COI MẮT ĐI NHẦM BÀN, TA BỊ ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ BẮT CÓC

Bỏ xuống hồ sơ vụ án,cầm điện thoại lên xem, đã 6h30 tối.

4 người thực tập sinh đến thực tập cùng hắn đợt này đều về rồi.

Sư phụ Quách Cường còn đến gọi hắn cùng đi ăn cơm.

Anh không đi.

Tiêu Ngự đang chạy đua với thời gian.

Hệ thống chỉ cho anh 3 ngày để phá án, quá eo hẹp.

Năng lực của hệ thống thần kỳ như thế nào, Tiêu Ngự sớm đã cảm nhận thấy.

Cho nên anh rất thèm muốn kỹ năng “ Đôi mắt chim ưng” của hệ thống.

Mặc dù anh biết rõ sự khác biệt giữ “ Năng lực” và “Kỹ năng” nhưng dù sao anh đều muốn hết.

Ví dụ không phá được án, đừng nói đến kỹ năng, năng lực đều bị hệ thống thu hồi.

Hệ thống đúng là không phải người, quá chó má… trong lòng muốn chửi, Tiêu Ngự định tiếp tục phân tích hồ sơ vụ án.

Kết quả di động kêu lên.

Cầm điện thoại xem.

Mộc Thanh Vũ?

Tiêu Ngự giật mình, nàng tìm anh làm gì?

“Alo”.

Nghe điện thoại Tiêu Ngự trực tiếp hỏi “ Chị tìm có việc sao?”

“Bận không?”

Âm thanh lạnh lùng đặc biệt của Mộc Thanh Vũ vang lên “ ăn bữa cơm, nói một số chuyện”.

Định từ chối, nhưng dạ dày rất thành thực, Tiêu Ngự cười đáp “ được a, địa điểm ở đâu vậy?”

“Cậu ở đâu, tôi đến đón cậu?”

Giọng điệu của Mộc Thanh Vũ không cho người khác từ chối.

“Chị bá đạo thế này làm tôi không thích lắm”.

Tiêu Ngự mở miệng “ Tôi thích các em gái đánh yêu cái đã có thể khóc hồi lâu, hoặc các chị gái biết dỗ dành”.

“…..”

Mộc Thanh Vũ bị nghẹn họng, ngừng một lúc nói “ Tôi quen nói chuyện thế rồi, sau sẽ cố gắng thay đổi chút một”.

Lần này đổi thành Tiêu Ngự sửng sốt.

Phát hiện ra nàng có một ưu điểm, đó là tiếp thu lời của người khác.

Không giống ấn tượng với các cô gái của anh ở kiếp trước.

Ngoại trừ thừa nhận bản thân yêu sai người, còn không thừa nhận bản thân sai bất cứ điều gì.

Mặc dù Mộc thanh vũ không nhận sai.

Nhưng nàng nói sẽ sửa đổi, không khác biệt lắm với thừa nhận.

“ Đường xxx, cục cảnh sát hình sự” Tiêu Ngự nói ra địa chỉ.

Chưa đến 20 phút, một chiếc siêu xe đã đi đến cục cảnh sát hình sự, dừng trước mặt Tiêu Ngự.

Tiêu ngự mở cửa xe ngồi vào.

Mộc Thanh Vũ bắt đầu lái xe.

“ Có chuyện gì vậy?” Tiêu Ngự hỏi.

Buổi sáng vừa chia tay, giờ đã tìm anh gấp, lẽ nào…

“Tôi nói với mẹ tôi là tôi có bạn trai, mẹ tôi muốn ngày mai gặp mặt một lúc”.

Mộc Thanh Vũ mặt ngọc bình tĩnh nói “tìm cậu để bàn chút, xem ngày mai cậu gặp mẹ chị thế nào”.

Tiêu Ngự “….”

Đầu có chút tê dại, tim đập loạn xạ.

Trong nhận thức của anh, mẹ vợ là một sinh vật nguy hiểm.

Vâng, mặc dù hiện tại hai người họ đang giả vờ yêu nhau.

Nhưng nói đến gặp mẹ vợ, vẫn cảm thấy rất khủng bố”..

“Không phải, như vậy mẹ chị cũng tin sao?”

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào Mộc thanh Vũ đang lái xe

“Qúa cẩu thả”.

“Ha”.

Mộc Thanh Vũ nhìn từ kính chiếu hậu, thấy Tiêu Ngự đang bị dọa kinh, cười nói.

“Tính của mẹ tôi có chút gấp, bà ấy muốn ôm cháu ngoại đến phát điên rồi, bà ấy không quan tâm ta quen người như thế nào, chỉ cần là nam, còn sống, là được”.

“Chị được lắm”.

Tiêu Ngự có chút giận “ Tôi thật bất hạnh, chị lấy tôi làm công cụ”.

“Đừng giận”.

Mộc Thanh vũ cười nói “ Cho nên chị mới mời cậu đi ăn tối, sắp xếp chút”.

Đây là lấy lòng anh sao, Tiêu Ngự nghi ngờ “Sắp xếp gì?”.

“Đối với các từ ngữ xưng hô, rồi còn tình cảm hai bên a” Mộc Thanh vũ tiếp tục.

Ma sát giữa cặp đôi yêu nhau là gì?

Tiêu Ngự vui rồi.

Là thân mật.

Ngươi nói ngươi có bạn trai, nhưng lại giữ khoảng cách hai mét với bạn trai.

Mắt người khác không mù, giữa các đôi yêu nhau nhât định phải có sự thân mật.

Nếu không ai sẽ tin?

Cười cười, Tiêu Ngự không cười được nữa.

Hai kiếp làm người, ngoại trừ kiếp trước có một người bạn gái

Ở kiếp này, anh đến một đối tượng cũng không có.

Không kìm nén được nỗi buồn trào dâng trong lòng.

Anh chính là con chó độc thân như mọi người hay nói, anh cùng giống loài với KaLa

Vẫn có thể cứu, vẫn có thể cứu, anh mới hai mươi hai, không gấp!

Siêu xe dừng trước cửa hàng lẩu.

“Cậu thích ăn lẩu?”

Mộc Thanh Vũ chau mày “ không phải ngấy quá sao?”

“Câu hỏi của ngươi có ẩn ý”.

Tiêu Ngự cười bước xuống xe “ sẽ tăng cân, sẽ mọc mụn?”

Mộc Thanh Vũ:…

Nhìn chàng thanh niên lớn xác bước xuống xe, rất thông mình.

Cân nặng đúng là địch thủ trời sinh của mọi cô gái.

Cô gái yêu cái đẹp càng không được tham.

Tuổi càng lớn càng cần tránh xa đồ ăn dầu mỡ.

Thứ nhất tăng cân, thứ 2 mọc mụn.

Đi vào cửa hàng lẩu.

Nhan sắc của hai người thu hút mọi ánh nhìn.

Nam nhân gương mặt trắng hồng, cương nghị, như tranh vẽ.

Nữ nhân gương mặt ngọc lạnh lùng, diễm lệ như tiên nữ.

Phối hợp vừa đủ, làm người ghen tị không nói lên lời.

Đặc biệt là vóc dáng và khí chất, quả là tuyệt sắc.

Mặc vào bộ váy công sở, lộ ra đường cong làm hoa mắt người đối diện.

Hơn thế nữa, đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy kiêu ngạo.

Rực rỡ, kiêu hãnh, tự tin, hiên ngang, mềm mại như là mọi thứ trên đời đều không đặt trong lòng.

Chỉ cần là người đàn ông bình thường đều ngay lập tức có ham muốn chinh phục nàng.

Đó sẽ là một thành tích vô song, một vinh quang suốt đời.

Nhìn thấy có không ít nam nhân nhìn chằm chằm Mộc Thanh Vũ, Tiêu Ngự trợn tròn mắt “Ngươi không thích hợp đến đây”

“Thế à?”

Mộc Thanh Vũ cong cong khóe môi nói “ Thực tế ta phải cảm ơn ngươi không dẫn ta đi ăn đồ ăn đường phố”.

“Haha” Tiêu Ngự cười ra tiếng.

Đầu nghĩ thêm, cô gái này bá đạo như một nữ tổng thống độc tài.

Mặc bộ quần áo công sở sang trọng, ngồi trên chiếc ghế dài ven đường ăn thịt nướng.

Mẹ ơi, phong cảnh này quá đẹp, có chút không dám nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc