CÔNG CHÚA BẠCH TUYẾT VÀ CÔ BÉ LỌ LEM

Lục Thành ôm lấy cô bé lọ lem của anh, làm cho cậu ngồi lên háng của mình, hai chân Trương đại thiếu gia ngoắc vào nhau ở phía sau anh, bị anh làm cho thở dốc không có quy luật, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên khàn khàn.

Bởi vì tư thế mà sức nặng cả người Trương đại thiếu gia giống như đều tập trung ở chỗ giao nhau kia, do đó đi vào càng sâu, cảm giác lúc đưa đẩy mang đến càng thêm rõ ràng.

Lục Thành ôm lấy cậu, ngậm lấy đôi môi của Trương Ngọc Văn liếm mút, trêu đùa đầu lưỡi nóng ướt bởi vì không thể khép kín miệng mà vô cùng ngoan ngoãn của cậu ta, đảo quanh ở trong khoang miệng cậu ta, làm cho đầu óc Trương Ngọc Văn run lên.

Ngồi để đưa đẩy một hồi, Lục Thành mới nâng mông của Trương Ngọc Văn lên, làm cho cậu dán vào mình, ôm cậu cao lên một ít.

Một bên đầu v* đáng yêu trên ngực của Trương đại thiếu gia vừa lúc dừng ở bên môi Lục Thành, thế là anh khẽ nhếch miệng, ngậm lấy nó, liếm liếm, rồi sau đó dùng sức mút vào thật mạnh.

Trương đại thiếu gia nhất thời không thể kiềm chế kêu lên.

Lục Thành nâng người cậu, thong thả rút ra hung khí của mình, chỉ để lại đầu nấm ở trong động, không nhanh không chậm, hích hích vài cái ở cửa động sưng đỏ của cậu ta.

“Ô –––” cảm giác trống rỗng truyền đến tứ chi trăm hài, phun khắp toàn thân Trương Ngọc Văn, “Cậu mẹ nó cho tôi ––– a –––”

Chữ “động” vào lúc Lục Thành đột nhiên bỏ hai tay ở đầu v* của cậu ra, bị một cái đâm thật mạnh, liền rốt cuộc không phát ra được.

Tính khí cứng rắn nóng bỏng, vào một khắc Trương Ngọc Văn ngồi xuống kia, đi vào chiều sâu trước nay chưa từng có.

Hai quả cầu ở phía dưới của Lục Thành, trong chuyển động liên tục không ngừng của anh, kề sát đè ép lên huyệt khẩu, giống như đang muốn chen vào trong cơ thể của Trương Ngọc Văn.

“Ô, từ bỏ, a –––” chiều sâu cùng lực đạo đáng sợ, tựa như tình yêu mãnh liệt đến muốn ăn sạch cậu vào bụng của người đàn ông.

Trương đại thiếu gia ngoài miệng kêu ngừng, lại không kìm lòng được mà ôm Lục Thành càng chặt.

Cậu yêu anh ta muốn chết.

Cậu làm sao không muốn.

Tựa như trong rất nhiều năm, anh ta do ghét cậu mà làm như không thấy.

Mà cậu do hận anh ta mà luôn luôn khiêu khích.

Cậu hận anh ta thì anh ta cũng thế.

Cậu thương anh ta thì anh ta cũng thế.

Đây chẳng phải là thiên lý hồ đồ sao.

Cô bé lọ lem bị phá thành mảnh nhỏ mang theo tiếng kêu hổn hển, lại bị Lục Thành nuốt vào miệng.

Hơi lạnh đến lại đi, mồ hôi cùng tinh dịch trên thân thể hai người, làm cho ga giường sớm đã hỗn loạn dính ướt.

Trương Ngọc Văn cuối cùng lại bị làm hôn mê bất tỉnh.

Đặt cậu lên trên giường, Lục Thành lại đâm chọc một hồi nữa, cuối cùng run mạnh một cái, đem nhiệt dịch đều bắn vào trong người Trương Ngọc Văn.

Anh ngã vào trên người Trương Ngọc Văn, ôm lấy cậu ở trong căn phòng nóng bức dâm loạn.

Trương đại thiếu gia mệt đến ngất đi nhắm chặt hai mắt, trên trán cậu ướt đẫm mồ hôi, mềm nhẹ bao trùm lên đôi môi đang hé ra.

Lục Thành hôn lên khuôn mặt của Trương Ngọc Văn, phủ xuống môi của cậu ta. Không biết vì sao di động rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên.

Lục Thành hít sâu một hơi, rút khỏi thân thể của Trương Ngọc Văn.

Xuống giường nhặt di động lên.

“Hôn lễ của hai người tôi đã tìm được một công ty không tồi để làm rồi. Tôi nói, cậu rốt cuộc chuẩn bị đến bao giờ mới nói với cậu ta chuyện kết hôn?”

Công chúa bạch tuyết môi hồng răng trắng quay đầu lại, nhìn cô bé lọ lem đang chìm trong giấc ngủ say của mình.

Rồi sau đó anh mới nở nụ cười với điện thoại.

“Hiện tại, cậu đến đoán xem tôi là ai.”

The end.

Bình luận

Truyện đang đọc