CON THỎ CỨU VỚT TOÀN NHÂN LOẠI



TG1-22
Editor:Bạch Hy
30/12/2021
Kỷ La nhìn thấy nam chủ trúng kế, ánh mắt liền sáng lên.

Cô vội vàng túm lấy mũ xanh, che mặt mình, đi lên từng bước nhỏ rồi lén lút di chuyển giữa xe, chuẩn bị tiến hành đánh lén nam chủ một cái.

Nhưng tưởng cho rằng mình thông minh, hỏng rồi.

Cung Chi Nhiên duỗi tay, đè lại cái đầu nhỏ của Kỷ La lại.

Kỷ La:!!!
Mắt thấy khoảng cách nam chủ chỉ kém hai bước.

Vậy mà......!Thế nhưng lại bị ngăn lại!
Không còn cách nào, Kỷ La đành phải móc vũ khí bảo bối của cô ra là bọt xà phòng phao thương, giơ lên chi Cung Chi Nhiên vẻ mặt bọt xà phòng phao.

"Anh đem Thẩm Tiêu giấu đi đâu rồi?" Kỷ La hung dữ hỏi.

Cung Chi Nhiên cau mày, buông tay: "Cô tự tiện xông vào vùng cấm, tự ý mang đối tượng nghiên cứu trân quý của chúng tôi đi, xem như nể tình Thư Lam, tôi đã không có cùng cô so đo, cô hà cớ gì còn cắn chặt không buông."
Kỷ La không ngừng bóp cò súng bong bóng xà phòng: "Anh ấy không phải đối tượng nghiên cứu của các anh, là tôi nuôi đại quái vật."
Cung Chi Nhiên đã có chút không kiên nhẫn, đẩy bong bóng trong không khí ra: "Ai cho cô cái quyền nuôi nó?"
Kỷ La giật mình, theo nguyên lời mà hỏi ngược lại: "Ai cho anh cái quyền bắt anh ấy đi?"
Hệ thống đã dạy, nếu cô nghe không hiểu đối phương nói, đọc một lần là được.

Cung Chi Nhiên nghẹn lời một lát, đúng là khó có thể trả lời câu hỏi này của Kỷ La.

"Anh ấy cũng có tổ của chính mình." Kỷ La cuối cùng đem súng bong bóng buông xuống, nhìn chằm chằm Cung Chi Nhiên nói, "Các anh đem tổ của anh ấy loạn hết lên, còn cả ngày ầm ĩ với anh ấy, để cho anh ấy không có cách nào ngủ, hiện tại anh ấy vừa mới ra cửa, các anh lại muốn đem anh ấy bắt trở về, con người thật sự rất kỳ quái."
Kỷ La cảm thấy quái vật phản diện trong cốt truyện hậu kỳ phim động một chút liền ăn thịt người, kỳ thật là có thể lý giải.


Nếu là đổi thành cô, bị người từ trong ổ đuổi ra, chạy khắp nơi, cô cũng sẽ tức giận đến cắn người.

Trước kia trong hoàng cung có một ít thái giám lén lút thích làm chuyện nhàm chán này.

Cô làm động vật nhỏ nhu nhược mập mạp bên cạnh Hạ nương nương vật, xem như bị ảnh hưởng nặng nề.

Cung Chi Nhiên trầm mặc, cũng không biết suy nghĩ cái gì, dù sao không muốn tiếp tục cùng Kỷ La nói chuyện, đi thẳng vào thang máy.

Kỷ La tự nhiên sẽ không dễ dàng thả nam chủ đi, cô sát sao đi theo bên cạnh anh, nhắm mắt theo đuôi, ngoan cố mà nhắc mãi: "Nếu không đem đại quái vật trả lại cho tôi, anh nhất định sẽ hối hận."
Hệ thống đã nói qua cho cô, quái vật phản diện cho dù bị nhốt lại, sau đó có thể tự mình tìm được cách trốn thoát, hơn nữa sẽ lập tức tiến hành một loạt hành vi trả thù với con người.

Nếu muốn tránh cho cốt truyện phát triển đi theo hướng này, chỉ có thể để Kỷ La cứu anh ta ra trước, để thỏ trấn an anh ta.

"Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận."
Kỷ La biến thành người máy tự động đọc lại.

Giống như lưng linh chăm chú dán lên người nam chủ.

"Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại, cửa kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra.

Kỷ La từ sau lưng Cung Chi Nhiên thò ra một cái đầu nhỏ: "Sao lại nhanh như vậy? Nhà anh ở tầng một sao?"
Cung Chi Nhiên gọi bảo vệ tới đây.

