CON ĐƯỜNG VẤY MÁU

Một đoạn đường, nhìn rất dài, nhưng thực ra cũng chỉ là khoảng cách vài câu nói mà thôi.

Gió lớn, không thể đứng lâu, “hạt cát” trong mắt cô chắc cũng không còn, Hạ Xuyên hỏi: “Được rồi chứ?”

“Được rồi.”

Hạ Xuyên cũng không cõng cô nữa, xoay người để cô đuổi theo. Cô đi chậm phía sau, anh dừng lại, chờ cô đi tới, nắm tay cô một cách tự nhiên, dẫn cô đi về phía trước.

Tưởng Tốn cũng không nói gì, để mặc anh dắt, để cho dấu chân mình lưu lại bên cạnh dấu chân anh.

Trong nhà sáng đèn, cửa không đóng kín, vừa đẩy là mở. Trác Văn vừa vặn đi từ nhà bếp ra, ba người đụng mặt nhau.

Tưởng Tốn không chịu lạnh được, áo khoác lại mỏng, lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch, mắt còn đo đỏ, tay trái được người khác nắm. Trác Văn sửng sốt hai giây, bình tĩnh lại nói: “Về rồi à? Đã thu dọn xong phòng cho hai người rồi.”

Phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng Trác Văn, phòng ngủ ở đây trang trí không khác nhau mấy, một cái giường một cái bàn, một vòng hoa văn dân tộc Tạng bao quanh trần nhà, đơn giản nhưng không tính là thô sơ.

Hai tấm chăn để trên giường, Trác Văn nói: “Tắm rửa ở nhà vệ sinh, lát nữa anh sẽ châm một túi chườm nóng cho em.”

Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn.”

“Không cần đâu…”

Trác Văn đi ra ngoài. Hạ Xuyên tiện tay tung một tấm chăn ra, hỏi: “Em tắm trước?”

Tưởng Tốn lạnh run cả người, nói: “Vậy tôi trước.”

Cô cầm đồ tắm rửa đi vào nhà vệ sinh, không bao lâu thì Trác Văn cầm một túi chườm nóng quay lại.

Hạ Xuyên vừa trải chăn xong, nhận lấy túi chườm nóng nói khách sáo một tiếng, ước chừng rồi lại nói: “Nóng quá.”

Trác Văn liếc nhìn giường, hai tấm chăn không trải tách ra, một trên một dưới chồng lên nhau. Anh ta thu tầm mắt rất nhanh, nói: “Buổi tối hai người chưa ăn gì, trong bếp vẫn còn thức ăn, có thể tùy ý.”

“Còn bánh bao phô mai chua không?”

“Còn.”

“Lát nữa nếm thử hai cái.” Nói đoạn, anh nhét túi chườm nóng vào trong chăn, vị trí sát tường.

Trác Văn nhịn không được nhìn một cái, nói: “Tôi làm việc ở nhà sau, có chuyện gì thì có thể gọi tôi.”

“Ừm.” Hạ Xuyên để túi chườm nóng xong, quay người lại hỏi, “Ông ngoại anh vẫn đang ngủ ư?”

Trác Văn gật đầu: “Có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.”

Hạ Xuyên ngồi xuống mép giường, hỏi: “Anh hoàn toàn không biết rõ chuyện của ông ấy?”

“Không biết rõ…”

“Lời hôm nay chúng tôi nói, anh cũng đã nghe thấy rồi, có ý kiến gì không?”

Trác Văn nhìn Hạ Xuyên, nói: “Anh nói rõ đi, không cần lãng phí thời gian.”

Hạ Xuyên cười, ném điếu thuốc cho anh ta. Trác Văn đón lấy, Hạ Xuyên nhấn bật lửa: “Lửa không?”

Trác Văn lắc đầu, xoay điếu thuốc nói: “Trong phòng không thông thoáng lắm.”

Hạ Xuyên nhìn anh ta một cái, cúi đầu châm thuốc của mình: “Không sao, cô ấy không để ý.”

“Cô ấy không biết hút thuốc.”

Hạ Xuyên buồn cười: “Anh và cô ấy chín năm không gặp rồi nhỉ?”

Trác Văn không biết anh muốn nói gì, “ừm” một tiếng.

Hạ Xuyên hỏi: “Chưa từng lên mạng tìm tên cô ấy sao?”

“Chưa từng tìm.”

Hạ Xuyên nói: “Tên tiếng Anh của cô ấy là Jessie, biết hút thuốc.”

Hạ Xuyên lại bật bật lửa. Trác Văn đứng tại chỗ một lúc, tiến lên hai bước, cúi đầu châm thuốc. Rít một hơi, anh ta kéo băng ghế bên cạnh sang ngồi xuống, “Anh muốn hỏi đồ trong tay ông ngoại tôi?”

“Đúng.”

“Tôi không biết, mấy năm nay ông cũng chưa từng nhắc tới điều gì cả.”

“Anh không thấy lạ sao ông ấy đột nhiên dẫn anh tới đây ư?”

Trác Văn thoáng khựng lại: “Không thấy lạ. Sau khi tỉnh lại, tôi đã làm vật lý trị liệu hơn nửa năm, không cần đi học nữa, xe cũng không cần lái nữa, tới nơi này cũng hợp ý tôi, cho nên không thấy lạ.”

Hạ Xuyên hỏi: “Chuyện này anh có ý kiến gì?”

Trác Văn cúi đầu rít mấy hơi thuốc, mới nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức khuyên ông.”

Hạ Xuyên dứt khoát một tiếng: “Thành.”

Trác Văn đứng dậy rời khỏi, đi hai bước lại dừng lại, xoay người hỏi: “Anh ở bên cô ấy bao lâu rồi?”

Hạ Xuyên nói: “Không lâu lắm.”

Trác Văn lại hỏi: “Chuyện trước đây của chúng tôi, anh đều biết hết?”

“Biết.”

Trác Văn gật đầu, xoay người, đi đến bên cửa, lại dừng lại, vịn khung cửa xoay người hỏi Hạ Xuyên: “Yêu cô ấy không?”

Hạ Xuyên hút thuốc, cười cười, không trả lời.

Trác Văn chờ một hồi, hỏi: “Chơi đùa ư?”

Hạ Xuyên nói: “Anh lấy thân phận gì hỏi tôi?”

Trác Văn nói: “Rất khó trả lời ư?”

Hạ Xuyên rít vài hơi, nheo mắt suy nghĩ một lúc, nói: “Anh không xứng với cô ấy.”

Trác Văn không lên tiếng.

“Không phải là vì chuyện anh bỏ thuốc cô ấy ——” Hạ Xuyên nói, “Là anh yếu, hai người trước đây, nhất định luôn là cô ấy chủ đạo, ông già anh không ép cô ấy được.”

Trác Văn mở miệng: “Anh được?”

Hạ Xuyên nói: “Được, nhưng tôi không ép cô ấy.”

Trác Văn chờ anh nói tiếp.

Hạ Xuyên dụi đầu thuốc một cái: “Mấy chuyện anh hỏi, shit! Đừng tỏ vẻ chuyên gia trước mặt tôi.”

Tưởng Tốn tắm xong quay lại, Trác Văn đã rời khỏi. Tóc cô lau chưa khô, chui thẳng vào trong chăn, ôm túi chườm nóng thở phào một cái, nói: “Nước rất yếu.”

“Có nóng không?”

“Nhiệt độ bình thường, không lạnh, nhưng nước yếu.”

Hạ Xuyên cầm đồ tắm rửa nói: “Tùy tiện xối một chút.”

Vào nhà vệ sinh, anh mới biết “nhiệt độ bình thường” là định nghĩa gì, xối qua loa một hồi, người cũng chưa nóng, anh lau qua quýt rồi quay lại.

Tưởng Tốn đang đắp chăn, một tay dùng khăn vò tóc, một tay bấm điện thoại di động chơi. Hạ Xuyên liếc một cái, hỏi: “Đua xe kart hả?”

Tưởng Tốn nói: “Tìm điểm khác nhau.”

“Cái gì cơ?”

Tưởng Tốn giải thích: “Hai tấm ảnh gần giống nhau, tìm ra năm chỗ khác nhau, tìm điểm khác nhau… Anh đừng nói chuyện với tôi, có giới hạn thời gian.”

Một bàn tay vươn ngang tới, ném di động của cô sang một bên, Tưởng Tốn không vui: “Làm cái gì đó!”

Hạ Xuyên hỏi: “Ăn chút đồ ăn khuya không?”

Tưởng Tốn quả quyết nói: “Được.”

Hạ Xuyên cười cười.

Trong bếp vẫn còn bánh bao phô mai chua làm sẵn, Hạ Xuyên bỏ bánh bao vào nồi hâm lại, quay đầu thấy Tưởng Tốn ngồi xổm nghịch thùng trà, hỏi: “Muốn uống trà bơ à?”

“Ừm.”

