CÔNG CHÚA CHẠM KHẮC


Hạ Tang bước ra khỏi cửa [Mật thất dị động không gian].
Khi cơn gió thổi qua, một tia chua xót hiện lên trong mắt cô.
Cô đã cố gắng hết sức.
Cô không phải bạn gái của Chu Cầm, thậm chí còn không phải bạn bè, vì anh mà làm được đến độ này, chính như Minh Tiêu đã nói, đã là tốt lắm rồi.
Cô nhìn bầu trời đen kịt đằng xa, cảm thấy mây đen cũng đang đè nặng trong lòng, gió thổi không lọt, không thể thoát ra.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Ngữ bên cạnh.
Tống Thanh Ngữ quấn một chiếc khăn nhung lông thỏ màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, từng sợi lông mi dường như đã được chải kỹ càng, xinh như búp bê.
Đối mặt với ánh đèn neon màu đỏ, cô ta vươn cái eo dài lười biếng: "Tớ đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi, hahaha, Hứa Thiến, trước cậu nhất định phải gọi tớ đến bằng được.

Tớ còn tưởng cậu có bệnh nữa chứ, chơi mật thất thì có gì vui chứ, không ngờ lại vui như vậy."
Hứa Thiến khịt mũi lạnh lùng: "Tuyến đơn đều do tớ làm, cậu đương nhiên là chơi vui vẻ."
Tống Thanh Ngữ dường như cảm nhận được ánh mắt có chút tuyệt vọng của Hạ Tang, liền quay đầu nhìn cô: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
(mình để xưng hô của TTN vs mn là "tớ", còn vs HT là "tôi" bởi vì TTN không thích HT)
Khóe miệng Hạ Tang gợi lên một nụ cười thê lương: "Tống Thanh Ngữ, hôm nay cậu thực sự chơi đến hài lòng sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy cậu dùng lời nói dối hủy diệt một chàng trai nguyên bản tương lai không mấy tươi sáng đang nỗ lực giãy dụa, có phải là cũng cảm thấy rất thoải mái?"
Mặc dù Hạ Tang đang cười, nhưng đôi mắt đen của cô dường như ẩn chứa một con thú hung dữ.
Cô muốn giải phóng con thú trong lòng mình, để nó xé ra lớp áo ngụy trang giả dối, cắn xé tâm hồn cô ta.
Lý trí còn xót lại trong đầu vẫn là ngăn cô lại, không nói lời vừa rồi.
Cố gắng hết sức thôi là chưa đủ, cô vẫn không thể toàn lực ứng phó.
Cô xưa nay chưa từng xuất toàn lực ứng phó như anh, vì vậy cô vĩnh viễn chỉ có thể đứng thứ hai.
Dù chỉ là một lần, Hạ Tang cũng muốn quay trở lại, đem toàn lực để làm tốt chuyện này!
Cô trấn tĩnh lại, nói: "Tôi mời mọi người đi uống trà sữa".

"Bây giờ sao?" Tống Thanh Ngữ nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay: "Nhưng tôi phải về.

