CON ĐƯỜNG SỦNG PHU SAU KHI SỐNG LẠI

Tiêu Vãn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình vì muốn lấy lòng một tiểu hài tử, mà cầm dây cỏ bện châu chấu. Nhớ trước đây, nàng học cách bện là vì Quý Thư Mặc, vậy mà giờ lại dùng để dỗ một tiểu quỷ.


Nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt phấn nộn của Tiêu Tiêu tràn đầy chờ mong, lại thấy Tạ Sơ Thần chớp mắt to tò mò, Tiêu Vãn khụ một tiếng, nhanh nhẹn bện cho mỗi người một con.


Cầm châu chấu màu xanh lá trong tay, Tiêu Tiêu khanh khách nở nụ cười, lộ ra hai viên răng nanh đáng yêu. Hắn cầm châu chấu, hưng phấn chạy tới chạy lui, thậm chí vặn vẹo thân hình tròn vo, ở trên lưng Tiêu Vãn bò tới bò lui, giống như đã hoàn toàn quên mất trước kia mình rất sợ vị đại tỷ nóng tính này.


Tuy rằng kiếp trước Tiêu Vãn không thích Tiêu Tiêu, nhưng khi Tiêu Tiêu còn nhỏ lại rất muốn thân cận vị đại tỷ này tại vì trong tay đại tỷ có nhiều thứ đồ chơi vui, trong phòng đại tỷ luôn có đồ ăn ngon, nhưng sau vài lần đụng vào, hắn dần dần cảm thấy sợ hãi khi nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Tiêu Vãn, thậm chí sau khi lớn lên, hiểu được sự khác biệt vai vế đích thứ, đành phải tránh một góc mang vẻ mặt nhìn lên đích tỷ của mình.


Trước đó vài ngày, khi Tiêu Vãn cùng Quý Thư Mặc thử hỉ phục, Tiêu Tiêu phát hiện ra đại tỷ và tỷ phu của mình trông rất đẹp a. Hắn nghe được bên ngoài đồn đãi rằng tỷ phu là người hiền lành, lại là tài tử đệ nhất kinh thành, cho nên muốn chơi cùng tỷ phu, muốn tỷ phu dạy hắn học, ai ngờ tỷ phu xụ mặt, vẻ mặt phiền chán, làm hại mình bị đại tỷ mắng té tát một trận.


Tức chết hắn!


Nghĩ như vậy, Tiêu liếc liếc Tạ Sơ Thần, vừa lòng gật đầu: Vẫn là sơ thần ca ca tốt nhất!


Trên lưng bị đè nặng, Tiêu Vãn vừa muốn quát lớn, lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Tiêu Tiêu: "Đại tỷ, ngươi nói sẽ không nổi nóng với ta!"


Tiêu Vãn không biết nói gì, đành phải tùy ý để Tiêu Tiêu nghịch.


Thấy Tiêu Vãn thỏa hiệp, Tiêu Tiêu lập tức vươn tay nhỏ béo mập, nắn qua bóp lại ở trên mặt Tiêu Vãn. Một đôi mắt to long lanh nghịch ngợm nháy nháy với Tạ Sơ Thần ở đối diện, khóe miệng nâng lên, lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh.


Tạ Sơ Thần cẩn thận nâng niu con châu chấu Tiêu Vãn làm cho mình, vừa ngẩng đầu, lại thấy mặt Tiêu Vãn bị Tiêu Tiêu nắn nghiêng lệch vặn vẹo, thậm chí trên đầu Tiêu Vãn còn bị buộc ra hai củ hành tây. Hắn lập tức "Xì" một tiếng, bật cười.


Thấy Tiêu Vãn vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, Tạ Sơ Thần liều mạng nghẹn cười, mắt nhanh chóng mở to, nhưng độ cao của khóe miệng giơ lên lại bán đứng tâm tình cực tốt của hắn.


