CON NGƯỜI ĐƠN GIẢN NHẤT KHI YÊU


Trong thư viện yên tĩnh, Phi Vũ một tay chống má, một tay xoay bút, mắt nhìn xuống bài luyện TOEIC sắp hoàn thành nhưng tâm tư lại đặt ở bên ngoài, nơi những hạt mưa như vô tình như cố ý đập mạnh vào cửa kính.

Trúc Uyên đang đọc sách, nâng mắt thấy Phi Vũ không tập trung, cô cười nói:
"Suy nghĩ gì đấy? Sao không làm tiếp đi?"
Phi Vũ quay đầu nhìn khung cảnh như bị bao trùm bởi tàn tro, anh nhẹ giọng nói:
"Mùa đông năm nay lại có mưa, thời tiết lạnh hơn nhiều." Lạc An chắc hẳn sẽ chẳng để ý đến những điều này mà chỉ mặc một áo phông và một áo khoác.
Trúc Uyên nheo mắt nhìn Phi Vũ, nói:
"Vậy nên cậu phải chú ý một chút.

Mùa đông ai lại chỉ mặc có áo phông ngắn tay với áo khoác cơ chứ? Giữ gìn sức khỏe một chút đi, Rùa ngốc!"
Ánh mắt Phi Vũ đột nhiên tối lại, anh lạnh lùng nhìn Trúc Uyên:
"Chị..."
"Vừa nãy, chị chỉ thuận miệng gọi thử thôi." Trúc Uyên ngắt lời Phi Vũ, mỉm cười nói.
Phi Vũ không đáp mà chỉ một mực nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Trúc Uyên.

Bầu không khí giữa hai người trong phút chốc trở nên vô cùng gượng gạo.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí có phần ngột ngạt, Phi Vũ liếc mắt nhìn xuống tên người gọi, cơ thể thoáng thả lỏng, nhu tình hiện lên trong ánh mắt.
Bắt máy, tiếng Lạc An hòa cùng tiếng mưa rơi rào rào trên mái tôn, tiếng động dù ồn ào nhưng không hiểu tại sao lại mang đến cho Phi Vũ cảm giác thoải mái lạ thường.

"Cậu đang làm gì đấy?"
Phi Vũ ngả lưng ra sau, mỉm cười nhẹ giọng đáp:
"Ngồi ở thư viện trường làm thử bài thi TOEIC."
"Đã xong chưa?"
"Còn một chút nữa nhưng không sao.

Cái này cũng không gấp lắm."
"Vậy đi chơi đi!" Bằng giọng điệu hồ hởi, Lạc An nói.
Phi Vũ lập tức thu dọn sách vở, đứng dậy, "Cậu đang ở đâu?"
"Ký túc xá."
"Tớ đến đón cậu.

Trời đang mưa đấy, đừng đi lung tung, mặc nhiều áo vào.

Mùa đông này cậu mà ốm thì tớ không chăm được đâu."
Từ trường Đại học L bên kia thành phố, Lạc An mắng Phi Vũ càng ngày càng già, càng ngày càng thích càm ràm thế nhưng giọng điệu lại không mang theo dù chỉ một chút vẻ khó chịu.

Cậu chính là vui vẻ mà mắng.

Tắt máy, Phi Vũ vội vã rời khỏi thư viện bỏ lại Trúc Uyên ngồi một mình.

Cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng đã sớm khuất dạng sau các kệ sách, trên gương mặt xinh đẹp vẽ lên nụ cười ảm đạm.
☆彡
Phi Vũ đứng chờ Lạc An trước cửa ký túc xá, tâm trạng vừa vui mừng vừa thấp thỏm.

Giống như, giống như là lần đầu tiên anh đi chơi cùng cậu khi còn nhỏ.
Đã bao lâu rồi anh và Lạc An chưa gặp nhau? Đã bao lâu rồi hai người chưa đi chơi chung? Phi Vũ cẩn cẩn thận thận tính toán.

Lần gần đây nhất anh gặp Lạc An là lúc anh nhờ cậu giúp Hoàng Vũ, cũng đã hai tháng mười bảy ngày rồi.

Lần gần đây nhất hai người cùng đi chơi là lúc ăn mừng cả hai thành công vượt qua cửa ải bước vào cổng trường Đại học, cũng đã bốn tháng rồi.

Sau đó anh lại suy nghĩ kỹ xem tại sao hai người lại không gặp nhau một khoảng thời gian dài như vậy.


Suy nghĩ một hồi lại một hồi, có lẽ là do khoảng cách địa lý.

Mà, cũng có thể là do Lạc An còn phải chuẩn bị quà cho bạn gái.
Lạc An vừa xuồng cầu thang thì thấy Phi Vũ đang đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, cậu khẽ nhíu mày.

Bước tới vỗ vai anh, Lạc An bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Có phải tớ làm phiền cậu với bạn gái không?"
Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Lạc An.

Người có bạn gái là cậu, anh không hỏi thì thôi, từ khi nào đến lượt cậu hỏi một kẻ độc thân như anh vậy?
Thấy vẻ mặt Phi Vũ, Lạc An càng lúng túng, gãi gãi đầu:
"Thôi, hay là thôi đi.

Hôm khác chúng ta đi chơi."
Phi Vũ dở khóc dở cười hỏi:
"Ai nói với cậu là tớ có bạn gái?"
Lạc An bán tính bán nghi nhìn anh, "Mọi người trong trường N đều nói thế."
Phi Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút, bật cười rồi véo má Lạc An.
Sau buổi trưa hôm ấy, Phi Vũ đã có thiện cảm với Trúc Uyên hơn rất nhiều.

Ít nhất thì khi cô đi bên cạnh, anh không còn cảm thấy quá mức chán ghét cùng phiền phức nữa.

Vì hai người thường đi chung với nhau nên trong trường Đại học N rộ lên một tin đồn, đồn rằng bọn họ là một cặp.
Minh Anh thấy Phi Vũ không hề lên tiếng mà mắt nhắm mắt mở cho qua liền vui sướng trong lòng.


Mai mối thành công, hmm, cảm giác cũng không tồi.
Phi Vũ vừa cười vừa giải thích.

Thế nhưng Lạc An vẫn không chịu dẹp bỏ vẻ mặt nghi ngờ kia, khăng khăng hỏi có đúng không n lần, anh cũng kiên nhẫn mà trả lời cậu n lần.

Cậu hỏi anh tại sao không thanh minh, annh nhướn mày đáp là do quá lười.
Hai người ồn ồn ào ào một lúc lâu thật lâu trước cửa ký túc xá khiến Hứa Long trên tầng ba chịu không được, ra khỏi phòng mắng vọng xuống:
"Mẹ nó hai cậu cút ra chỗ khác mà oanh oanh yến yến.

Đừng buồn nôn ở đây nữa."
Lạc An lúc này mới thoả mãn với câu trả lời của Phi Vũ, vui vẻ kéo anh ra ngoài.

Phi Vũ nắm tay Lạc An kéo cậu đi sát người mình.

Cậu chẳng có phản ứng gì mà như thói quen dựa vào người anh kể về cuộc sống Đại học của bản thân.
Hai người chung ô dựa vào nhau đi trong cơn mưa mang theo hơi thở mùa đông lạnh lẽo.

Tiếng cười khanh khách hoà cùng tiếng mưa khiến con phố ảm đạm vắng người trở nên sinh động hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc