũng có tư cách dùng máy tính.

Bản thân anh là một cảnh sát viên, nghĩ cái rắm

Dựa vào mặt mũi của đội trưởng? hay là mặt mũi của ai?

Tiêu Ngự cuối cùng phát hiện ra.

Bất kể là kiếp trước hoặc kiếp này, không thoát được đạo lý đối nhân xử thế.

Đây là tình người a.

Mở máy, đăng nhập vào hệ thống cảnh sát, thiết lập mật mã, Tiêu Ngự xin quyền truy cập hồ sơ vụ án.

Phải có quyền hạn mới có thể truy cập vào các vụ án.

Nhàn rỗi, nhàn rỗi, Tiêu Ngự nhìn lại một chút vụ án năm xưa.

“DI”

Tiêu ngự dùng chuột click vào một vụ án.

Kỳ quái, vụ án này có điểm thú vị.

Hơn 4 năm, vẫn chưa bị phá án

[Ding, Vụ án bắt đầu…]

Tiêu Ngự…..

Vụ án nhỏ như vậy cũng kích hoạt được hệ thống.

Bình luận

Truyện đang đọc