CON THỎ MUỐN ĂN CỎ CÁCH VÁCH

“Không đùa với anh nữa, à đúng rồi, tên nhóc dưới tầng kia là chuyện gì thế.” Giản Ngôn Chi làm lơ vẻ mặt của anh, đổi chủ đề.

Hà Uyên đứng dậy: “Ai, Tiểu Liệt à?”

“Chẳng phải dưới tầng có một tên nhóc à.” Giản Ngôn Chi vừa nói vừa nhìn anh một cái: “Anh của em nói cậu ta giỏi lắm, em thấy cậu ta cũng mới mười sáu mười bảy thôi nhỉ?”

“Ừ, cậu ta không tệ.” Hà Uyên nói: “Thành viên dự bị, cậu ta có thiên phú rất cao, tiếp tục rèn giũa thật tốt, sau này cũng có thể sẽ trở thành người dứng đầu trong đội tuyển của chúng ta.”

Ánh mắt của Giản Ngôn Chi hơi tối đi: “Vừa nãy em thấy cậu ta chơi vị trí xạ thủ.”

“Ừ.”

“Cho nên, sau này cậu ta…”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này cậu ta sẽ ở vị trí này của anh.”

Giản Ngôn Chi nghe xong thì đột nhiên đứng bật dậy: “Anh muống giải nghệ à?!”

Hà Uyên thấy dáng vẻ kinh ngạc chuyện bé xé ra to của cô thì duỗi tay véo mặt cô: “Giải nghệ không phải là chuyện rất bình thường à, anh không thể thi đấu cả đời được.”

Giản Ngôn Chi há hốc mồm, đột nhiên không biết mình muốn nói gì.

Cơm mà tuyển thủ chuyên nghiệp ăn chính là tuổi trẻ, độ tuổi hoàng kim của tuyển thủ thi đấu esports là từ 18 đến 22 tuổi, trong khoảng thời gian này, phản ứng, phán đoán và tố chất cơ thể của con người đều đang ở thời kì đỉnh cao, có thể nhanh chóng phán đoán và phản ứng nhanh nhẹn trong các loại tình huống khác nhau, hơn nữa, khả năng chịu đựng tâm lý cũng tương đối tốt.

Năm đó, Kiều Ty - Ty cũng giải nghệ năm 24 tuổi, ngẫm lại, năm nay Hà Uyên cũng 23 rồi.

“Vậy, vậy khi nào anh…”

“Yên tâm, không đột ngột như vậy đâu, ít nhất… phải đi cạnh tranh chức vô địch năm nay đã.” Hà Uyên nói xong thì hơi cong khóe miệng lên, cúi người tiến lên: “Tiểu Hồ Ly, em có vẻ mặt gì đây, rất khó chịu à?”

Giản Ngôn Chi cụp mắt xuống.

Cô đương nhiên rất khó chịu, anh là Hà Uyên, là Abyss củs DSG. Nếu như hôm nay cô không nhìn thấy tên nhóc kia thì suýt chút nữa cô đã cảm thấy anh sẽ mãi mãi là đội trưởng của đội này.

Trước khi gặp mặt, cô vẫn luôn là fan của anh, cô hiểu rõ sự huy hoàng mà anh đã giành được kể từ khi anh bước vào giới chuyên nghiệp năm mười tám tuổi, cô cũng biết anh có bao nhiêu nhiệt huyết đối với trò chơi này, bởi vì anh, cô mới càng ngày càng chìm đắm trong trò chơi này.

Nhưng không ngờ, cuối cùng cũng có lúc anh phải rời khỏi sân thi đấu.

Giản Ngôn Chi nhìn tay trái đang buông thõng ở một bên của anh, sau đó cô đưa tay ra kéo lên ngắm nghía: “Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì.”

“Sau này mọi người không thể nhìn thấy cái tay tuyệt đẹp này của anh múa may ở trên sân thi đấu nữa rồi.”

Hà Uyên cong tay lại cốc một cái vào trán cô: “Vậy thì vừa hay, dù sao em cũng thích như vậy, về sau sẽ chỉ để cho một mình em nhìn thôi.”


Giản Ngôn Chi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh: “Nói có vẻ có lý ghê.”

Hà Uyên hơi nhướng mày: “Chứ còn gì nữa.”

Giản Ngôn Chi cong môi lên, vẻ ủ rũ vừa nãy đã biến mất đôi chút.

Vì sao cô lại quên chứ, cho dù Hà Uyên là tuyển thủ chuyên nghiệp hay là gì, từ nay về sau, anh đều chỉ là Uyên thần của cô, đều là người cô thích, cô yêu.

“Vậy sau này anh vẫn sẽ livestream chứ, không có quy định và quy tắc của gaming house, đừng nói anh sẽ không livestream nữa nhé.”

“Em thích xem à?”

“Thích.”

“Được, vậy thì livestream.”

Giản Ngôn Chi cười: “Một tuần livesteam mấy lần?”

Trong mắt Hà Uyên đều là vẻ cưng chiều mà trước đây chưa từng có: “Em vui là được rồi.”

**

Người ta có thể nhiệt tình yêu thích nghề esports này suốt đời, nhưng lại không thể cả đời thi đấu trên sân thi đấu esports. Thật ra người trong gaming house vẫn luôn ngầm hiểu trong lòng về chuyện Hà Uyên muốn giải nghệ, chỉ có Giản Ngôn Chi là vừa mới biết.

Khi Giản Ngôn Chi xuống tầng thì nhìn thấy trên màn hình máy tính của người tên Tiểu Liệt kia viết hai chữ “Chiến thắng”, cậu ta đã thắng ván này, huấn luyện viên ở phía sau cậu ta đang nói gì đó với cậu ta.

Tiểu Liệt nghe rất nghiêm túc, khác với cảm giác hờ hững khi mở cửa cho cô lúc nãy.

Giản Ngôn Chi nhìn dáng vẻ tập trung của tên nhóc kia, cô nghĩ mình không thể có định kiến mà nhìn người ta đầy hằn học bởi vì cảm thấy tương lai cậu ta sẽ thay thế vị trí của Hà Uyên.

Vì thế cô đi xuống phòng khách, muốn gọi ít đồ ăn ngon cho khách. Mậu Mậu và Lão Dao vừa nghe có đồ ăn thì đều tới đây chọn món, mà Giản Ngôn Chi thì nhìn về phía Tiểu Liệt, nhiệt tình hỏi: “Tiểu Liệt, cậu muốn ăn cái gì? Có thích ăn bánh ngọt không?”

Tên nhóc kia còn chẳng thèm quay đầu lại: “Tôi không ăn đồ ngọt.”

Ờ, rất ngầu.

“Vậy cậu muốn ăn gì?

“Không ăn.”

“Thế chọn đồ uống đi?”

“Không uống.”


“…Ờ.”

Tên nhóc thối.

Giản Ngôn Chi bĩu môi, ngồi về ghế sofa thảo luận với Mậu Mậu xem nên ăn cái gì.

“Úi…” Đột nhiên có người vỗ một cái vào đầu Tiểu Liệt, cậu ta hơi khó chịu quay đầu lại, nhưng sau khi nhìn thấy là Hà Uyên thì chút bất mãn trong mắt cậu ta đã biến mất, ngược lại còn hơi tủi thân nói: “Đại ca.”

Hà Uyên nhìn màn hình của cậu ta: “Chơi xong ván này chưa?”

“Chơi xong rồi.”

“Thắng vui quá nhỉ.”

Tiểu Liệt gật đầu, kèm theo vẻ lạnh nhạt.

Hà Uyên ờ một tiếng, đặt một tay lên trên lưng ghế của cậu ta, một tay đút túi: “Vui vẻ đến mức nói chuyện cũng không biết lễ phép nữa rồi nhỉ?”

Tiểu Liệt nhíu chặt mày, đột nhiên không kịp phản ứng lại xem anh đang nói cái gì.

Tiểu Liệt là người có tố chất cao nhất trong số các thành viên cùng lứa tuổi nhỏ đó, vẫn luôn được tâng bốc, tính tình của cậu ta lại lạnh nhạt, hơn nữa vẫn còn sự bướng bỉnh và kiêu căng đặc trưng của thanh thiếu niên. Vì lẽ đó cậu ta vẫn luôn nói chuyện như vậy, tất cả mọi người cũng nuông chiều cậu ta.

Mà nhiều người như vậy, cậu ta cũng chẳng phục ai, chỉ phục một mình Hà Uyên. Cậu ta sùng bái anh, muốn trở thành người tiếp theo như anh.

“Không lễ phép cái gì cơ?” Tiểu Liệt hỏi.

“Đi qua đó, nói tử tế với cô ấy xem cậu muốn ăn cái gì, không được nói không ăn.” Hà Uyên từ trên cao nhìn xuống cậu ta một cái, ánh mắt có chút đáng sợ: “Chỉnh đốn thái độ của cậu đi, nếu không, cậu sẽ biết tay tôi.”

Tiểu Liệt trố mắt nhìn: “Vì sao ——”

“Vì sao cái gì?” Hà Uyên lại vỗ một cái vào đầu cậu ta: “Bởi vì tôi không nỡ.”