Tuy biết là Tiêu Tiêu giở trò quỷ, nhưng thấy Tạ Sơ Thần vui như vậy, một chút buồn bực trong lòng Tiêu Vãn lập tức tan thành mây khói. Đặc biệt là thấy vẻ mặt cười trộm của Tạ Sơ Thần thưởng thức châu chấu trong tay, biểu tình ôn nhu yêu quý cẩn thận nâng niu thứ mình làm ra như vậy, trong lòng Tiêu Vãn càng trào ra vô hạn ấm áp.


Nàng còn nhớ rõ, mình đã từng bện cho Quý Thư Mặc một con châu chấu, lại bị hắn khinh thường cười nhạt, vô tình ném ở trên mặt đất...... Trào phúng nàng ấu trĩ......


"Đại tỷ!" Tiêu Tiêu bò lên người Tiêu Vãn, nhỏ giọng mở miệng ở bên tai nàng, "Sơ thần ca ca là người tốt, vị đại ca ca kia là người xấu!"


Hắn tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng biết đích tỷ của mình cưới hai vị phu lang, vị đại ca kia rất nóng tính. Sơ thần ca ca là người tốt, hắn không muốn về sau Sơ Thần ca ca bị vị ca ca hư kia khi dễ!


Tiêu Vãn hơi rũ mắt, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Tiêu Tiêu hiện vẻ nghiêm túc, trong lòng không khỏi nghĩ: Tiêu Tiêu tuy nhỏ, thế nhưng so với nàng ở kiếp trước còn hiểu rõ lòng người hơn, phân biệt được người tốt cùng người xấu.


Nàng gật đầu, nhỏ giọng dặn dò: "Tiêu nhi, hắn không phải ca ca của ngươi, là tỷ phu của ngươi. Biết không, về sau phải kêu là tỷ phu."


Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn Tiêu Vãn, Tiêu Vãn đẩy hắn một phen, thúc giục nói: "Qua đi, kêu một tiếng tỷ phu."


Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, thấy Tiêu Vãn vẻ mặt nghiêm túc, hắn lập tức chạy như bay đến lòng ngực Tạ Sơ Thần, giọng giòn vang: "Tỷ phu! Tỷ phu!"


Tạ Sơ Thần còn đang đắm chìm trong kinh hỉ của món lễ vật nhỏ Tiêu Vãn đưa hắn, bị Tiêu Tiêu thình lình nhảy vào như vậy, cả người hắn ngã lên mặt cỏ, không đợi lấy lại tinh thần, trên người nặng hơn, bên tai truyền đến từng tiếng ngọt ngào "Tỷ phu".


Tỷ phu?


Giờ phút này, trong lòng Tạ Sơ Thần nói không nên lời đến tột cùng là cái tư vị gì, chỉ biết là khi mình đối diện với ánh mắt ôn nhu của Tiêu Vãn, trái tim lại gia tốc nhảy lên mãnh liệt, gần như làm hắn hít thở không thông.


Tiêu Vãn nửa ngồi xổm xuống, nâng Tạ Sơ Thần đang dại ra hóa đá từ trên cỏ dậy, lại duỗi tay sờ đầu nhỏ của Tiêu Tiêu, khóe miệng chứa ý cười ôn nhu: "Thật ngoan ~"


Tiêu Tiêu kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ, quai hàm phồng lên, nói: "Tiêu nhi vẫn luôn rất ngoan ~"


Nói xong, hắn duỗi dài tay nhỏ bụ bẫm, làm nũng nói: "Đại tỷ, ôm một cái!"


Tiêu Vãn mỉm cười bế hắn lên, Tiêu Tiêu nhếch miệng cười, nhanh nhẹn bò lên đầu Tiêu Vãn, hai chân ngồi chống trên cổ nàng, túm bím tóc Tiêu Vãn, hắc hắc nở nụ cười.


