[CONAN ĐỒNG NHÂN ĐAM MỸ] TRÒ CHƠI ĐUỔI BẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



‘Ở trên đường thả ra tin tức, 1 tỉ mua cái mạng của hắn ta.’

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Shinichi đã mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ cậu bị người bịt mắt, nắm tay cùng đi trên con đường vô tận, hai bên là những ngôi nhà làm từ bánh kẹo, bản thân giống như đang rơi vào Thế giới Thần tiên.

Người đàn ông trong mộng mặc bộ đồ lưới hở hang, mái tóc dài màu vàng óng, vóc người cao gầy, khá giống Gin, nhưng lại không phải......

Ý nghĩ quỷ dị này miễn cưỡng lôi Shinichi ra khỏi giấc mộng, vươn mình từ trên giường ngồi dậy.

Shinichi cảm giác đầu óc nặng nề không thôi, khung cảnh trước mắt mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, đợi ánh mắt quen với ánh sáng cũng phải mất một lúc sau.

Bàn thí nghiệm quen thuộc, dụng cụ thí nghiệm cùng đồ trang trí, Shinichi run lên vài giây mới ý thức được đây không phải phòng Gin, mà là tầng hầm nhà bác tiến sĩ Agasa, phòng thí nghiệm của Haibara Ai.

Shinichi không hiểu tại sao mình mới ngủ một giấc khi tỉnh dậy lại ở nhà bác tiến sĩ Agasa, cậu không tin Gin mưu mô xảo quyệt kia sẽ ném cậu ở đây, chẳng lẽ là bố giở trò quỷ?

Đúng vào lúc này cửa tầng hầm bị người từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông tóc dài màu vàng óng mặc bộ đồ lưới hở hang đi vào, làn da nâu mật ong vì bộ đồ lưới mà hở ra không sót thứ gì, cơ bắp toàn thân đều đặn mạnh mẽ, bị người nhìn kỹ như vậy cũng không mất bình tĩnh chút nào.

Ngược lại Shinichi bởi vì bối rối mà dời mắt, người đàn ông tóc vàng mặc đồ lưới này rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Chờ chút, đồ lưới xuyên thấu?

Shinichi đột nhiên nhớ tới lần ở trên du thuyền suýt chút nữa bị Gin đuổi ra khỏi phòng kia, bởi vì cậu dám mặc bộ đồ lưới của Tiểu Tình Nhân nhà Robert, cái tên sát thủ cuồng Gin đến phát điên – Vaughn!

Bất chi bất giác Shinichi mới nhận ra nguyên nhân vì sao Gin lúc đó lại nổi giận với cậu, là bởi vì cậu dám mặc bộ đồ lưới mô phỏng theo cái tên mà Gin ghét đến mê hoặc hắn...... Mẹ nói quá đúng rồi, cậu không bị Gin một phát súng bắn chết thực sự là quá may mắn!

“Gin mà lại thích tên ngốc sao?” Vaughn một miệng nói ra lời cay nghiệt, Kudo Shinichi ngu ngơ nhìn không khác gì tên ngốc, không giống một thám tử chút nào.

“Anh là Vaughn.” Shinichi đã xác định được người đàn ông này chính là Vaughn, mái tóc dài vàng óng mô phỏng theo Gin, mặc bộ đồ lưới hở hang, hơn nữa đối với cậu tràn ngập địch ý.

“Tên thám tử còn có chút dùng được.” Vaughn trở tay đóng cửa lại, ngồi vào ghế trước bàn thí nghiệm.

“Tôi tại sao lại ở đây?” Shinichi rốt cục lượn quanh trở về vấn đề trên, chuyện liên quan tới chiến tích vĩ đại của Vaughn thì cậu nghe nhiều lắm, là một người điên cuồng mê luyến Gin sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện bắt cậu.

Vaughn yên lặng nhìn Shinichi, không nói một lời, năm ngón tay trái gõ gõ trên mặt bàn thí nghiệm, phát ra từng thanh âm lạch cạch nho nhỏ.