Anh không nhìn được việc cục cưng nhà mình cực kì nhiệt tình như vậy mà lại bị đối xử lạnh nhạt như thế, thằng nhóc thối, đúng là không hiểu chuyện.

Cuối cùng Tiểu Liệt vẫn không tình nguyện đi đến bên cạnh Giản Ngôn Chi, câu ta tùy tiện chỉ một món bánh ngọt trên điện thoại di động của cô: “Tôi ăn cái này.”

Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, cô nghĩ thằng nhóc này đúng là nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng muốn ăn nhưng vừa nãy còn từ chối dứt khoát như vậy.

“Được, tôi gọi cho cậu.”

“Ừ.” Tiểu Liệt gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cậu ta lại ngồi về trước máy tính.


Khi đồ ăn nhẹ đến, Hà Uyên mở cửa xách vào trong, Giản Ngôn Chi và Mậu Mậu mở hộp rồi lấy đồ ăn ra ngoài.

Giản Ngôn Chi thấy Tiểu Liệt ngồi như dính vào ghế thì có lòng tốt cầm bánh kem mà cậu ta vừa gọi lúc nãy tới cho cậu ta.

“Này, của cậu, đặt ở đây nhé.”

Tiểu Liệt ngước mắt lên nhìn cô một cái: “Ờ.”

“Uầy, chắc chắn là DSG có độc rồi.” Giản Ngôn Chi tặc lưỡi lắc đầu: “Chơi xạ thủ thì cứ phải lạnh lùng như vậy hả?”

Tiểu Liệt lại liếc cô một cái: “Chị mới lạnh lùng.”

“Tôi á? Chị đây là lửa đấy có được không?” Giản Ngôn Chi cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Nhanh ăn đi con quỷ nhỏ, bên trong cái bánh kem này là kem, sẽ tan đấy.”

Tiểu Liệt hơi há mồm, vốn định mắng ngược lại nhưng lại nhìn thấy Hà Uyên ở cách đó không xa phía sau lưng Giản Ngôn Chi, cậu ta bĩu môi, không nói nữa.

Hơn 8 giờ tối, mấy thành viên của DSG cùng nhau thảo luận chuyện thi đấu ở bên bàn ăn, Tiểu Liệt vẫn trước sau như một ngồi chơi game ở vị trí của Lão Dao.

Giản Ngôn Chi cầm khoai tay chiên, khi cô vừa ăn vừa đi từ cửa nhà mình sang đây thì nhìn thấy bọn họ đều đang bận rộn nên không đi quấy rầy, mà là đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa.

Vị trí của Lão Dao ở rất gần ghế sofa mà Giản Ngôn Chi đang ngồi, vì thế khi Tiểu Liệt đột nhiên hô nhỏ một tiếng rồi hoảng loạn bấm chuột, Giản Ngôn Chi liếc mắt nhìn sang.

Bởi vì lưng ghế chặn màn hình nên Giản Ngôn Chi đứng dậy đi qua đó: “Cậu làm sao thế?”

Tiếng nói vừa dứt, nửa miếng khoai tây chiên mà Giản Ngôn Chi đang cầm trên tay rơi xuống đất, cô nhìn thấy hình ảnh một đôi nam nữ trần như nhộng đang quấn quýt triền miên trên màn hình máy tính của Lão Dao, đột nhiên bị sặc.

“Này, cái này không tắt được, tôi không xem, tôi tưởng cái gì, kết quả là bấm vào thì…” Tiểu Liệt đỏ bừng mặt, hiếm khi nói nhiều như vậy.

Giản Ngôn Chi cũng choáng váng luôn, ban ngày ban mặt, đang lúc trời sáng rõ, Lão Dao tạo nghiệt gì thế? Lại cài cái này vào trong máy tính, cài thì cài đi, lại còn để cho một đứa trẻ vị thành niên tìm ra xem.

“Cậu tắt đi là được rồi.” Giản Ngôn Chi cố giả bộ bình tĩnh, vội vàng ấn phím thoát khỏi màn hình, sau đó, thứ này giống như bị virus, hoàn toàn không tắt được.

“Đệch mợ, sao lại thế này?”

Tiểu Liệt nhíu mày, liếc mắt nhìn cô một cái.

Vừa nãy khi Giản Ngôn Chi cúi người xuống thì mang theo một mùi thơm thoang thoảng, không cứng nhắc như đàn ông, nhàn nhạt, đó là mùi thơm mà chỉ con gái mới có.