Ba mẹ bảo tôi phải về nhà trước khi trời tối."
"Một ly trà sữa, sẽ không lâu lắm đâu, chúng ta mua gần đây."
Hạ Tang nói, rồi dùng mắt quét qua Hứa Thiến.
Hứa Thiến dù không biết trong hồ lô của Hạ Tang rốt cuộc có cái gì, nhưng vì đêm nhạc Giáng sinh cuối năm, cô ta cũng phải liều mình bồi quân tử.
"Tớ đã sớm chết khát rồi, vừa vặn nha, Hạ Tang hiếm khi đề nghị đãi khách, đi một chút đi, uống trà sữa đi!" Hứa Thiến kéo tay Tống Thanh Ngữ, dẫn cô ta đi về phía thang máy.
Tống Thanh Ngữ bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Vậy thì nhanh lên, tài xế đang đợi tớ ở bãi đậu xe, không thể trì hoãn quá lâu."
Hạ Tang bước vào thang máy, đầu ngón tay run rẩy ấn nút lên lầu hai.
"Đinh"!
Thang máy mở ở cửa tầng hai.
Hạ Tang đã nhìn thấy tấm biển đen đỏ của "Mật thất tra án Bảy đêm" ở cách đó không xa, dưới bầu trời u ám càng trở nên ngột ngạt mà quỷ quyệt.
"Đi đâu vậy?" Tống Thanh Ngữ hỏi.
"Gần đây đi." Hạ Tang nói: "Ở lầu hai cũng nên có một tiệm trà sữa."
Từ Minh đề nghị: "Tôi thấy Gia Tây Trà ở lối vào của trung tâm mua sắm ở tầng một, nếu không chúng ta đến đó đi."
Bây giờ bất kỳ sự xáo trộn nào cũng có thể làm cho Hạ Tang thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, cô trừng mắt nhìn Từ Minh: "Cửa hàng nổi tiếng đó, hiện tại đặt hàng thì sau khi xem một bộ phim có lẽ sẽ lấy được."
Từ Minh gãi đầu: "Ây."
"Có quá nhiều người, tớ không thể đợi lâu như vậy được." Tống Thanh Ngữ cầm điện thoại di động, nóng nảy nói: "Tìm một chỗ đi, đừng chậm trễ thời gian, tài xế đang thúc giục tớ."
"Phía trước dường như có." Hạ Tang dẫn bọn họ sải bước đi về phía Mật thất điều tra bảy đêm.
Bước chân càng ngày càng nhanh, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh.
Kỳ Tiêu bước chân dài to, chậm rãi đi sau Hạ Tang, nhìn bóng lưng cô, đáy mắt có phần phức tạp.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy hai chữ "bức thiết" trên khuôn mặt trầm mặc lặng lẽ của Hạ Tang.
Cô đang gấp cái gì?
Hạ Tang đi ngang qua Mật thất điều tra Bảy đêm, nhưng cô không dừng lại, thậm chí không liếc nhìn bảng hiệu mà đi thẳng qua cửa hàng.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lúc cô quay lại, cô chắc chắn rằng sắc mặt của Tống Thanh Ngữ trở nên khó coi.
Bất an, sốt ruột, còn có chút né tránh.
Cô cố tình nhìn sang chỗ khác, phảng phất như thể vài chữ "Mật thất điều tra bảy đêm" giống như một cái mỏ hàn nóng đỏ sẽ làm bỏng mắt cô.
"Phía trước có tiệm trà sữa sao? Nếu không, tớ về trước!" Tống Thanh Ngữ rốt cuộc không nhịn được nữa, kháng nghị nói: "Tớ không uống nữa! Tớ về đây!"
Hạ Tang quay đầu lại nói: "Thật sự không uống sao?"
"Không uống nữa, không uống nữa!" Tống Thanh Ngữ xoay người rời đi, cũng không đợi bọn họ: "Các cậu chậm rãi uống, tớ phải về nhà."
Hứa Thiến nhìn cửa hàng trước mặt, cô nói: "Này, Hạ Tang, đây không phải là nơi chúng ta đã đến chơi trước đây sao?"
"Đúng vậy."
"Chà, cái này đáng sợ hơn nhiều so với những gì chúng ta chơi hôm nay, chủ đề trường học của bọn họ...!thật đáng sợ."
Hạ Tang nhìn thấy bước chân của Tống Thanh Ngữ chậm lại, cô cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy, chị gái Sadako bò trên tường thật sự quá đáng sợ, sau này tôi có hỏi nhân viên, nói rằng chị ấy là nam, tất cả đều là tự mình luyện ra thân thủ."
Hứa Thiến nói: "Này vừa nhìn liền biết là con trai.

