Nửa tiếng sau, Cố Hạc Viễn cầm một cái hộp sắt cũ trở về. Lưng hắn thẳng tắp, thản nhiên tự nhiên, trên mặt hắn không có vẻ dịu dàng như mọi ngày nhưng cũng không còn sự điên cuồng như vừa nãy.
Khi Lâm Thư hét lên “Vậy anh nói cho em biết đi!”, Cố Hạc Viễn mới bừng tỉnh nhận ra rất nhiều, trong chốc lát, thậm chí hắn còn cảm thấy, cho dù hắn nói ra tất cả, Lâm Thư vẫn sẽ là Lâm Thư yêu hắn say đắm. Đột nhiên hắn muốn đánh cược một phen, dù hắn thua, hắn vẫn còn cách để Lâm Thư ở lại bên hắn.
“Quá khứ của anh hơi nhiều, em muốn nghe cái nào?” – Cố Hạc Viễn ngồi xuống ghế, vừa mở hộp ra vừa nhàn nhạt hỏi.
Lâm Thư tưởng rằng lần này hắn lại lựa chọn trốn tránh, cho nên khi bị hỏi, cậu hơi mờ mịt: “Cái, cái gì?”
“Anh sẽ nói bừa vậy.”
Cố Hạc Viễn lấy từng thứ trong hộp ra, răng hắn cắn chặt, ngón tay khẽ run lên, lúc này hiển nhiên hắn đang trong trạng thái lo âu cực kỳ.
“Ba của anh, là Beta, chết vì khó sinh.” – Cố Hạc Viễn không đợi Lâm Thư phản ứng kịp, nói tiếp: “Năm đó mẹ anh yêu mà không được đáp lại, cho nên nhốt ba anh trong nhà. Trước đây ông ấy là tác gia, nhưng sau khi bị nhốt ông ấy không chạm vào bút nữa, ông nói, chữ của ông phải tồn tại vì những thứ tốt đẹp. Nhưng mà sau đó ông ấy mang thai, đã viết một cuốn sổ tay gần 80 nghìn chữ.” – Hắn nói, nhoẻn miệng cười, đặt cuốn bút ký tới trước mặt Lâm Thư.
Ngoài bìa là dòng chữ rất đẹp “Sổ tay trồng hạt đậu nhỏ”. Cố Hạc Viễn vừa nhìn qua sáu chữ này, đuôi mắt hắn như bị bôi phấn, lập tức biến thành màu đỏ.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén nỗi lòng xuống nói tiếp: “Cuốn sổ này, từng câu từng chữ đều là nỗi mong đợi của ông ấy dành cho anh. Anh đã từng xem ông ấy sống như cái xác không hồn trong đống video mẹ anh lưu lại. Nhưng khi ba anh mang thai, ông ấy như được sống lại, ngay cả khi bị mẹ anh ép l@m tình cũng không hề phản kháng, chỉ muốn bảo vệ anh, ông nói đã chuẩn bị thật tốt để làm một người ba.”
Lâm Thư mở sổ ra, từng mục rõ ràng đập vào mắt cậu “Tắm cho trẻ sơ sinh thế nào”, “Cho trẻ uống sữa bao lâu một lần”, “Làm thế nào để vỗ ợ hơi cho bé”… Một cuốn sổ dày chữ, đã được viết đến giai đoạn em bé đến kỳ phân hóa.
“Cuối cùng ba anh viết ‘Con ngoan, ba đã chuẩn bị trao hết tất cả tình yêu của ba cho con’, nhưng mà ông ấy chết rồi, ông ấy đã chuẩn bị để sống lại một lần nữa, kết quả lại chết vào ngày ông ấy mong chờ nhất, anh hại chết ba anh.”
Nói xong, tim Cố Hạc Viễn như bị dao cùn cứa đứt, đau đến mức khó mà thở được.
Hắn cố nén thống khổ, xoa đôi mắt đau xót, nghẹn giọng nói: “Ba anh sinh cả một ngày, ông ấy nằm trên giường, máu chảy ra ướt đẫm chín tấm khăn trải giường, bụng vẫn còn to, buổi sáng hai chân vẫn còn giãy dụa, buổi tối đã rũ xuống đất. Có rất nhiều lúc anh cho rằng ông ấy đã thành công, nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn chết.”
Cố Hạc Viễn kéo tay Lâm Thư, ánh mắt thâm tình nhìn cậu, bi thương trong mắt hắn như lưỡi liềm xâu xé lòng Lâm Thư: “Bé Thư, anh không thể lại hại em nữa.”
Lâm Thư từng thấy Cố Hạc Viễn dịu dàng, từng thấy hắn điên cuồng, nhưng chưa bao giờ thấy dáng vẻ yếu ớt đến thế của hắn, cậu đau lòng muốn chết.
“Hạc Viễn, Hạc Viễn à.” – Lâm Thư khóc không thành tiếng, cậu muốn mở miệng an ủi, nhưng lại chẳng thể nói lên lời.
“Anh ơi, đừng khóc.” – Lâm Thư vất vả lắm mới nói được bốn từ này. Cậu bò đến bên Cố Hạc Viễn, thô lỗ ôm cổ hắn, ngửa đầu ngậm lấy môi hắn.
Hai người cứ thế thâm tình hôn môi trong nước mắt, một lúc lâu sau, Lâm Thư buông Cố Hạc Viễn ra, nức nở nói: “Anh nên nói sớm cho em biết.”
Cố Hạc Viễn nghe vậy cười chua xót, hắn khẽ lắc đầu, ôm Lâm Thư thật chặt: “Không chỉ có thế, lát nữa anh nói xong, em đừng sợ.”
Lâm Thư cố gắng dựa sát vào Cố Hạc Viễn, vùi đầu vào cổ hắn, hừ khẽ: “Em không sợ đâu.”
Cố Hạc Viễn trầm ngâm một lát, mới nói: “Anh giết mẹ anh.”
Hắn nói xong rồi, tim hắn như bị một tia sét đánh trúng, hắn lo lắng chờ đợi phản ứng của Lâm Thư, nhưng đứa nhỏ trong ngực hắn không có vẻ khiếp sợ chút nào, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó cánh tay đang ôm eo hắn lại chặt hơn một chút: “Có phải bà ấy không tốt với anh không?”
Cố Hạc Viễn nghe cậu nói mà ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Lâm Thư là viện lý do cho hắn.
“Ừ, bà ta không tốt với anh chút nào.” – Hắn cũng không phát hiện trong giọng mình còn mang theo vẻ tủi thân: “Anh bị mất khống chế pheromone là do bà ta ban tặng. Bà ta muốn biến anh thành vật thay thế Điền Dương, cho nên từ lúc anh còn nhỏ đã làm thí nghiệm trên người anh, vô số kim tiêm đâm vào tuyến thể anh, đau quá.” – Nói xong, hắn cọ cọ mặt vào mái tóc mềm của Lâm Thư.
Lâm Thư nhẹ nhàng rướn người hôn lên tuyến thể hắn: “Không đau.”
“Ừ.” – Cố Hạc Viễn cười khẽ, sắc mặt dần ảm đạm: “Anh tưởng rằng bà ta quá yêu Điền Dương, quá nhớ ông ấy nên mới muốn cải tạo anh, lúc ấy bà ta luôn nói tại anh hại chết Điền Dương, cho nên anh không dám phản kháng, chỉ có thể để mặc bà ta.”
“Anh tưởng rằng hai người rất yêu nhau. Nhưng có ngày anh tìm được một đ ĩa CD, tên CD là giám sát Điền Dương. Trong video, ba anh khóc không thành tiếng, thở khụt khịt, cuối cùng cắt cổ tay, tay ông ấy rũ trong bồn tắm, máu nhuộm đỏ cả bồn. Khi đó anh mới hiểu, hóa ra chỉ có một mình bà ta bức ép, bà ta cũng là người hại chết Điền Dương. Cho nên anh không nhịn được nữa, anh giết bà ta.”
“Anh có đáng sợ không? Mới mười bốn tuổi đã gi3t chết mẹ ruột mình.”
Khi Cố Hạc Viễn nói đến chuyện này, ánh mắt hắn rất u tối, lộ ra sát khí, nhưng cũng có chút hoảng loạn như đang lo lắng cái gì đó.
“Không, bà ta sai, không phải lỗi của anh.”
Nghe được đáp án của Lâm Thư, đột nhiên Cố Hạc Viễn cười thành tiếng, sau đó nước mắt hắn bỗng rơi xuống, hắn nghiêng người hôn lên má Lâm Thư, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.’
Lâm Thư nghe xong đứng dậy, trịnh trọng nâng mặt Cố Hạc Viễn lên, vừa khóc vừa hứa hẹn: “Cố Hạc Viễn, sau này em sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ chiều anh, sẽ tốt với anh, em sẽ bù đắp cho anh tất cả tình yêu mà khi còn nhỏ anh không có được.”
“Được, cảm ơn bé Thư.”
Thượng đế luôn luôn công bằng. Người đẩy bạn xuống vực sâu, đến khi ngã xuống bạn mới có thể phát hiện, thực ra thứ đang chờ đón bạn là một biển hoa.
Tác giả:
Kết thúc rùi ~
Ngoại truyện sẽ có hai nội dung, ai muốn đọc thì nhắn lại nha!
- Sinh em bé
- Bé Thư trúng tiếng sét ái tình với Cố Hạc Viễn (thấy sắc nảy lòng tham)
— HẾT CHÍNH VĂN —