Tiểu Liệt vẫn luôn lăn lộn cùng một chỗ với một đám con trai, lúc này trong lòng cậu ta đột nhiên trở nên rất căng thẳng. Cậu ta cụp mắt xuống vì không muốn nhìn sườn mặt của cô, nhưng góc độ này lại nhìn thấy đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng kia của cô.

Tim cậu thiếu niên bị bóp chặt, nhưng lại không kiềm chế được mà nhìn thêm một chút.

“Chị đừng xía vào! Con gái con đứa không thể xem cái này!” Sau khi nhìn thêm một chút thì Tiểu Liệt thật sự hoảng rồi, cậu ta lập tức đứng lên đẩy Giản Ngôn Chi về phía sau.

Nhưng mà trên đầu cậu ta vẫn còn đang đeo tai nghe, vừa kéo một cái như vậy, tai nghe bị kéo rớt, âm thanh lập tức phát ra ngoài.

Tiếng đàn ông thở dốc và tiếng phụ nữ rên rỉ đột nhiên vang lên trong gaming house.

Đám người Hà Uyên ở phòng ăn bên cạnh: “???”


Giản Ngôn Chi chỉ kém chưa phun ra một ngụm máu, lần này không thể không gọi người: “Lão Dao! Có thứ gì trên máy tính của anh này! Độc hại thanh thiếu niên!”

Lão Dao ngẩn người: “Ôi đệtttt!”

Cậu ta đặt điện thoại xuống, nhưng lúc nhìn thấy hình ảnh trên máy tính thì lập tức phủi sạch quan hệ: “Liệt ca cậu làm gì thế! Còn nhỏ mà không chịu khó học hành lại đi xem phim cấm!”

Tiểu Liệt: “Tôi, tôi không có!”

Giản Ngôn Chi trợn trắng mắt, kéo Tiểu Liệt lùi ra sau: “Việc này có em làm chứng! Không phải cậu ấy cố ý bật lên đâu, ngược lại là anh ấy, đây là máy tính của anh mà! Trong máy tính của anh có lưu thứ trò mèo này!”

Cổ tay cậu ta hơi hơi nóng lên, nhưng mà lại nhanh chóng buông lỏng ra. Tiểu Liệt lại liếc mắt nhìn về phía Giản Ngôn Chi một cái, mặt lại càng đỏ hơn.

“Này… Đây là người đi rừng của đội tuyển UL share cho anh! Đậu móa, chơi tôi à, vậy mà lại khiến máy tính bị dính virus!”

Âm thanh đen tối vẫn còn vang lên trong gaming house, khi Giản Ngôn Chi vừa định tiếp tục chế giễu Lão Dao mấy câu thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Sau đó, sau lưng truyền đến giọng nói của Hà Uyên: “Bịt tai vào.”

Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, lông mi cọ qua lòng bàn tay của Hà Uyên: “… Để làm gì?”

Hà Uyên dứt khoát tự mình làm, dùng ngón cái bịt kín lỗ tai của cô lại, dùng những ngón tay khác để che mắt cô.

Giản Ngôn Chi: “…”

Lão Dao trực tiếp rút nguồn điện ra, máy tính tối sầm lại, âm thanh và hình ảnh đều biến mất.

Giản Bác Dịch đi tới đè Lão Dao lên ghế sofa đấm hai cái: “Cậu đúng là dâm dê đê tiện.”

“Ôi ôi ôi, không phải là tôi chỉ quên xóa nó ra khỏi màn hình thôi à.”

Hà Uyên thả Giản Ngôn Chi ra, anh cụp mắt nhìn cô một cái, mặt mày hơi đen đi: “Em nhìn thấy gì rồi?”

Giản Ngôn Chi nhỏ giọng: “Trắng bóng một khối, tương đối mãnh liệt, à, chân của cô gái kia còn khá đẹp.”

Hà Uyên: “…”

“Mấy người đàn ông các anh, đều có thứ này ở trong máy tính à?”

Hà Uyên ho khan một tiếng, dời tầm mắt đi. Cũng bởi một cái dời mắt này, anh nhìn thấy Tiểu Liệt đứng bên cạnh liếc mắt nhìn… chân của Giản Ngôn Chi mấy lần.

Hà Uyên cụp mắt nhìn, Giản Ngôn Chi mặc váy liền áo, dài đến giữa bắp đùi, lộ ra hai cái đùi trắng nõn mịn màng.

Mặt anh càng đen hơn, lập tức kéo Giản Ngôn Chi đi ra ngoài.

“Về nhà đi.”

“Hả? Anh làm gì thế?”

“Thay quần áo.”

“???”


Bình luận

Truyện đang đọc