Cao như vậy, cậu có ngốc không vậy? Thấy người ta đội mũ trùm đầu dài lại gọi loạn là chị gái".
"Cậu ấy rất tốt, cậu ấy đồng hành với tôi suốt chặng đường."
Tống Thanh Ngữ cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc trào ra trong lồng ngực, cô ta quay người, sải bước vào quán.
"Này!" Hứa Thiến thấy cô ta tiến vào, liền hô lên, "Tống Thanh Ngữ, cậu đi vào làm gì? Cậu muốn chơi tiếp à?"
Tống Thanh Ngữ không quay đầu lại, đi thẳng đến bảng tin trong đại sảnh.
Máu trong toàn thân Hạ Tang dồn lên đỉnh đầu, toàn thân run lên một hồi, ngây người nhìn bóng lưng của cô ta.
Cô không nhận ra rằng vào lúc này, đôi mắt đen của Kỳ Tiêu cũng đang nhìn cô chằm chằm.
...
Vài phút sau, tiếng khóc của Tống Thanh Ngữ vang lên trong quán, một số nam sinh vội vã lao vào, nghĩ rằng cô ta đang bị bắt nạt.
"Có chuyện gì với cậu vậy!"
"Cmn! Cậu khóc cái gì!"

"Ai bắt nạt cậu!"
Tống Thanh Ngữ ôm đầu gối, ngồi xổm trong góc khóc lớn, như thể không kìm nén được nỗi bi thương.
Ngay cả Hứa Thiến cũng bị sự thay đổi này làm cho choáng váng, cô ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: "Tống Thanh Ngữ, cậu không sao chứ! Sao lại khóc!"
Tống Thanh Ngữ không nói một lời, mà chỉ run rẩy khóc.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn cô ta.
Chỉ có Hạ Tang dời ánh mắt đến những tờ ghi chú đầy màu sắc trên bảng tin, tờ bên trái ở giữa—
[Tớ thực sự rất thích cậu, là kiểu mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu nhất định phải là của tớ.]
[Tôi biết, nhưng tôi không xứng.]
Bên cạnh tờ giấy có móc chiếc vòng cổ lông vũ của Chu Cầm.
Dưới ánh đèn êm dịu, chiếc lá được làm bằng bạc như lông chim, gân guốc ánh lên ánh sáng trơn bóng.
Tống Thanh Ngữ đứng dậy, tháo chiếc vòng cổ lông vũ, lại nhìn vào tờ giấy nhắn, càng lúc càng khóc không ra hơi, phảng phất như muốn sống theo "nỗi niềm" của mình.
...
Tại quầy biên, Minh Tiêu ôm tay dựa vào tường, mắt trang điểm màu khói, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa cháy.
Mặt vô cảm.
Hạ Tang trải qua trận chiến này, đã sắp đứng không vững, toàn thân trở nên yếu ớt.
Cô quay đầu lại, đụng phải tầm mắt của Minh Tiêu.
Trong mắt hai người đều là sự sợ hãi sau khi sống sót qua tai nạn, đang cố gắng hết sức để kìm nén, che đậy, đề phòng bị người khác phát hiện...
"Phốc" một tiếng, Minh Tiêu gõ nắp bật lửa trên tay, cúi đầu châm thuốc, lười biếng nói -
"Mẹ nó, khóc tang à."
*
Chạng vạng hai ngày sau, ánh mặt trời lặn đỏ quạch như máu, mùa đông hiếm thấy hoàng hôn ấm áp như vậy.
Hạ Tang đứng bên cái hồ trên ban công sân thượng, trước mặt cô có một chậu cam nhỏ, ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn chiếu rọi gương mặt cô.
Cô đang vò quần lót, lỗ tai đã bay đến ban công phòng ngủ sát vách của Đàm Cẩn —
"Tống Thanh Ngữ đến đồn cảnh sát thay đổi lời khai?"
"Có phải là bị uy hiếp không? Nếu là bị uy hiếp, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng người trong cuộc..."
"Không phải bị uy hiếp? Không...!Không phải lúc trước chém đinh chặt sắt nói người gọi điện thoại chính là Chu Cầm sao? Sao đột nhiên lại đổi giọng không phải?"
"Cái gì gọi là không nhớ rõ! Trước đó còn chắc ván đã đóng thuyền"
"Đứa nhỏ này......!Không biết đây là tội nghiêm cỡ nào! Làm sao lại đùa giỡn như vậy?"

