CON TRAI GIAN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



" Đừng nói nhảm." Hà Ngọc lắc bình rượu bên hông.

" Tìm chỗ tốt để ta uống rượu."
Tiệc Công chúa, rượu này là hàng nhất đẳng, bình thường không dễ tìm.

" Tốt." Nguyên Bảo quét sạch muộn phiền, chủ động dẫn dường đi tìm một nơi yên tĩnh tao nhã.

Ngự hoa viên của hoàng cung lớn như vậy hai chủ tớ đi rất nhàn hạ, gần như cách xa yến tiệc.

Sau nửa tuần rượu, không ai quan tâm hắn đi đâu mà có thì cũng nghĩ hắn ra ngoài để giải rượu.

Hà Ngọc dạo quanh một vòng, Nguyên Bảo đi theo và ngồi xuống một gian nhà bên hồ.

Gian nhà rộng và ngăn nắp, ở giữa có bàn ghế đá, xung quanh là một hàng ghế dài tiện cho mọi người có thể ngồi hoặc nằm thoải mái.

Nguyên Bảo biết tính tình của Thiếu gia nhà mình nên dùng tay áo lau chùi thu dọn một vùng lớn sạch sẽ để y nằm xuống.

Hà Ngọc không khách sáo, nâng chân lên bắt chéo nằm xuống, phái Nguyên Bảo đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, xung quanh chỉ còn một mình hắn vô cùng nhàn nhã.

Trời đêm gió lạnh, hắn quấn chặt lông cáo, híp mắt lại, có chút buồn ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện cách đó không xa, khiến hắn tỉnh giấc.

Muộn như vậy là ai?
Hà Ngọc bị âm thanh quấy rầy không ngủ được nên đứng dậy đi ra ngoài xem xét.

Sau khi đi bộ đến khu rừng, nương theo ánh trăng, hắn nhìn thấy một vài người, hắn biết một trong số họ.

Đó là Cố Yến Thù, Bát Hoàng tử.

Hoàng đế và Quý nhân đứng hàng thất phẩm sinh ra, ban đầu nàng chỉ là một cung nữ, sau này mẫu bằng tử quý, được phong làm Quý nhân nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Sống trong cung mà không có hậu đài thì rất khó mà sinh tồn.

Sau lại nghe nói thân mẫu của Đại Hoàng tử kéo Bát Hoàng tử Cố Yến Thù ra để làm con tốt thí cho người khác, cuộc sống cũng không quá dễ dàng.

Hắn thế nhưng nhận thức không ra người kia.


Nhìn bộ dáng chỉ mới mười một mười hai tuổi, cùng hắn tuổi không sai biệt lắm, tay nghề không cao, nhưng kỹ năng cơ bản vững vàng, cộng với ra tay hung ác, không ai dám bước tới gần.

Cố Yến Thù tuy không được sủng ái nhưng lại là Hoàng tử, có mấy người hầu cận bên cạnh, bọn họ đánh nhau nhưng vẫn không thắng được đối thủ.

Đó là ai?
" Cố Yến Sinh, tên khốn kiếp ta bắt nạt ngươi đó là niềm vinh hạnh của ngươi, ngươi còn dám bày mưu lôi kéo ta đến đây, còn muốn hại ta! Ngươi cũng gan to lắm rồi!"
Cố Yến Sinh?
Cố là họ của Hoàng đế, Yến là tên tự của thế hệ Hoàng tử hiện nay, Cố Yến Sinh cũng là một Hoàng tử.

Không, không đúng? Tại sao ta chưa từng nghe qua người này trong số các vị Hoàng tử?
Hà Ngọc tính số Hoàng tử hiện nay, Hoàng đế có hơn mười người con trai, ngoại trừ một ít xuất chúng, còn lại đều không mấy quan trọng.

Hắn biết tất cả mọi người, cho dù là không quen nhưng khi gặp mặt vẫn chào hỏi.

Không, không, trên thực tế Hoàng đế còn một người con trai là Tam Hoàng tử, đã bị đưa vào lãnh cung lạnh lẽo.

Có lời đồn rằng hơn mười năm trước, Hoàng đế mang về một nữ nhân lang bạt trong giang hồ, đồng thời phong nàng làm Quý phi và sinh hạ được Tam Hoàng tử.

Sau lại bởi vì luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, xém chút nữa nàng ta bóp chết Hoàng đế, người vì quá tức giận, biếm nàng vào lãnh cung, Tam Hoàng tử bị mẫu phi liên lụy nên cùng nhau trở thành đều cấm kỵ trong cung, không người nào dám nhắc đến.

Hà Ngọc trong lúc vô tình nghe phụ thân nhắc đến mới biết được, nhưng không mấy quan tâm, chỉ biết đó là một hài tử tội nghiệp.

Là hắn sao?
Hà Ngọc cũng không dám xác định.

Nếu thật là hắn vậy hắn làm sao dám?
Hà Ngọc khiếp sợ không thôi, bên kia đang đánh nhau gây gắt, Cố Yến Sinh không địch lại mọi người cùng hợp lực, bị đãy ngã xuống đất dậy không nổi, Bát Hoàng tử cho người đến xem hắn đã chết chưa?
Vừa tới gần, liền bị người đang nằm đột nhiên bật dậy đâm vào mặt, chết ngay tại chỗ, tên còn lại phẫn nộ quát:" Ngươi dám!"
Cố Yến Sinh không chỉ dám nghĩ mà còn giết chết luôn tên còn lại, Bát Hoàng tử hoảng sợ quay người bỏ chạy bỏ lại những thuộc hạ đằng sau.

Hắn trốn chạy, những tên thuộc hạ dần yếu thế bị Cố Yến Sinh thuần thục tiêu diệt sạch sẽ.

Tên này mang theo sát khí mười phần, giết người đến đỏ cả mắt rồi chạy theo đuổi Bát Hoàng tử.

Cố Yến Thù chạy về phía bên Hà Ngọc.

Không tốt, nếu đụng phải không tránh được sẽ liên lụy.

Hà Ngọc thật lo lắng vô ích, Cố Yến Sinh nhất định không để cho Bát Hoàng tử sống, chủy thủ trong tay đột nhiên bắn ra đâm vào trong tim của hắn, thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.


Hắn cố ý là muốn để thị vệ biết được nhưng nơi này quá xa lại vô cùng hẻo lánh, cho dù là tuần tra cũng mất nửa canh giờ.

Cố Yến Sinh đã nhắm đúng thời điểm trước khi để bị bại lộ, y không muốn gặp chuyện cách duy nhất chỉ có giết Cố Yến Thù.

Thật kỳ lạ khi nói rằng từ khi sinh ra và sống trong lãnh cung lạnh lẽo, làm thế nào mà hắn ta lại vượt qua được những tuần tra dày đặc để đến đây?
Này lá gan cũng quá lớn đi, y thực sự đã giết Bát Hoàng tử.

Tuy nói Bát Hoàng tử chết không đáng tiếc, nhưng thật là mắc nợ mà, chết thì chết đi còn liên lụy tới Hà Ngọc hắn, đúng là không gây chút hảo cảm nào.

Hắn thương cảm chính mình gặp phải loại chuyện này, đây là bị liên lụy rồi, làm không tốt sẽ bị Cố Yến Sinh giết người diệt khẩu.

Hắn lặng lẽ lùi lại, cố gắng không gây ra tiếng động cũng không dám dừng lại, quay người lẻn đi trước khi tên nam nhân ấy phát hiện ra.

Tìm kiếm đường nhỏ, tạo dấu vết nhiều nơi, tiến vào rừng trúc, hy vọng sẽ gặp được Nguyên Bảo, miễn cho Nguyên Bảo cùng hắn làm một cặp chủ tớ oan hồn.

Hà Ngọc bước chân vội vã trên con đường lát đá cuội, bên cạnh là một cái ao hẻo lánh nuôi vài con cá vàng, lâu lâu phun ra bọt nước.

Hắn nghiên đầu liếc nhìn, trong lòng đột nhiên sững sờ.

Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu cảnh non bộ và vầng trăng, ngoài hắn ra còn có một người trên bờ hồ.

Y cách hắn rất gần, gần đến nổi nghe ra được tiếng hít thở và cảm giác ngứa ngấy, ớn lạnh khi mái tóc dài lướt qua má hắn.

Hà Ngọc dừng lại và trượt con dao găm dấu trong tay áo, tay trái nắm chặt tay cầm và đâm.

Phốc!
Hà Ngọc cả người rơi vào trong hồ, mùa đông lạnh lẽo nên y phục trên người là loại vải dày khi thắm nước đã lập tức chìm sâu.

Hắn vất vả giãy dụa, nước lạnh khiến cả người đông cứng tay chân tê rần không thể dẫm lên thực thể dưới chân, tay cũng không sờ được thứ gì.

Hà Ngọc mở mắt ra, vẫn còn có thể nhìn lên bờ có bóng dáng của một người, tuổi không lớn nhưng lại mang khuôn mặt già nua, trơ mắt nhìn hắn ở trong hồ giãy giụa, trên mặt nửa phần biểu tình cũng không có.

Một đôi mắt lạnh lẽo, giống như cái hố đen kịt, sâu không đáy.

Thật là một tên độc ác.


Hà Ngọc không nhận mình là người tốt, nhưng loại sự tình này như thế nào hắn cũng không xuống tay giết được, người nọ lại như hạ bút thành văn, giết thuận buồm xuôi gió, vô vùng thành thạo.

Vừa nhìn là biết không phải là lính mới.

Vì cái gì?
Ngày xưa không thù oán, ngày nay không phải kẻ thù, chỉ bởi vì nhìn thấy thứ không nên, sẽ giết người diệt khẩu?
Ta thật là rất oan.

Chớ không phải đi làm bậy nhiều nơi, nên giờ gặp báo ứng?
Không quan trọng, vận mệnh đã như vậy rồi.

Hà Ngọc ngừng giãy giụa nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào trong hồ.

Khi sắp chết, hắn như nhìn thấy một người khác, một nữ nhân cùng họ với hắn, tên chỉ ngắn gọn một chữ.

Nữ nhân ấy tên là Hà Ngọc, nàng ấy sinh ra ở một đất nước xa lạ, nơi có những tòa nhà cao tầng và xe cộ tấp nập.

Nam nhân không để tóc, còn nữ nhân thì không ngại ngùng chịu thua thiệt.

Thần kỳ nhất chính là, nơi đó lại chú trọng nam nữ ngang nhau, một vợ một chồng, nữ nhân giống như nam nhân, có thể tùy ý ra đường, xuất đầu lộ diện, đạt được cơ hội làm việc giống nhau, thậm chí tự mình xuống biển vớt vàng, là nữ cường nhân vạn trung vô nhất (*).

(*) Vạn trung vô nhất: tuyệt đối không sai lầm.

Người tên Hà Ngọc kia cũng không đơn giản, đi du học đến một quốc gia dân phong cởi mở, gặp mặt ôm hôn, thật không ra thể thống.

Nữ nhân đó thậm chí còn phát sinh quan hệ với hơn mười người nam nhân.

Những ký ức lần lượt cuộn qua, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Ngọc đỏ bừng.

Đúng là một nữ nhân không biết xấu hổ.

Nàng ấy ngoài ý muốn bỏ mình, nghĩ muốn ở trên người hắn Tá Thi Hoàn Hồn (*).

(*) Tá Thi Hoàn Hồn: mượn xác hoàn hồn
Hà Ngọc từ chối, trái tim đã muốn ngừng đập nay đã vùng vẫy trở lại.

Nếu hắn chết đi, thân xác này chẳng phải sẽ rơi vào tay nữ nhân lẳng lơ kia sao?
Nếu hắn chết, những kẻ giết hắn sẽ không bị trừng phạt sao?
Nếu hắn chết rồi, sẽ không có người bảo vệ Nguyên Bảo, sợ rằng ngày mai hắn sẽ chết.

Vì vậy, hắn không thể chết!
Hà Ngọc bỗng dưng mở mắt ra, tay run rẩy cởi dây lưng bộ lông cáo, lại cởi hai bộ y phục, trên người cuối cùng cũng nhẹ đi một chút, hắn rướn tay động chân, hướng lên thượng nguồn.

Cố Yến Sinh không ở lại đây, tựa hồ bình tĩnh lại, chắc là là đã bỏ cuộc, nghĩ hắn đã chết rồi.


Hà Ngọc nắm lấy tảng đá trên bờ trèo lên sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn chặt vật ngã xuống đất.

Làn gió buổi tối từ từ thổi qua, lạnh buốt, Hà Ngọc rùng mình vội thu xếp lại quần áo.

Hắn vẫn còn chút nhận thức, nơi này không nên ở lâu.

" Thiếu gia." Tiếng kêu lo lắng của Nguyên Bảo từ xa truyền đến, " Người ở đâu, đừng làm ta sợ."
" Thiếu gia!"
Bước chân ngày càng gần, Nguyên Bảo đang cầm đồ ăn trên tay, dọc đường tìm kiếm dấu vết của Thiếu gia.

Khi đi qua một hòn non bộ, hắn ta bất ngờ đưa tay ra phía sau, bịt miệng và lôi Nguyên Bảo vào.

Nguyên Bảo sững sốt, vừa định tấn công, bên tai truyền đến giọng nói của Thiếu gia.

" Là ta." Hà Ngọc buông hắn ra.

Nguyên Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay người lại sửng sốt, "Thiếu gia, người..."
"Hừ!" Hà Ngọc thì thào nói, " Mau cởi y phục ra."
Nguyên Bảo nhanh chóng cởi quần áo, hắn sợ lạnh nên mặc rất dày, đưa cho Hà Ngọc hai cái, còn lại ba cái.

"Hửm?" Hà Ngọc nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Không chịu được áp lực, Nguyên Bảo nhanh chóng cởi thêm một mảnh, hắn ta còn lại hai mảnh và đưa ba mảnh cho Hà Ngọc.

Hà Ngọc ướt sũng, quần áo không mặc được nữa, ba món đồ đó đối với hắn chẳng có ích lợi gì, lại còn lạnh.

Lạnh thấu xương!
Hà Ngọc trốn ở trong hòn bộ thay y phục, để Nguyên Bảo canh chừng bên ngoài, hắn quay lưng về phía y, có chút đau khổ hỏi: " Thiếu gia có chuyện gì sao?"
Hà Ngọc mặc xong y phục, " Chuyện này rất quan trọng, ta phải về nhà bàn bạc với phụ thân."
Tam Hoàng tử giết chết Bát Hoàng tử, còn đẩy hắn xuống hồ hủy đi nhân chứng, đây không phải là nói đùa.

Đầu tiên, hắn là người duy nhất chứng kiến, làm thế nào để người khác biết những gì hắn nói là sự thật?
Thứ hai, vì Cố Yến Sinh dám giết người, hắn ta chắc chắn sẽ xóa sạch chứng cứ.

Thứ ba, hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, hẳn vốn là rất kỳ quái, nếu như đi ra làm nhân chứng, có thể bị người khác tố cho tội vu oan, cho rằng Bát Hoàng tử là bị hắn giết, lại tự mình giở trò quỷ cay độc.

Thứ tư, Cố Yến Sinh rõ ràng là bị lộ thân phận, sau còn muốn sát hại Bát Hoàng tử, nếu như có một người chạy thoát, thì hẳn là cách cái chết cũng không còn xa.

Cho nên Hà Ngọc nghi ngờ là có người giả mạo Cố Yến Sinh, hắn chỉ mới mười một mười hai tuổi, sống ở trong lãnh cung cánh vẫn chưa cứng cáp mà muốn tự tung tự tát làm bậy sao?
Thứ năm, nữ tử tên Hà Ngọc kia muốn mượn thi hoàn hồn trên người hắn, muốn sống lại không mạnh bằng hắn, ngược lại dễ dàng bị hắn xóa bỏ, còn có được một phần ký ức dị thế.

Chính là phần ký ức này, làm cho hắn phát hiện ra một bí mật về bản thân, cho nên không dám lên tiếng.

Nếu nói hắn rơi xuống ao, trời lạnh đất lạnh, Công chúa nhất định sẽ mời thái y chẩn trị cho hắn, thân phận không giống, đến lúc đó sẽ tiêu đời..


Bình luận

Truyện đang đọc