Tạ Sơ Thần sợ Tiêu Tiêu ngồi làm Tiêu Vãn thấy nặng, vội vàng lo lắng nói: "Tiêu nhi, xuống dưới!"


Thấy Tạ Sơ Thần khẩn trương nhìn mình như vậy, Tiêu Vãn giương khóe miệng lên nói: "Sơ Thần ghen sao? Muốn vợ cũng ôm một cái hay không?"


Tạ Sơ Thần xấu hổ mặt đỏ lên, ấp úng nói không nên lời. Tiêu Vãn thấy hắn trong lòng muốn lại ngượng ngùng lắc đầu, lập tức đem hắn ôm vào lòng.


Nàng nhẹ nhàng cọ gương mặt hắn, hô hấp ấm áp lao thẳng tới cổ hắn, thân thiết như vậy làm Tạ Sơ Thần lập tức ngượng ngùng, lại tràn đầy chờ mong.


Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi thật dài thường thường xoa nhẹ lên mặt Tiêu Vãn.


Không khí ái muội, lại làm Tiêu Vãn tâm động, hận không thể lập tức hôn lên cặp mắt xinh đẹp như biết nói kia.


Mà Tiêu Tiêu thấy hai người trước công chúng hạ thân thiết, xấu hổ xấu hổ mà che khuất mặt, khanh khách mà nở nụ cười.


Xa xa nhìn lại, cảnh tượng ấm áp như vậy giống như một nhà vui vẻ hoà thuận. Nhưng khi Vương thị vội vàng tới, lại nhìn thấy Tiêu Tiêu ngồi trên cổ Tiêu Vãn, sợ tới mức suýt nữa linh hồn cũng mất, nàng xông lên trước đem Tiêu Tiêu thích nghịch ngợm gây sự từ trên người Tiêu Vãn kéo xuống dưới, thân mình run rẩy quỳ rạp xuống đất, đánh vỡ không khí kiều diễm này.


"Đại tiểu thư tha mạng, là Tiêu nhi không hiểu chuyện làm phiền tiểu thư! Xin ngài tha thứ cho Tiêu nhi!"


Cơ hội trộm hương bị phá hỏng, Tiêu Vãn khó chịu vô cùng, nhưng thấy Vương thị run bần bật quỳ trên mặt đất, trong đầu nàng nhịn không được mà hiện lên cảnh tượng bọn họ ở chung.


Khinh thường, khinh thường, coi khinh, vênh váo tự đắc...... Từ khi Vương thị vào cửa, nàng hình như chưa từng cho một ánh mắt tốt với vị sườn quân yếu đuối khiếp đảm này.


Bây giờ Vương thị sợ nàng như thế, tất cả đều là do nàng tự làm thành.


—— đại tỷ, nương làm sao vậy, sao không để ý tới ta? Mọi người làm sao vậy? Tại sao lại có nhiều máu như thế......


Tiêu Vãn rũ nhẹ mí mắt xuống, ngực rầu rĩ căng tức khó chịu.


"Vương sườn quân, Tiêu nhi cũng không có làm sai cái gì cả." Nửa ngày, Tiêu Vãn duỗi tay đỡ Vương thị lên, lần đầu tiên vẻ mặt ôn hòa nói, "Là ta để hắn ngồi trên cổ ta chơi đấy."


Tiêu Vãn giải thích làm trái tim Vương thị run rẩy, mà nàng tự mình dìu hắn lên càng làm hắn sợ hãi không thôi. Hắn khiếp sợ nhìn Tiêu Vãn, không dám tin vị trước mắt này chính là đại tiểu thư ngày thường vênh váo tự đắc kia!


Tiêu Tiêu lôi kéo vạt áo Vương thị, nghẹn miệng nói: "Cha, tiêu nhi vẫn luôn rất ngoan, không có làm cho đại tỷ sinh khí......"


"Hồ nháo cái gì!" Vương thị nhỏ giọng quát lớn, "Bảo ngươi đọc sách chăm chỉ một chút, ngươi thế mà lại chuồn ra ngoài chơi! Bây giờ mau cùng ta trở về sân!"


Tiêu Tiêu bất mãn phản bác: "Tiêu nhi vừa rồi rất nghiêm túc đọc Tam Tự Kinh! Sơ thần tỷ phu có dạy ta!"


Thấy Tiêu Tiêu blah blah muốn chạy tới chỗ Tạ Sơ Thần, Vương thị vội vàng giữ chặt, hắn nhìn Tiêu Vãn cười nịnh nọt nói: "Quấy rầy đại tiểu thư cùng Tạ phu lang, nô gia xin phép mang Tiêu nhi trở về."


Tiêu Tiêu bị Vương thị nắm chặt không tránh được, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Tiêu Vãn cùng Tạ Sơ Thần, tội nghiệp nhấp nháy: "Đại tỷ, đại tỷ phu, về sau ta còn có thể tìm các ngươi chơi nửa không?"


Thấy Tiêu Tiêu gọi Tạ Sơ Thần là tỷ phu, Vương thị nheo mắt. Ở Đông Nguỵ, chỉ có chính quân mới có thể được gọi như thế. Tiêu Vãn lại không hề phản ứng gì, chẳng lẽ cam chịu cho Tạ Sơ Thần làm chính quân?


Tiêu Vãn mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, có rảnh nhớ đến chơi với Sơ Thần."


"Ân!"


Sau khi Tiêu Tiêu lưu luyến vẫy tay chia tay, Tiêu Vãn thu hồi ánh mắt, lại thấy Tạ Sơ Thần đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt ôn nhuận vẫn ngóng nhìn lưu luyến không rời Tiêu Tiêu đã đi xa. Nàng rũ mi hỏi: "Sơ thần, ngươi quen Tiêu nhi từ khi nào vậy?"


"Hôm nay mới vừa làm quen." Nghĩ đến dung nhan Tiêu Tiêu giống Tiêu Vãn, trong lòng Tạ Sơ Thần dâng lên một cỗ ấm áp, nhịn không được bật thốt: "Tiêu nhi rất đáng yêu, làm người ta nhịn không được mà yêu thích."


Tiêu nhi lớn lên thật giống Thê Chủ, làm người ta nhịn không được mà yêu thích ~ nếu hắn cùng Thê Chủ có một đứa con, nhất định cũng sẽ đáng yêu giống Tiêu nhi như vậy đi ~


Tiêu Vãn gắt gao nhìn chăm chú Tạ Sơ Thần, không buông tha bất cứ một chút cảm xúc nào trên mặt hắn. Thấy mắt phượng xinh đẹp của hắn hơi nâng lên, mang theo tràn đầy nhu ý, hô hấp nàng cứng lại, nhỏ giọng mở miệng: "Sơ Thần, ngươi rất thích tiểu hài tử sao?"


Tạ Sơ Thần không chút do dự đáp: "Ân, rất thích."


Nghĩ đến Tiêu Tiêu đáng yêu, nghĩ đến cảnh tượng ấm áp ở chung cùng Tiêu Vãn, hắn ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Vãn một cái, nhỏ giọng thử hỏi: "Thê Chủ, ngươi thích hài tử không?"


Nếu có thể cùng Thê Chủ có một hài tử, vậy là tốt rồi......


"Ta?" Tiêu Vãn trầm mặc một chút, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hoảng loạn.


Đối với hài tử, Tiêu Vãn không phải rất thích, cũng không phải không thích. Nhưng giờ phút này, nàng vẫn có thể tinh tường nhớ lại, khi nàng biết được Quý Thư Mặc mang thai, tâm tình của nàng đến tột cùng có bao nhiêu hưng phấn và vui sướng!


Nàng cả ngày lẫn đêm tràn đầy cảm giác hạnh phúc được làm mẹ, chỉ muốn thông báo khắp nơi, chuẩn bị quần áo và đồ chơi cho hài tử sắp ra đời, thậm chí đến tên cũng đã suy nghĩ một trăm tám mươi cái tên lận.


Nhưng buồn cười chính là, nam nhân nàng nâng niu che chở trong lòng bàn tay, mang thai hài tử, vậy mà không phải của mình!


Mà nàng lại càng tàn nhẫn hại chết thai nhi trong bụng Tạ Sơ Thần, tước đoạt niềm vui sướng được làm cha của Tạ Sơ Thần......


Đứa trẻ kia, đứa trẻ kia...... Bị chính tay nàng...... Hại chết......


Nhớ lại khi đó, ánh mắt Tạ Sơ Thần tuyệt vọng vô thần, lòng Tiêu Vãn như bị đâm vào một châm lại một châm. Nàng khẽ nhắm mắt, rất lâu sau đó, mới lấy hết can đảm hỏi: "Sơ thần, nếu về sau, có người hại chết con của ngươi, ngươi sẽ thế nào?"


Tạ Sơ Thần nhăn mày, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, dường như không rõ vì sao nàng hỏi như vậy.


Bị ánh mắt sáng quắc của Tạ Sơ Thần nhìn chằm chằm, Tiêu Vãn chột dạ nói: "Ta là nói nếu......"


"Ta sẽ liều mạng với hắn!" Tạ Sơ Thần nghiêm túc xụ mặt, quơ nắm tay nhỏ, tức giận nói, "Bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn hài tử của ta!"


Hài tử của, hắn sẽ bảo vệ thật tốt, sao có thể làm nó bị thương!


Nửa ngày, Tạ Sơ Thần trộm liếc Tiêu Vãn, nhỏ giọng hỏi: "Thê Chủ, ngươi sẽ bảo vệ ta phải không......"


"Ta......" Ngực không tự giác căng thẳng, một cỗ đau đớn và áy náy mãnh liệt nảy lên trong cổ họng Tiêu Vãn, làm câu nói kia kẹt ở yết hầu, thanh âm có chút run rẩy.


Thấy Tiêu Vãn run môi, sắc mặt trắng bệch nói không ra lời, Tạ Sơ Thần giống như cà tím héo. Hắn nhụt chí đá cục đá trên mặt đất, rầu rĩ nói thầm: "Bát tự còn không có một chữ nào đâu......"


Ở Đông Nguỵ quốc, Chính Phu sinh hạ đích trưởng nữ trước, trắc thất cùng tiểu thị phải được Thê Chủ đồng ý mới được mang thai. Chỉ có được sủng ái, mới có được đãi ngộ như vậy.


Tạ Sơ Thần rầu rĩ nghĩ, mình đã cùng Thê Chủ bỏ lỡ cơ hội động phòng rất tốt, cũng không biết về sau còn có thể có cơ hội mang thai hay không...... Nếu cơ hội mang thai còn chưa có, vậy đến khi nào mới sinh ra hài tử a!


Hắn nghĩ nghĩ, ngửa đầu hỏi: "Thê Chủ, ta có thể sinh hài tử cho ngươi không? Ta không cần phải ngay hiện tại, cũng không cần phải sớm hơn Quý công tử, chỉ hy vọng già rồi về sau có một hài tử có thể làm bạn ta......"


—— Thê Chủ, có thể cho ta sinh hạ đứa nhỏ này không? Ta muốn sinh hạ hắn......


—— Thê Chủ, cầu xin ngài!


Tiêu Vãn thân mình run lên, khuôn mặt càng trắng hơn vài phần.


Thấy Tiêu Vãn chậm chạp không nói, Tạ Sơ Thần rũ đôi mắt xinh đẹp xuống, nhỏ nhẹ nói: "Là Sơ Thần vượt rào."


"Không, không phải!" Thấy Tạ Sơ Thần thất vọng như vậy, tim Tiêu Vãn đập tới cổ họng, nàng hoảng loạn phe phẩy tay, vội vàng nói, "Ngươi muốn sinh được thì sinh, sinh sinh sinh, ta tuyệt không ngăn cản! Vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ ngươi cùng hài tử!"


Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn vẻ mặt Tiêu Vãn đỏ lên, đầu đầy mồ hôi, hơn nửa ngày mới đỏ mặt nói: "Hài tử cũng không phải mình ta muốn sinh thì sinh, Thê Chủ, chúng ta...... Chúng ta còn chưa có......"


Gương mặt hắn đỏ bừng, mắt to ngập nước nhẹ nháy, cánh môi hồng nhạt mấp máy, làm cho Tiêu Vãn có một loại xúc động muốn âu yếm.


Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn chậm rãi vươn tay, cầm ngón tay Tạ Sơ Thần đang gắt gao nhéo ống tay áo, ngón tay kéo nhẹ, nhẹ nhàng kéo hắn đến trước người mình.


Nàng hơi hơi cong môi, cùng Tạ Sơ Thần mắt đôi mắt, mũi đối mũi, môi răng dường như có thể chạm vào nhau.


Cũng giống nàng, tròng lòng bàn tay Tạ Sơ Thần đều là mồ hôi. Có thể thấy được hắn cố lấy bao nhiêu dũng khí, mới nói ra được lời kinh thế hãi tục như vậy. Mà ngực nàng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc, muốn trở thành Thê Chủ chân chính của hắn!


"Đại tiểu thư, ngươi ở đây a!" Lúc này, một thanh âm gây mất hứng từ sau lưng vang lên, ngay sau đó là những tiếng bước chân liên tiếp từ xa tới truyền đến.


(Candy: Sao phá đám hoài thế. Thịt của ta đâu =_= )


Tiêu Vãn tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nàng thật sự không hiểu nổi, sao có như vậy nhiều người thích tại thời điểm như thế này nhảy ra phá hư nàng với Sơ Thần thân thiết vậy!


Tiêu Vãn lạnh mặt ngẩng đầu nhìn lại, thấy nhị sườn của Tiêu Ngọc Dung - Liễu thị mặc một bộ trường bào hồng nhạt thân hoa hòe lộng lẫy, thướt tha đi tới. Phía sau hắn ngoài hai gã sai vặt bên người, còn có hai nữ tử trung niên đi theo.


Hai người này Tiêu Vãn tương đối quen mắt, một vị là Thôi quản sự Tiêu phủ, một vị khác là Trần quản sự phòng thu chi.


Mặt đẹp dung nhan tinh xảo, Liễu thị nhẹ nhàng nhấc gót sen, đi tới trước người Tiêu Vãn, nhẹ nhàng hành lễ, cười nói: "Đại tiểu thư, sổ sách tháng sáu thanh toán xong chưa?"


Thấy mặt Tiêu Vãn âm u, trong lòng Liễu thị biết nàng căn bản không dành ra thời gian xem sổ, khóe miệng hắn cong lên, đôi mắt màu đen tràn đầy tính kế.


"Đại tiểu thư, bây giờ đã là giữa tháng 7, sao ngươi còn chưa thanh toán xong sổ sách." Liễu thị kinh ngạc che miệng, lo lắng nói, "Không tính xong sổ thì không thể nào phát tiền tiêu hàng tháng cho mọi người được. Thôi quản sự, chuyện này nên làm thế nào đây?"


Thôi quản sự ở bên tiếp lời nói: "Đại tiểu thư có lẽ vội vàng ôn thi khoa cử, cho nên không có thời gian xem sổ sách đi. Trong lúc Quý chính quân chưa về phủ, không bằng vẫn nên giao cho Liễu Trắc Quân xét duyệt và thanh toán. Đại tiểu thư, ý ngài thế nào?"


- - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bình luận

Truyện đang đọc