“Không phải thấy khó uống ư?”

“Bà cụ khuấy uống ngon hơn.”

“Em biết khuấy à?”

Tưởng Tốn nói: “Chờ đấy.”

Thời gian hâm bánh bao, Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn chậm rãi bỏ đồ vào trong thùng trà, bỏ xong rồi khuấy trà từng cái một, cái xuống khuấy nhanh, cái lên khuấy chậm, lực rất ổn định, khuấy một hồi còn hỏi: “Tôi khuấy mấy cái rồi?”

Hạ Xuyên nói: “Làm sao tôi biết.”

Tưởng Tốn tính một chút: “Còn năm mươi mấy cái nữa.”

“Tổng cộng khuấy mấy cái?”

“Một trăm.”

Hạ Xuyên cũng không giúp, bánh bao hâm xong, mà trà bơ của cô vẫn chưa khuấy xong. Hạ Xuyên lấy một cái bánh bao nóng hổi ra, cắn một miếng, mùi vị không tệ. Anh đưa bánh bao đến bên miệng Tưởng Tốn: “Nếm thử xem.”

Tưởng Tốn tiện thể cắn một miếng, nhân bên trong nóng phỏng lưỡi, cô nhíu mày hà hơi. Hạ Xuyên nhìn cô cười, mấy miếng là ăn hết bánh bao.

Trà bơ khuấy xong, Hạ Xuyên đang ăn cái bánh bao thứ hai. Tưởng Tốn ở bên cạnh bưng trà, uống từng hớp nhỏ, uống gần nửa ly, hỏi: “Anh không uống à?”

“Khó uống.”

“Anh chưa uống mà đã biết khó uống à?”

“Ngon hơn đoàn thồ hàng kia?”

Tưởng Tốn gật đầu.

Hạ Xuyên cầm lấy ly trà uống một hớp, trên bếp còn có chồng bột tsampa, anh cho một ít vào, lại uống một hớp.

Tưởng Tốn hỏi: “Đây là cái gì?”

Lúc nói chuyện, Hạ Xuyên lấy ly trà ra: “Tsampa, có muốn nếm thử không?”

“Muốn.”

Hạ Xuyên thêm một ít vào cho cô, Tưởng Tốn chậm rãi uống, đột nhiên nghe thấy Hạ Xuyên hỏi: “Mùi vị sẽ thế nào?”

“Cũng được…” Vừa nói hai chữ, cô liền bị bột bắn lên đầy mặt.

Hạ Xuyên cười ầm. Tưởng Tốn liếm môi một cái, lau mặt: “Anh cố ý à?”

Mặt cô chưa lau sạch, bột trái một ít phải một ít, dính đầy mặt cô, buồn cười ngây thơ. Hạ Xuyên nâng mặt cô lên lau giúp cô. Tưởng Tốn còn không tình nguyện, muốn hất anh ra, Hạ Xuyên dùng sức cố định lại: “Đừng động đậy!”

Tưởng Tốn nói: “Mèo khóc chuột.”

“Em là chuột à?”

Tưởng Tốn hừ một tiếng.

Ánh đèn màu cam lờ mà lờ mờ, mặt cô trắng trắng hồng hồng, Hạ Xuyên nhìn một hồi, thấp giọng nói: “Lau không sạch.”

“Tự tôi lau.”

“Tôi làm cho.”

Hạ Xuyên hôn gò má cô, dừng lại hai giây, đi sang bên cạnh từng chút một, ăn hết bột.

Tưởng Tốn khép hờ mắt, khẽ nói: “Anh có buồn nôn không?”

Hạ Xuyên cắn môi cô một cái: “Còn chê mình buồn nôn à?”

“Tôi chê anh buồn nôn.”

Hạ Xuyên cắn môi cô, kéo ra ngoài một cái. Tưởng Tốn khẽ kêu một tiếng, mở mắt nhìn anh. Hạ Xuyên vuốt vài sợi tóc của cô ra sau, nhìn mắt cô chằm chằm. Tưởng Tốn hơi ngửa đầu, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Hạ Xuyên không trả lời, cúi đầu hôn cô.

Đêm khuya yên tĩnh, trên mặt đất trong bếp, hai bóng người ôm nhau thật chặt, rất lâu mới tách ra.

Quay về phòng, Tưởng Tốn ngủ phía trong giường, Hạ Xuyên ngủ phía ngoài.

Tay chân cô lạnh ngắt, ôm chặt túi chườm nóng, người co rúc lại chống lạnh. Hạ Xuyên ôm cô, cô thuận thế chui vào trong ngực anh.

Qua rất lâu, Hạ Xuyên hỏi: “Chưa ngủ à?”

“Ngủ không được.”

“Lạnh ư?”

“Không lạnh.” Tưởng Tốn nói, “Có lẽ là ăn nhiều quá.”

Hạ Xuyên xoa xoa bụng cô qua lớp áo: “Đầy bụng ư?”

Tưởng Tốn dừng một lúc: “Tàm tạm.”

Hạ Xuyên luồn vào trong áo, Tưởng Tốn để mặc anh sờ.

Một chuỗi tiếng động vang lên bên ngoài, là Trác Văn về.

Tưởng Tốn nghiêng đầu một cái, Hạ Xuyên bẻ mặt cô lại, tiếp tục hôn.

Tiếng nước vang lên, Trác Văn chắc là đi vào nhà vệ sinh, đang tắm, nước chảy rất yếu, nhưng vẫn nghe thấy.

Tưởng Tốn lật người, Hạ Xuyên hôn cổ cô.

Cửa nhà vệ sinh mở ra, bước chân đến gần từng chút một, Trác Văn đi từ từ tới.

Tay Hạ Xuyên hoành hành bên trong không có trở ngại.

Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa phòng họ.

Tưởng Tốn đè anh lại, Hạ Xuyên dùng sức bóp một cái, thấp giọng nói: “Phân tâm à?”

Tưởng Tốn nói: “Đi ra.”

Hạ Xuyên hỏi: “Đi ra cái gì?”

“Tay.”

“Tay nào?”

“Anh nói nhảm nữa thử xem!”

Hạ Xuyên cười cười.

Tiếng bước chân lại rời khỏi, Trác Văn hình như không về phòng, quay về phía phòng Vương Vân Sơn.

Hạ Xuyên hỏi: “Có làm không?”

Tưởng Tốn nói: “Không làm.”

Hạ Xuyên hôn cô một hồi rồi mới kéo áo cô lại, nằm sấp trên người cô thở hổn hển hai cái. Tưởng Tốn đẩy anh: “Nặng.”

Hạ Xuyên dùng sức đè cô hai cái: “Đừng nhúc nhích!”

Tưởng Tốn không nhúc nhích nữa, một lát sau, cô đột nhiên thấp giọng nói: “Hạ Xuyên…”

“Hửm?”

“Anh khóc ư?”

Hạ Xuyên thoáng khựng lại: “Em đang nằm mơ à?”

Tưởng Tốn đẩy anh: “Ngồi dậy!”

Hạ Xuyên xoay người: “Làm cái gì đó!”

Tưởng Tốn vượt qua anh, bật đèn đầu giường. Hạ Xuyên tiện tay ôm eo cô, liếc cổ cô một cái, khẽ gọi: “Tưởng Tốn…”

Tưởng Tốn nhìn anh một cái, không vui nói: “Ngớ ngẩn gì đó? Chảy máu mũi rồi không biết à?”

Hạ Xuyên lau mũi, một vết máu trên tay.

Hạ Xuyên đi đến nhà vệ sinh vắt khăn, bên kia Trác Văn nghe thấy tiếng động, đi ra xem, hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, chảy máu mũi thôi.”

“Có phải là phản ứng cao nguyên không?”

Hạ Xuyên nói: “Có lẽ thế.”

Trác Văn nói: “Chỗ tôi không có thuốc.”

Hạ Xuyên nói: “Tưởng Tốn mua rồi.”

Trác Văn quay lại phòng Vương Vân Sơn.

Hạ Xuyên cầm máu, rồi rửa mặt, ngẩng đầu nhìn về phía gương. Gương rất nhỏ, nứt ở góc, trên mặt gương lấm tấm đốm. Khuôn mặt anh phản chiếu trong gương, trên mặt đầy nước đọng.

Hạ Xuyên cúi đầu, có thể thấy thấp thoáng vết sẹo trên đầu. Anh sờ một cái, nhếch khóe miệng, lau khô mặt, rồi vắt khăn thêm lần nữa, về phòng ném cho Tưởng Tốn, nói: “Lau cổ đi.”

Tưởng Tốn lau hai cái, chỉ thuốc trên bàn: “Uống đi.”

Hạ Xuyên cũng không thèm nhìn, nuốt thẳng vào. Tưởng Tốn nói: “Bên kia có nước…”

Cô vừa nói mấy chữ này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu của Trác Văn: “Ông ngoại ——”

Bình luận

Truyện đang đọc