"Việc sửa đi sửa lại lời khai sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của bản thân nó, và cả của trường."
"Cảnh sát đã kiểm tra chưa, người đã được thả?"
"Được rồi, tôi sẽ nhờ cô giáo ở bộ phận tư vấn tâm lý của trường trò chuyện thật tốt với con bé."
Đàm Cẩn cúp điện thoại, nhìn thấy Hạ Tang đang uể oải trên ban công sân thượng đối diện, tức giận nói: "Con đã vò nội y 20 phút rồi!"
Hạ Tang vội vàng đổ nước trong chậu nhỏ nói: "Giặt thêm vài lần ạ."
Đàm Cẩn thúc giục: "Mau mau giặt xong đi phòng đàn luyện tập đi, luyện xong còn phải làm bài tập, bây giờ con còn nhiều thời gian lắm sao? Còn ở đây ngẩn người."
"Đi đây ạ." Hạ Tang vặn vòi nước, thản nhiên hỏi Đàm Cẩn, "Vừa rồi mẹ đang nói về chuyện Tống Thanh Ngữ sao? Con nghe bạn học nói, cậu ta đã thay đổi lời khai?"
Đàm Cẩn tức giận khi cô nhắc đến chuyện này: "Mấy đứa con nít này, suốt ngày không tập trung vào việc học, mới bao lớn mà biết yêu với chả đương, chẳng khác gì sinh ly tử biệt."
Hạ Tang vội hỏi: "Cho nên, nam sinh kia có phải là vô tội không ạ?"
"Ai biết tại sao con bé ấy lại đổi lời khai, như là bị ma quỷ ám ảnh." Đàm Cẩn né tránh sự thật của sự việc và nói, "Cho dù không có quan hệ gì với cậu ta, cũng không thể nói là cậu ta là một học sinh tốt, Thập Tam trung...!có thể có mấy người tốt đẹp chứ."
Hạ Tang thở phào nhẹ nhõm, đổ nước vào chậu rồi vội vàng trở về phòng.
Năm phút trước, Minh Tiêu gửi một tin nhắn cho Hạ Tang, nói rằng: "Vừa nhận được Cầm ca, thật sự là...!gầy đi trông thấy."
"Không sao là tốt rồi." Hạ Tang dùng đầu ngón tay nhanh chóng chỉnh sửa tin nhắn: "Đúng rồi, cái nhóm đó, tin nhắn trong nhóm phải xóa sạch! Đừng để cậu ấy biết."
"Yên tâm." Minh Tiêu lại nói, "Nhưng mà Chu Cầm cũng không phải kẻ ngốc.

Tống Thanh Ngữ còn đang ở trong cục khóc bù lu bù loa, liên tục nói cậu ấy tốt, cậu ấy khẳng định đoán được."
"Chuyện giấy ghi chú không thể giấu nổi, mọi người tùy tiện nói thế nào cũng được, chỉ cần đừng nhắc đến em là được."
Minh Tiêu: "Không phải chứ, em là đại công thần, bọn chị còn đang muốn tích góp, để cho cậu ấy mời em một bữa cơm, hảo hảo cảm tạ một hồi đây! Em đây là muốn làm việc tốt không lưu danh à?"
Hạ Tang: "Chị Tiêu, chị phải hứa với em, tuyệt đối đừng để cậu ấy biết."
Minh Tiêu biết Hạ Tang có chuyện riêng nên đáp: "Được rồi, chị hứa với em sẽ không nói."
"Cảm ơn chị Tiêu."
Hạ Tang đặt điện thoại xuống.
Sau chuyện này, đường ai nấy đi*.
(*Nguyên văn "桥归桥路归路": Là một thành ngữ Trung Quốc "cầu đi đường cầu, đường đi đường đường" chỉ hai sự việc riêng biệt không liên quan đến nhau.)
Cô sẽ đi vào quỹ đạo học tập của mình, luyện tập piano thật tốt, cố gắng để được nhận vào một trường đại học hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Có lẽ...!sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào với những nam sinh từ Thập Tam trung nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc