CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Phủ quân trở về, Thái tử đương nhiên cũng nghe nói chuyện xảy ra trong rừng, nếu không phải con trai Bùi Nguyên Khâu chắn đường, Tạ Tam công tử kia đã sớm bị b.ắ.n thành cái sàng rồi.

Bùi Nguyên Khâu trong lòng hoảng hốt, quỳ xuống đất tạ tội: "Điện hạ khoan dung, thần nhất định sẽ cho điện hạ một lời giải thích."

Vừa dứt lời, người của Đông Đô đã đến, vội vã vào bẩm báo: "Nguyên tướng cho điện hạ lời nhắn, Tĩnh vương đã đến Đông Đô, sáng nay vào triều diện kiến Hoàng thượng, trước mặt bá quan văn võ, đã tẩy sạch tội danh cho Tạ gia, Hoàng thượng đã phái người đến Nam Thành tiếp ứng Tạ tam công tử."

Sắc mặt Thái tử đột nhiên biến đổi.

"Còn có…" Người nọ dừng một chút, "Hoàng thượng đã giữ Tĩnh vương lại Đông Đô."

Người báo tin cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt tức giận của Thái tử, tiếp tục nói: "Nguyên tướng nói, trên người Tạ tam công tử e là còn có thánh chỉ, nếu điện hạ còn muốn hồi Đông Đô, lần này nhất định phải chặn tam công tử lại."

Chương 63

Người của mình đóng cửa thành hai ngày, người ta vẫn đến được Đông Đô.

Sắc mặt Thái tử xám xịt, vừa đen vừa lạnh, lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, nghẹn đến mức tim đau từng cơn. Hắn sớm biết phụ hoàng đối với người con nuôi này tình thâm nghĩa trọng, nhưng không ngờ lại thiên vị đến mức này.

Thái tử một nước vừa bị phạt về đất phong, sau lưng liền triệu hồi Vương gia về Đông Đô, cử chỉ này khiến thiên hạ nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào?

Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn phế truất mình, lập đứa con hoang là cháu ngoại kia làm Thái tử sao?

E là đã hồ đồ rồi.

Thái tử tức đến mức bốc khói, hận không thể xông vào cung chất vấn phụ hoàng, rốt cuộc ai mới là con ruột của ông ta.

Nhưng sự tình đã thành định cục, hiện tại đối với hắn không hề có lợi.

Chuyện Phượng Thành đã bại lộ, Tĩnh vương cũng không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ hoài nghi đến mình, còn chưa biết hắn sẽ tâu với phụ hoàng như thế nào, chỉ riêng việc giả truyền thánh chỉ, nếu để phụ hoàng nắm được chứng cứ, ngôi vị Thái tử này thật sự sẽ bị phế bỏ.

Bóp bóp đầu đau nhức, cuối cùng vẫn còn một chút lý trí, biết rõ giờ không phải lúc rối loạn, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Khâu vẫn đang quỳ trên mặt đất: "Bùi đại nhân đứng dậy đi."

Người báo tin nói gì, Bùi Nguyên Khâu cũng nghe thấy, trong lòng đang kinh hãi, vạn lần không ngờ Tĩnh vương thật sự đã đến Đông Đô.

Thái tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng loạn của ông ta, đè nén cơn khó chịu, hỏi: "Bùi đại nhân có biện pháp nào hay không?"

Hiện giờ Tĩnh vương đã vào cung, vì đại cục không câu nệ tiểu tiết, đích thân vạch trần chuyện Tạ gia mưu phản, bảo vệ Tạ gia, như vậy, mũi nhọn liền hướng về Thái tử.

Lúc này e là không còn thời gian đối phó với Tĩnh vương nữa, chỉ có thể tự bảo vệ mình trước, Bùi Nguyên Khâu rất nhanh bình tĩnh lại, nói: "Thần cho rằng, trong tay Tạ gia không có thánh chỉ."

Hai ngày trước vị công công kia mới từ Phượng Thành trở về, Thái tử đích thân hỏi han, xác định thánh chỉ đã bị tiêu hủy, chắc chắn không giả.

Chẳng những không có thánh chỉ, hiện giờ ngay cả công công cũng biến mất, chuyện này nếu thật sự điều tra, sẽ là c.h.ế.t không đối chứng.

Nhưng điều xui xẻo là, Tĩnh vương ở trên triều đình trước mặt bá quan văn võ, công khai nói trên người Tạ Tam có thánh chỉ, Hoàng thượng lại không lập tức hạ chỉ lục soát Tạ gia, phần lớn là đã tin rồi.

Vốn là thánh chỉ giả, bọn họ có thể làm giả, Tĩnh vương tự nhiên cũng có thể làm giả, chỉ cần người của Tạ gia mang vào cung, thánh chỉ này dù xuất phát từ tay ai, cũng sẽ trở thành bằng chứng cuối cùng.

Đến lúc đó, Thái tử sẽ rơi vào thế bị động, sống c.h.ế.t đều nằm trong tay người khác.

Vì vậy, hiện giờ người của Tạ gia đối với Thái tử mà nói, chẳng khác nào lưỡi d.a.o treo trên đầu.

Thái tử tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, thật sự ứng với câu tự bê đá đập vào chân mình, vừa tức vừa giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bất lực, trong lòng phiền muộn, hỏi người báo tin bên cạnh: "Hoàng thượng phái ai đến Tạ gia?"

"Trần Hạo."

Cũng may là người của mình, "Dặn dò Trần Hạo, tuyệt đối không được lưu lại người sống."

"Điện hạ yên tâm, Nguyên tướng đã dặn dò."

Còn về Tạ tam công tử kia, người của mình tìm kiếm hai ngày, hắn ta như thể bốc hơi khỏi trần gian, không có chút dấu vết nào.

Nhưng Tĩnh vương đã xin Hoàng thượng đến đón người, chứng tỏ người nhất định vẫn còn ở Nam Thành, "Tiếp tục tăng cường nhân thủ tìm kiếm." Hắn không tin tìm không ra, mặc kệ hắn ta trốn ở đâu, đều phải lôi ra, bất kể giá nào.

Nam Thành đất rộng người đông, núi non sông ngòi vô số, người muốn thật lòng ẩn náu trong đó, e là trong thời gian ngắn cũng không tìm ra, hơn nữa cũng không cần thiết phải tìm.

Bùi Nguyên Khâu lên tiếng: "Muốn hắn ta xuất hiện cũng không khó." Ánh mắt nhìn về phía Thái tử, "Người của bệ hạ đến tiếp ứng, điện hạ mở cửa thành ra là được."

Hắn ta cũng không thể bay lên trời chui xuống đất, người đến cửa thành, còn sợ hắn ta chạy thoát sao?

Thái tử trầm mặc một lát, so với giả truyền thánh chỉ, rơi vào kết cục bị phế truất, còn có gì đáng để quan tâm nữa, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Khâu: "Bùi đại nhân yên tâm, chỉ cần lệnh lang không gây thêm phiền phức cho cô, cô sẽ không làm khó hắn ta."

"Điện hạ nhân hậu, thần đa tạ điện hạ."

Tâm trạng quá rối bời, Thái tử không có tâm tư nói chuyện với ông ta nữa, phất tay: "Lui xuống đi."

Ra khỏi phủ Thái tử, gió đêm thổi qua, lưng Bùi Nguyên Khâu lạnh toát, vội vàng rời khỏi phủ Thái tử, vừa về đến phòng, liền thấy bà tử bên cạnh Vương thị đứng ở cửa.

Không biết bà ta đến làm gì, Bùi Nguyên Khâu dừng bước, chậm rãi tiến lên: "Phu nhân đã về?"

Bà tử cúi người hành lễ với ông ta, cụp mắt nói: "Phu nhân biết đại nhân mấy ngày nay bận rộn, nói là bà ấy sẽ không về quấy rầy đại nhân, muốn ở Vương gia thêm vài ngày."

Có ý gì, Bùi Nguyên Khâu sao có thể không nghe ra.

Bình luận

Truyện đang đọc