CON CHÁU MÃN ĐƯỜNG - ĐƯỜNG CẦU

Lý gia chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn nên gửi thiệp mời đến Tề Tu Viễn. Tề Tu Viễn nhìn thoáng qua rồi kêu trợ lý thu xếp.

Tề lão gia cả đời không có nhiều bằng hữu, Lý gia Lý lão gia là một trong số đó. Hai người từ nhỏ ở chung một khu nhà, cảm tình khá tốt, trước khi cùng Tề lão gia xung đột, hắn còn thường xuyên đến nhà Lý lão gia chơi cờ.

Tề Trường Hoan đang giúp Tề Tu Viễn thắt caravat, bộ dáng chăm chú khiến tâm của hắn ngứa ngáy. Tề Tu Viễn vươn tay ôm Tề Trường Hoan vào lòng ngực, không thành thật mà vói vào trong quần tây sờ mó mông của cậu.

“Ba ba, đừng làm loạn nữa. Phải đi ra ngoài đó.” Tề Trường Hoan bị Tề Tu Viễn sờ đến tê dại, ngón tay đang thắt caravat cũng có chút run rẩy.

“Cho ba chạm vào một chút.” Tề Tu Viễn nói, cúi đầu hôn môi của cậu.

Tề Trường Hoan gắt gao nắm chặt cà vạt của Tề Tu Viễn, ngửa đầu để hắn hôn sâu hơn.

Tề Trường Sinh mới từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy Tề Tu Viễn đang hôn anh trai mình, tay của hắn còn sờ mó ở trong quần, liền cảm thấy không vui, đi tới kéo bàn tay đang để trong quần của Tề Trường Hoan ra,  “Không được khi dễ anh trai con!”

Tề Tu Viễn buồn cười, véo nhẹ mặt của Tề Trường Sinh, “Ba có lúc nào nào khi dễ anh trai con đâu? Ba đang hảo hảo yêu thương nó. Hay là Trường Sinh ghen tị?”

“Con mới không thèm ăn dấm của anh trai!” Tề Trường Sinh có chút chột dạ lớn tiếng nói.

Tề Trường Hoan lại cười, “Được rồi, phải đi nhanh thôi, đến trễ thì không tốt.”

“Hừ!” Tề Trường Sinh hừ Tề Tu Viễn một tiếng thật mạnh, đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài trước. Ba ba hư! Chỉ biết đau lòng một mình anh thôi!

Tề Tu Viễn lắc đầu, ôm Tề Trường Hoan đi ra ngoài.

Trong xe, Tề Tu Viễn vươn tay với Tề Trường Sinh, “Lại đây, ba ba ôm.”

Tề Trường Sinh cọ tới cọ lui ngồi lên đùi Tề Tu Viễn, ôm cổ của hắn rồi cắn một cái lên cằm, “Ba ba hư!”

Tề Tu Viễn liếm môi Tề Trường Sinh, cách lớp quần tây mà xoa mông của cậu, “Ba ba nếu không hư thì sẽ không thao con.”

“Ba đừng xoa mông nữa, quần sẽ nhăn……” Tề Trường Sinh trong mắt có chút ẩm ướt, ghé vào vai của Tề Tu Viễn thở dốc.

“Vậy thì cởi ra.” Tề Tu Viễn nâng mông Tề Trường Sinh lên, cởi thắt lưng, kéo quần tây xuống, lộ ra quần lót màu trắng ở trong.

“Không được, sắp tới rồi……” Tề Trường Sinh lắc mông.

“Không sao, ba chỉ xoa chút thôi.” Tề Tu Viễn hôn nhẹ tai của Tề Trường Sinh, cậu lập tức mềm nhũn, cam tâm tình nguyện dựa vào ngực của Tề Tu Viễn mặc cho hắn xoa nắn mông mình.

“Trường Hoan lại đây để ba ba hôn nào.”

Tề Trường Hoan tới gần Tề Tu Viễn, tự động dán lên môi của hắn, hé miệng để đầu lưỡi của hắn thuận lợi tiến vào trong miệng mình

Thời điểm xe dừng lại, Tề Tu Viễn đã giúp Tề Trường Sinh mặc quần tây lại đàng hoàng.

Chân của cậu còn hơi mềm nhũn, mông tê dại. Tề Trường Hoan hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng.

Tề Tu Viễn vỗ mông hai đứa con mình, “Đến lúc xuống xe rồi. Thế nào? Không còn sức nữa hả, muốn ba ba ôm mấy đứa xuống không?”

“Còn không phải tại ba ba!” Tề Trường Sinh oán trách, tùy ý để Tề Tu Viễn ôm cậu xuống xe.

Tề Tu Viễn ôm cậu xuống xe xong thì Tề Trường Hoan đã tự mình đi xuống, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tề Tu Viễn, khiến hắn nhịn không được mà hôn thật mạnh lên mặt cậu, rồi nói với Tề Trường Sinh “Con nên học theo anh trai mình. Thật ngoan làm sao.”

“Học anh ấy lúc nào cũng để ba ba khi dễ ấy hả? Con mới không thèm.” Tề Trường Sinh nhếch miệng.


Tề Trường Hoan bị em mình nói đến ngại ngùng, dựa vào Tề Tu Viễn không nói lời nào.

“Được rồi, vào thôi.” Tề Tu Viễn ôm hai anh em đi vào đại sảnh Lý gia.

Chuyện Tề Tu Viễn tiếp quản Tề gia được mọi người trong giới thượng lưu biết đến, lúc bọn họ đi vào hấp dẫn không ít ánh mắt, có khinh thường, có tìm tòi nghiên cứu, có trào phúng, Tề Tu Viễn chưa bao giờ để ý đến ánh mắt và ý kiến của người khác, điều hắn quan tâm duy nhất chỉ có mấy đứa con trai thôi.

Một người đàn ông mặc đường trang vẫy tay với Tề Tu Viễn, “Tu Viễn, con đã đến rồi.”

“Lý gia gia.” Tề Tu Viễn cười cầm lấy tay ông.

“Ta còn tưởng thằng ranh con này không đến.” Trên mặt ông đầy vẻ tươi cười, ánh mắt mang theo chút vui mừng mà nhìn Tề Tu Viễn, “Cũng đã trưởng thành rồi.”

Tề Tu Viễn nói, “Có thời gian hai chúng ta lại cùng nhau chơi cờ?”

“Tốt!”

Một già một trẻ nói chuyện rất cao hứng.

Tề Trường Hoan chưa từng tham gia những buổi tiệc tối như thế này, có chút căng thẳng mà kéo áo của Tề Tu Viễn, sợ mình làm mất mặt hắn.

Tề Tu Viễn chú ý tới động tác nhỏ của cậu, thuận thế kết thúc cuộc nói chuyện với Lý lão gia, mang theo Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh đi vào một góc.

“Không có việc gì chứ?” Tề Tu Viễn cầm lấy tay của Tề Trường Hoan, hôn hôn lên trán, “Con căng thẳng sao?”

Tề Trường Hoan gật đầu, “Có chút khẩn trương. Nhưng không sao đâu ạ.”

“Vậy lần sau không cần đi nữa.” Tề Tu Viễn ôm Tề Trường Hoan an ủi.

Tề Trường Sinh đứng ở một bên có chút ghen tị, quay lưng lại không muốn nhìn hai bọn họ ôm nhau. Ba ba xấu xa! Chỉ đau lòng anh trai thôi!

Tề Trường Hoan đẩy Tề Tu Viễn ra, ánh mắt nhìn về phía Tề Trường Sinh, ý bảo hắn đi qua đó.

Tề Tu Viễn hôn nhẹ khoé miệng của cậu sau đó buông ra.

Bàn tay nhỏ của mình bỗng nhiên bị người bắt lấy, Tề Trường Sinh không nói lời nào, cũng không để ý tới Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp ôm cậu từ sau lưng “Giận ba hả? Sao lại không để ý tới ba ba.”

“Không muốn làm phiền.” Tề Trường Sinh vỗ bàn tay đang ôm eo của mình, “Buông ra, người ta thấy bây giờ.”

“Sợ cái gì.” Tề Tu Viễn hôn nhẹ lên tai Tề Trường Sinh, “Ai lại không biết mấy đứa đều là người của ba chứ. Đừng giận mà. Một lát nữa chúng ta về nhà.”

Tề Trường Sinh không phải rất giận dỗi, Tề Tu Viễn cho cậu một bậc thang đi xuống rồi nên cũng nguôi ngoa, “ừm.”

Lý lão gia chỉ có một đứa cháu gái, tên là Lý Liên Y, cha mẹ mất sớm, được Lý lão gia coi như châu báu. Sau khi cùng Tề lão gia tử xung đột gay gắt, Tề Tu Viễn cũng chặt đứt liên hệ với Lý lão gia, nên Lý Liên Y là lần đầu tiên nhìn thấy, dung mạo khá xinh đẹp, nhu nhược động lòng người. Với gia sản của Lý gia mà nói thì những kẻ theo đuổi Lý Liên Y cũng không ít, người này có thể thành công tóm được trái tim của mỹ nhân hơn nữa được Lý lão gia thừa nhận làm con rể, không thể không nói có chút thủ đoạn.

Tề Tu Viễn nhìn chằm chằm Lý Liên Y một hồi lâu, Tề Trường Sinh nhịn không được nhéo hắn một cái, ngữ khí chua lòm, “Cô ta đẹp như vậy sao?”

Tề Tu Viễn nhìn khuôn mặt của cậu, biểu tình cười như không cười khiến Tề Trường Sinh thấy nôn nao trong lòng.

“Ba nhìn con như vậy làm gì?”

Tề Tu Viễn ôm Tề Trường Sinh, hơi thở nóng hổi thổi vào tai cậu, “Ba chỉ là cảm thấy nếu con mặc đầm dạ hội, khẳng định so với cô ấy còn đẹp hơn.”

“Mặc đầm dạ hội cái gì chứ! Con là nam nha!”

“Thế nào? Có muốn về nhà mặc cho ba xem thử không?” Tề Tu Viễn không có chút tiết tháo mà dụ dỗ, “Khẳng định có thể đem ba ép khô.”

“Ai, ai muốn mặc quần áo phụ nữ chứ ……” Tề Trường Sinh không đủ tự tin để phản bác, trái tim còn đập bang bang.

“Đêm nay mặc cho ba ba xem được không?” Tề Tu Viễn dùng phần dưới háng đụng vào mông Tề Trường Sinh, giọng nói ôn nhu.

“Ba sao lại có thể động dục vào lúc này chứ …… ưm……” Tề Trường Sinh cắn môi dưới, bắt lấy cánh tay đang để ở trên đùi mình.

Tề Trường Hoan hai má cũng ửng hồng, nhìn xung quanh xem có ai chú ý đến bọn họ bên này không.

Tề Tu Viễn hôn không ngừng lên cổ của Tề Trường Sinh, cậu thật sự chịu không nổi, thấp giọng nói, “Ba đừng quậy nữa! Con cứng lên mất!”

“Nói, có mặc hay không?”

Tề Trường Sinh không muốn ở chỗ đông người mà cương cứng lên, nhanh chóng gật đầu, “Con mặc là được chứ gì! Ba đừng phá nữa!”

“Thật ngoan!” Tề Tu Viễn hôn nhẹ lên mặt cậu, trong mắt mang theo ý cười.

Ở trong góc tối, một ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh.

“Ta muốn có cặp song sinh kia.”

“Vâng thưa ngài.”

Bình luận

Truyện đang đọc