Bảo vệ lại một lần nữa túm cặp nhỏ Kỷ La đi, đem cô kéo đi ra ngoài.

Kỷ La rất tức giận với hành động của nhân viên bảo vệ: "Anh đang gây trở ngại cho tôi cứu vớt nhân loại."
Bảo vệ nghĩ một lúc, đưa cho Kỷ La một hộp bánh quy gấu nhỏ để bồi thường.

Kỷ La nổi giận đùng đùng cầm bánh quy gấu nhỏ rời đi.

Cô ngồi ở trên bồn hoa, vừa ăn bánh quy vừa thở dài: "Anh ta không chịu nói cho tôi biết là họ đã đem quái vật phản diện nhốt ở nơi nào."

Hệ thống: "Người ta là đường đường chính chính là nam chủ, còn cô chẳng qua là một nữ phụ ác độc ngốc nghếch, ai cho cô lòng tin cho rằng nam chủ sẽ nghe lời cô nói."
Nó còn tưởng rằng Kỷ La hạ quyết tâm về sau có nhiều năng lực.

Hóa ra chính là chói lọi chạy đến trước mặt nam chủ, giống như Đường Tăng niệm kinh với anh ta.

Đáng lẽ không nên kỳ vọng quá nhiều với IQ của con thỏ.

Kỷ La nắm tay: "Bẫy của tôi rõ ràng hoàn mỹ như vậy, chỉ kém một chút nữa là có thể đánh bại anh ta, sau đó buộc ạnh ta nói ra tung tích của Thẩm Tiêu."
Hệ thống: "Tìm cô tới đây là vì để cô cải tạo phản diện, không phải cho cô đánh bại vai chính."
Lúc này, một nhân vật chính khác nhìn thấy Kỷ La, đi về phía cô.

"A La, sao cậu lại ở chỗ này." An Thư Lam một tay xách túi trong cửa hàng tiện lợi ra, tay kia vỗ vai Kỷ La một cái.

Kỷ La ngẩng đầu lên, con ngươi ướt dầm dề dường bẻ ra ánh sao, khóe mắt đau buồn mà rũ xuống: "Tui muốn bạn trai cô trả lại Thẩm Tiêu cho tui."
An Thư Lam nhìn khuôn mặt trắng nõn của Kỷ La, phảng phất như đã ủy khuất nói không nên lời, vừa rồi bóng dáng ngồi một người ở đèn đường hạ ăn bánh quy cũng có vẻ đặc biệt cô độc, giống như là con chó con bị chủ nhân vứt bỏ ở đầu đường.

Trong lòng cô không khỏi đau xót, dang ra hai tay ra ôm cô gái mềm như bông.

"Tui đã biết xảy ra chuyện gì rồi, anh ấy đã nói cho tui rồi." An Thư Lam do dự, "Kỳ thật tui cảm thấy còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, bà có nhớ ngày đó Thẩm Tiêu ở nhà anh ta đã nói gì không?Anh ta nói vụ án kia không phải anh ta làm, là dấu vết của con người làm."
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ La chôn ở trong ngực nữ chủ, giãy giụa gật gật đầu: "Anh ấy nói không phải là không phải, bởi vì chỉ có con người mới có thể nói dối, anh ấy sẽ không làm."
"Ngày mai, tui sẽ đi tìm cùng bà, chúng ta lại lẻn vào khu D một lần nữa." An Thư Lam buông ra Kỷ La nói.

Làm một phóng viên, cô nhất thiết phải đem chân tướng khai quật ra.

Đồng thời, làm là một người yêu thích người nổi tiếng, cô ấy cảm thấy sâu sắc rằng cô muốn bảo vệ tình yêu vượt qua của bạn thân.

Vừa có thể tận mắt chứng kiến một hồi tuyệt luyến kỳ ảo, lại có thể ghê tởm một chút Cung Chi Nhiên cả ngày đối nghịch với cô ấy, hì hì.

"Chị em tốt." Kỷ La đem toàn bộ bánh quy gấu nhỏ còn lại đổ vào túi mua sắm trong tay An Thư Lam, để tỏ lòng biết ơn.


"Nghe anh tui nói, khu D gần nhất bảo về trở nên rất nghiêm ngặt." An Thư Lam suy nghĩ, "Bà đến đấy phải mang nhiều đồ phòng thân vào, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho mình
Kỷ La vỗ cặp sách, tự hào nói: "Tui có rất nhiều vũ khí."
"Bang cạch" một tiếng, súng bắn bong bóng rơi xuống đất.

An Thư Lam: "......"
Ngày hôm sau, cô chuẩn bị hai phần đồ phòng thủ.

Trong ánh mắt hoảng sợ muôn dạng của Kỷ La, đem toàn bộ rau dưa củ cải ném vào vành đai xanh cho gà ăn, đem sốt tương ớt cay nhét vào.

Dựa vào hào quang nữ chủ của An Thư Lam, hai người bọn cô lại một lần thành công lẻn vào vùng cấm.

Nhưng là Kỷ La không có hào quang.

Chưa tới hai phút, cô liền đi lạc.

Cô lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin, kết quả không cẩn thận bật livestream.

Ngẫm lại mấy ngày nay thời lượng phát sóng trực tiếp hình như đều không đủ, dứt khoát liền mở là được rồi.

【??? Chủ bá cô?? 】
【 Mỹ nữ này là ai?? 】
Mặt mộc của Kỷ La hiển nhiên làm rung chuyển sâu sắc thế giới quan của cư dân mạng.

Kỷ La nhỏ giọng theo chân bọn họ chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Tiểu Kỷ Kỷ, tôi hiện tại đi tìm Thẩm Tiêu, nhưng là nơi này rất tối, tôi có chút lạc đường."
【 Đã nói rồi, bức ảnh selfie kia căn bản không phải là ảnh mạng mà, chính là bản nhân của chủ bá! 】
【 Tui nứt ra rồi, cô ấy xinh đẹp như vậy, vì sao còn cố ý giả xấu?! Tiên nữ xin hãy hạ phàm cho tốt!! 】
【 Thật hối hận, bây giờ tui kêu vợ còn kịp không?.


Bình luận đầy màn hình rơi vào hỗn loạn, số lượng quà tặng tăng lên.

Cũng có một số cư dân mạng cẩn thận chú ý tới logo dọc đường, nói chủ bá bây giờ hẳn là đang ở trong khu vực D nghiêm cấm thần bí gì đó.

Nhất thời gợi được lòng hiếu kỳ của nhiều người hơn.


Bọn họ không ngờ tới chủ bá lại lớn mật như vậy, dám phát sóng trực tiếp xâm nhập vào vùng cấm trong truyền thuyết đô thị.

Sự nổi tiếng trong livestream nhanh hơn cả tên lửa.

Kỷ La đem điện thoại treo ở cổ phía dưới, mượn ánh sáng đi về phía trước.

【 Mẹ kiếp, thật sự khu D, giống như phỏng vấn trên TV trước kia! 】
【 Vì sao chủ bá lại muốn lẻn vào loại địa phương này tìm người......!Rốt cuộc trên người Thẩm Tiêu đã xảy ra chuyện gì.


【 Chẳng lẽ, bọn họ đang làm cái thí nghiệm gì không thể nhìn thấy người khác?!】
Cư dân mạng bắt đầu phấn khích.

Khi An Thư Lam tìm được Kỷ La, cô đang ngồi ở trên gốc cây tử, bởi vì đi ba vòng tại chỗ tại quá mệt mỏi, chuẩn bị mở nắp bình nước ra, uống một ly nước ớt cay để giải khát.

An Thư Lam lập tức đem ly nước ớt cay trong tay cô hất đi.

"Phòng thí nghiệm kế hoạch cửa địa ngục ở bên này." An Thư Lam đem Kỷ La kéo đến cửa sau tòa nghiên cứu khoa học, "Thẩm Tiêu chắc là cũng bị nhốt ở nơi này."
Kỷ La lộ ra biểu cảm nghiêm túc, đỡ tai thỏ trên đỉnh đầu, đi rón ra rón rén theo sau An Thư Lam.

Đột nhiên, cô dừng lại ở cửa một căn phòng nửa kín ở giữa hành lang tầng ba, thẳng tắp cơ thể nhỏ bé.

"Bà dừng lại làm gì? Nơi này tui vừa dùng thẻ ID của anh trai tôi quẹt ra xem qua, cái gì cũng không có." An Thư Lam nhỏ giọng nói.

Kỷ La lại không có hé răng, tay nhỏ đẩy, mở cửa phòng thí nghiệm ra.

Đầu kia của một loạt các thiết bị chính xác, một bức tường kính khổng lồ.

Sau bức tường, đích xác cái gì cũng không có
Chỉ có ánh sáng quỷ bí chiếu rọi, cùng với hạt màu đen huyền phu lẳng lặng lơ lửng trong không khí.

Kỷ La túm quai nhỏ của túi đeo, tháp tháp tháp chạy đến tường ngăn trước, lảo vầm chạy đến trước tường, đâm ra một cái vết ấn đỏ.

Các hạt màu đen chậm rãi lưu động theo quy luật nhất định, hội tụ về phía Kỷ La..


Bình luận

Truyện đang đọc