Vaughn cố ý tạo nên bầu không khí quỷ dị, nhưng Shinichi lại không thấy sợ sệt một chút nào, cho dù trước mặt là sát thủ chuyên nghiệp đẳng cấp Thế giới. Vaughn cùng Gin đều là sát thủ, nhưng khí thế hoàn toàn không giống, quanh thân Gin tản ra hơi thở chết chóc, chỉ cần có hắn ở đâu, trong vòng một trăm mét sẽ không có ai dám qua lại, một khi tới gần Gin thần kinh đều sẽ trở nên căng thẳng. Mà ánh mắt Vaughn rất chân thành, nhìn qua chỉ như một thiếu niên chói lòa, nếu như không phải biết y là sát thủ, người trên đường phỏng chừng sẽ xem y là một tên học sinh trung học phổ thông mà thôi.

“Là tôi bắt cậu.” Vaughn nói thẳng, không đi vòng vèo chút nào.

“Tôi nên nói là bắt tôi không ngoài ý muốn đi?” Shinichi đi tới bên cạnh Vaughn, tìm cái ghế cùng Vaughn mặt đối mặt.

Vaughn không khỏi có chút thẹn quá thành giận nói: “Cậu không hỏi tôi bắt cậu làm cái gì sao?”

“Này còn phải hỏi sao? Ngược lại anh tạm thời sẽ không giết tôi!” Shinichi nuốt một ngụm nước bọt, tại sao tên cướp so với con tin còn kích động hơn vậy!

“Này chưa chắc, còn phụ thuộc vào độ quan tâm của Gin đối với cậu! Nếu như Gin trong ngày hôm nay đến cứu cậu, tôi ở trước mặt của hắn giết chết cậu; ngày mai mới tìm đến, liền phế nửa thân dưới của cậu; Ngày mốt thì đánh gãy cậu một chân......” Trong tròng mắt của Vaughn sượt qua một tia mờ mịt, cuộc sống của tên Gin là một nét bút hỏng, vô luận như thế nào đều phải loại bỏ!

“Bởi vì anh không lay động được Gin, cho nên mới bắt tôi hả giận.” Shinichi nhận ra, đây chính là nhà cháy lan tới hồ cá, mà cậu lại là mỹ nhân ngư bên trong hồ cá đó.

“Cậu vừa mới nói cái gì?” Vaughn ngồi ngược sáng nghiêng đầu nở nụ cười, nụ cười kia khiến cậu sởn cả tóc gáy.

“Tôi đói rồi.” Shinichi lau đi mồ hôi trên trán, tậm tình bất định của Vaughn cậu xem như đã kiểm chứng qua.

Lúc ban đầu còn tưởng rằng sẽ rất nhanh có thể cùng kẻ thù trời định gặp mặt lại khiến y thất vọng, sau khi y uy hiếp cộng thêm dụ dỗ con tin Kudo Shinichi cùng y chơi game, đấu kiếm, Taekwondo, chơi bóng đá trong nhà, chơi cờ phương Tây cùng các loại trò chơi khác, nhưng vẫn không thấy có người gõ cửa xông vào, tâm trạng vốn phấn khởi càng trở nên u ám, khiến cho Shinichi có cảm giác mình mới là kẻ bắt cóc.

Dĩ nhiên, Shinichi cũng vô cùng mất hứng, dù là ai bị người bắt cóc năm ngày, người bị vơ vét tài sản còn chưa tìm đến cửa, nếu là người bình thường thì đã sớm chết không rõ tung tích rồi. Shinichi cũng không biết bản thân có nên vui mừng vì bắt gặp một tên bắt cóc hiếm có hay không, hiện tại đã trở thành bạn cùng phòng với người nào đó không giết chết cậu.

Đúng rồi, là do y không cần thiết giết chết cậu nữa, Gin căn bản cũng không quan tâm đến cậu.

Hai người nhìn bàn cờ không một lời thở dài, ý thức được đối phương cùng mình làm hành động giống nhau, không khỏi ngước mắt nhìn đối phương.

“Bên ngoài không có tin tức gì sao?” Shinichi liếm liếm môi, do dự hỏi.

“Gián điệp của tôi không tìm được bất cứ tin tức gì liên quan tới Gin.” Vaughn cơ hồ cách một tiếng lại gọi một cuộc điện thoại cho gián điệp của y, nhưng tên thám tử người Nhật Bản kia mỗi lần gọi đều dùng giọng điệu ngái ngủ nói Gin ở trong biệt thự, không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào.

“Nếu không anh hỏi thử người khác một chút?” Shinichi cảm thấy cách làm việc của Vaughn không chắc chắn, nếu như không phải là nói gián điệp của Vaughn chính là một tên thám tử hồ đồ! Tỷ như ông chú Mori!

“......” Vaughn tuy rằng rất không muốn cùng người kia liên hệ, miễn cho bị tóm trở lại lăn giường, thế nhưng mỗi ngày buồn chán ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ đúng là rất phiền, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại gọi cho tên Robert kia.

Đô đô một tiếng sau, đường dây điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến tạp âm nho nhỏ.

“Bảo bối, yêu yêu, đến, Kiss một cái!” Robert xoay điện thoại hôn một cái, cố ý tạo ra tiếng vang cái chụt.

Vaughn cùng Shinichi nhất thời cả người nổi toàn da gà, Vaughn cảm thấy Robert mỗi lần nói chuyện đều không nhìn hoàn cảnh mà làm mất mặt y, Shinichi thì lại cảm thấy Gin khô khan hợp mắt hơn rất nhiều.

“Gin gần đây có phải đang tìm người không?” Vaughn không thèm để ý Robert thân thiết bắt chuyện, trực tiếp hỏi.

Robert thâm tình yên lặng nói: “Bảo bối, em nghe ai nói? Em không nghe thấy sao, là lòng anh đang gọi tên em.”

“Lúc nói chuyện, anh giúp tôi tìm hiểu một chút.” Vaughn nhất định sẽ không nói y đã đi tìm thám tử tư đâu, thám tử cùng sát thủ chính là tồn tại mâu thuẫn, nếu để cho người trên đường biết y đi tìm thám tử, thanh danh của y nhất định sẽ biến mất.

“Bảo bối, khen ngợi chồng em một chút, anh biết em luôn quan tâm đến tên Gin khốn kiếp kia, vì lẽ đó vẫn chú ý hắn...... Tiểu Tình Nhân của tên khốn Gin kia nghi ngờ Gin tư thông với người yêu cũ, nên vượt mặt Gin đi với người khác chụp hình cưới rồi, Gin hiện tại đang rất nổi nóng......”

“Bốp!”

Shinichi tức giận tóm lấy điện thoại của Vaughn ném lên trên tường, cái tên Gin khốn kiếp này không để ý đến sự sống chết của cậu, lại đi quản chuyện kết hôn của Tiểu Tình Nhân gì chứ.

Shinichi nhớ tới Tiểu Minh Tinh trong làng giải trí trên du thuyền kia, Gin nhất định đi tìm ả ta!

Vaughn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Shinichi, lại bị tên Gin cặn bã hại đời trai, may mà y năm đó không yêu Gin, mà đã yêu tên củ cải lớn hoa tâm Robert.

“Gin, lúc này cậu hài lòng chưa!” Bị người nhắc tới là tên củ cải lớn hoa tâm Robert mở ra hai tay, biểu thị bản thân quả nhiên thuần khiết.

Sau cái đêm cùng Gin gặp mặt, ngày kế của Robert đã bị Vermouth mời tới nơi này, bởi vì Gin hoài nghi Vaughn bắt cóc Kudo Shinichi, mà anh lại phụ trách dụ Gin ra ngoài để Vaughn động thủ.

Robert mơ hồ biết loại ý nghĩ này của Vaughn, cho nên mới đi nhắc nhở Gin, nhưng chắc chắn sẽ không thừa nhận Vaughn bắt cóc Tiểu Tình Nhân của Gin.

Sau khi Shinichi mất tích, thủ hạ của Gin rất nhanh liền truyền đến tin tức, có người trên đường nhìn thấy Tiểu Tình Nhân của Gin ở trong vườn hoa khách sạn Beika chụp hình cưới, thủ hạ của Gin chiếm được camera trên đường phía đối diện, nhanh chóng liền tìm ra được Tiểu Tình Nhân của Gin đi vào tiệm áo cưới.

Sau khi hacker bên trong Tổ chức Áo đen nhìn thấy Tiểu Tình Nhân của Gin đi vào trong chiếc xe dưới hầm rồi đi lên trên đường, bởi vì đoạn đường kia vướng phải đường đi bộ nên không cách nào quản chế liên tục, mà con đường từ hầm xe lên trên lại đông nghịt, con đường phức tạp, mục tiêu liền biến mất trong làn xe cộ.

Sau khi Vodka nhận được tin tức vốn muốn tự mình đến tiệm áo cưới điều tra danh sách khách hàng, thế nhưng Gin lại sai Vodka đi tìm hiểu hành tung của Tiểu Tình Nhân nhà Robert, vì lẽ đó giao chuyện đi đến tiệm áo cưới cho Vermouth.

Vermouth mang về danh sách bên trong quả thật có tên Kudo Shinichi cùng một người phụ nữ, lúc Robert nghe được tin tức cũng có chút kinh ngạc, anh không tin Vaughn sẽ thất thủ, thế nhưng Vermouth mang về bức ảnh không có một chút dấu vết làm giả nào, hơn nữa nhìn biểu hiện kinh ngạc của Vodka cùng anh giống nhau như đúc.

Đáng tiếc em trai Gin vẫn không giải trừ hoài nghi đối với anh, một bên điều người tiếp tục tìm kiếm tung tích Kudo Shinichi, một bên vừa buộc anh ‘Nhận hình phạt nghiêm khắc‘.

Có điều vừa nãy Vaughn gọi điện đến, lẽ ra có thể giải quyết xong nghi ngờ của em trai rồi chứ!

“Đại ca, thời gian trò chuyện quá ngắn, điện thoại của tên nhóc kia đã qua mã hóa, chúng ta tra được địa chỉ cuối cùng là ở Dubai.” Vodka tàn nhẫn trừng mắt với Robert, cái tên này rõ ràng đang dùng mánh khoé, lúc hôm qua nói chuyện chậm rì rì là muốn kéo dài thời gian!

“Nói đi, Vaughn đang ở đâu?” Gin quay đầu, thành công bắt được vẻ mặt đắc ý chợt loé của Robert.

Robert một tay chống bàn, ngón tay trỏ một tay lau môi dưới, tựa như cười mà như không cười nói: “Tiểu Tình Nhân của cậu cùng thanh mai trúc mã chạy trốn, vị kia nhà tôi thì có quan hệ gì chứ?”

“Ở trên đường Vaughn được treo giá bao nhiêu?” Gin trực tiếp hỏi Vodka, không hề cùng Robert đi vòng vèo.

“Gin, cậu nghĩ muốn làm gì?” Khuôn mặt Robert ngay lập tức biến sắc, không phải hắn ta định làm như vậy chứ!

Vodka cau mày suy nghĩ một chút: “1 ngàn vạn.”

“Ở trên đường thả ra tin tức, 1 tỉ mua cái mạng của hắn ta.” Gin ung dung thong thả nói, vô tình mà tuyên cáo Lệnh Truy Sát đối với người nào đó.

Robert cuống quít ngăn cản nói: “Em trai nhỏ, Vaughn là Fan của cậu đó, cậu làm như vậy thật quá mất nhân đạo.”

“Dám làm xằng làm bậy với người của ta, cho dù chỉ là suy nghĩ, ta cũng sẽ tự mình giết chết hắn.” Gin chậc một tiếng, có chút thiếu kiên nhẫn, Robert có thể nghe thấy tiếng nói xuôi tai trầm thấp mà biết được hắn đang cố áp chế lửa giận.

Robert thu lại vẻ mặt bất cần đời, trầm giọng nói:”Tiểu quỷ đối với cậu quan trọng đến như vậy? A, hiếm khi thấy cậu quý trọng một người như thế, hại tôi càng muốn ra tay với cậu ta.”

“Hoặc là ta nên cho ngươi bốc hơi khỏi thế giới này trước, mới không trở thành uy hiếp của ta.” Gin cười gằn, hắn thích đem sinh mạng một con người đặt trong lòng bàn tay đùa giỡn, giết người là một loại lạc thú, hơn nữa đối với hắn mà nói so với ép chết một con kiến càng đơn giản hơn. Nếu như Robert dám động thủ, hắn sẽ lập tức giết anh ta.

Robert nhăn khuôn mặt nghiêm, lãnh đạm nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà.”

“Không được lấy tiểu quỷ ra đùa giỡn, bằng không lần sau ta sẽ không chút do dự giết ngươi, cho dù đằng sau ngươi có gia tộc chống lưng cũng không cứu nổi ngươi đâu.” Tóc mái dài của Gin che đi một bên mắt, quay về phía Robert lộ ra nụ cười khát máu.

Trong nháy mắt đó Robert như cảm giác được bản thân nhìn thấy một ác ma từ bên dưới địa ngục, điên cuồng, tàn bạo, coi thường tất cả quy tắc trên thế giới, chỉ vì con đường vương giả của mình.

“OK, biết rồi, sẽ giúp cậu tìm được tiểu quỷ mà.” Robert quyết định không đùa với em trai nhỏ đã rơi vào bể tình, anh có thể thông cảm cho Gin khi tìm người đến khổ sở, vị kia nhà anh chính là một năm bốn mùa lưu lạc tứ xứ đó!

“Hắt xì!” Kuroba Kaito đang đi trên đường đột nhiên hắt xì một cái, ngày hôm nay khí trời sáng sủa, ánh nắng tươi dịu, cậu không biết vì sao lại cứ hắt xì liên tục, luôn có cảm giác có người giám sát mình.

Nhưng mà cái tên Hakuba kia đã trở về Anh rồi, kể cả bố vợ là sĩ quan Nakamori bởi vì con gái Aoko chuẩn bị xuất giá, mà cả ngày vùi mình ở trong phòng khóc lóc, cậu đáng lý ra không bị ai giám sát mới đúng!

Cậu sẽ không bị mắc bệnh lo lắng trước hôn nhân chứ?

Nói đến Aoko sắp kết hôn cứ sống chết đòi nhất định phải đến khách sạn Beika chụp hình cưới, sau đó nhận điện thoại của đám bạn, rồi cùng mấy nữ sinh mở tiệc độc thân, hoàn toàn vứt cậu qua một bên! Lúc ban đầu còn kêu muốn cùng cậu đến xem biểu diễn ảo thuật ở Beika, hiện tại chỉ có thể mình cậu đi.

Kuroba Kaito đi dạo đến gần đại học Beika, đột nhiên nhớ tới thanh mai trúc mã của tên thám tử Kudo Shinichi hình như đang học ở đây, cảm giác như mấy năm không gặp tên đó rồi, thiếu đi một đối thủ mạnh khiến cậu cảm thấy rất nhàm chán...... Quãng thời gian trước tuy rằng có giao thiệp mời cho FBI Miyano Shiho không chút đáng yêu kia nhờ đưa cho tên thám tử, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm, thật sự quá kinh dị.

Nếu đi ngang qua nơi này rồi, cách thời gian biểu diễn ảo thuật còn khá lâu, Kuroba Kaito nghĩ không bằng tiện đường đi dò hỏi thanh mai trúc mã về tên thám tử, đùa cô một chút để giết thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc