CON ĐƯỜNG DƯỠNG THÀNH ÁP TRẠI PHU NHÂN


Trần Vọng khẽ vén tóc lên, theo động tác gần tới gần, Quý Vân Sơ còn ngửi thấy một mùi hương gỗ nhàn nhạt.

Quý Vân Sơ đứng bên cạnh Trần Vọng, cùng đón nhận ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh, nàng cảm giác lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, ánh nắng buổi chiều chiếu tới làm đôi mắt nàng cảm thấy choáng váng.

Rõ ràng bản thân mình vừa rồi còn hùng hồn diễn thuyết, tại sao hiện tại tiếp nhận ánh mắt người khác nhìn liền cảm giác vô cùng khẩn trương?Quý Vân Sơ đem rụt thân thể về phía sau, nàng nỗ lực bỏ qua nội tâm khẩn trương, ý đồ muốn thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng Trần Vọng rõ ràng lại không cho nàng cơ hội này, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Vừa rồi Quý Vân Sơ nói rất đúng.


”Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển hướng lên người Quý Vân Sơ, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Nàng véo vào tay mình, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn lại mọi người.

“Thổ phỉ không phải chỉ có thể là thổ phỉ, cũng không thể từ đời này qua đời khác đều làm thổ phỉ, có thể đi đến bước nào, đều xem ở quyết tâm cùng hành động của các ngươi.

”Bóng dáng Trần Vọng bao phủ dưới ánh mặt trời, y phục đen phác họa ra bóng lưng thon dài, thật sự là vai rộng eo thon chân dài, da trắng, dáng đẹp, khí chất.

Hắn tiếp tục nói: “Quý Vân Sơ đã đi bước đầu tiên các ngươi, phần còn lại đều do các ngươi hoàn thành, nguyện ý liền làm, không vui, biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay, các ngươi cũng có thể tự tìm đường đi, ta không bắt buộc.

”Quý Vân Sơ xuất thần nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn của hắn, có chút kinh ngạc.

Lời này thật sự là do một thủ lĩnh thổ phỉ nói ra sao? Khoảng thời gian này gặp nhau, Trần Vọng thật sự đã cho nàng liên tiếp kinh hỉ.

Trước đây nàng đều nghĩ thổ phỉ không chuyện ác nào không làm, đốt giết đánh cướp, thủ lĩnh đám thổ phỉ, đều là nam tử cường tráng dầu mỡ xấu xí.


Mà Trần Vọng lại làm một mỹ nam tử uy lực cao cường, một lòng vì Bạch Thạch Trại tìm đường sống, hắn bình tĩnh tự chủ, đem sức mình hỗ trợ mọi người.

Cho đến khi công việc làm đồng kết thúc, Quý Vân Sơ vẫn tất bật, nàng không biết buổi chiều mình đã làm gì, chỉ biết lúc nàng lấy lại tinh thần đã ngồi dưới đất bưng chén ăn cơm.

Vị tanh nồng lan tỏa khắp khoang miệng, kích thích vị giác trên đầu lưỡi.

“Oẹ……”Quý Vân Sơ phun rau thơm trong miệng ra, còn nhịn không được nôn khan, thất thần một buổi trưa, lại còn đi lấy rau thơm bản thân không thích ăn, Quý Vân Sơ chỉ cảm thấy chén cơm trước mặt không cách nào ăn xong.

Những người xung quanh đang ngồi xổm hay ngồi trên sàn cũng chú ý đến động tĩnh ở đây, nhìn bộ dạng nôn mửa của Quý Vân Sơ khiến sắc mặt bọn họ trở nên phức tạp.

Có người tạm thời còn chưa tiếp nhận được Quý Vân Sơ, cũng có người muốn tiến lên dò hỏi tình trạng, nhưng ngại vì quan hệ với Quý Vân Sơ trước đây, lại hơi xấu hổ, đứng tại chỗ do dự hồi lâu, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía bên kia.


“Quý công tử, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Thiết Ngưu khẩn trương hỏi.

“Ta, không có việc gì, ọe……” Quý Vân Sơ cảm giác mùi hôi khó chịu kia vẫn còn lưu lại trong miệng rất lâu, bất đắc dĩ nói: “Ta ăn không vô, tại sao món này lại có nhiều rau thơm như vậy?”“A? Rau thơm là món đặc biệt của Bạch Thạch Trại, nếu ngươi không muốn ăn, ta giúp ngươi giải quyết là được!”Thiết Ngưu lấy bát của Quý Vân Sơ, cho tất cả thức ăn vào chậu riêng của mình, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Ngươi không có việc gì chứ? Không thích ăn rau thơm sao còn muốn ăn rau trộn rau thơm?” Giọng Tiểu Điền vang lên, nhìn Quý Vân Sơ như tên ngốc: “Nghe nói hôm nay ngươi rất nổi bật, còn được trại chủ chính miệng khen, nhưng nhìn thế nào ta cũng thấy ngươi thật ngốc?”Tiểu Điền ngồi xổm trước mặt Quý Vân Sơ, đưa cho nàng chiếc khăn tay sạch sẽ: “Rau thơm là Triệu bà bà chuyên vì trại chủ, trại chủ chúng ta vẫn luôn thích ăn món này.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc